Tòa nhà bốn gian thoạt nhìn rất bình thường này, lại là nơi chứa đầy hồi ức tuổi thơ của Văn Dã. Những năm đó ba mẹ của Văn Dã mọi mặt đều đang trên đà thăng tiến, hắn được gửi đến nhà của ông bà nội nuôi hết những năm tháng đi nhà trẻ.

Cả hai sau khi giúp ông nội Văn Quốc Cường quét nhà, đem ghế nằm tựa vào bên cạnh cây táo tàu rồi mới cùng nhau bước vào bếp. Tuy rằng các căn phòng trong nhà cùng vật dụng đều được trang hoàng theo hơi hướng cổ điển, nhà bếp lại có những dụng cụ hết sức hiện đại. Nào là lò vi sóng, lò nướng rồi cả máy rửa chén. Vật dụng cấp thiết đều có, vật dụng không cần thiết cũng đều có nốt. Vương Quế Trân mặc tạp dề đang đứng nghiên cứu thực đơn. Bà căn bản rất ít khi vào bếp, thường là Vương Quốc Cường nấu nướng nội trợ cả. Cũng không phải vì nguyên nhân gì, chỉ là do ông làm cơm ăn ngon hơn nhiều. Tuy nhiên hôm nay có Văn Dã ghé thăm, bà liền không nhịn được mà muốn trổ tài nghệ. Dù cho chỉ là một dĩa trứng đánh với cà chua, bà cũng muốn phải chiếm một vị trí quan trọng trên bàn ăn, để được nghe cháu trai yêu quý chính miệng khen bà mấy câu mới hả lòng hả dạ. Hai đứa bé lăng xăng muốn giúp đỡ liền bị bà đá hết ra ngoài.

“Hai đứa nhỏ tụi con nếu không có chuyện gì làm, ra ngoài gốc táo rung cây cho mấy trái táo tàu rụng xuống hết đi. Mỗi ngày đi ngang dưới gốc cây, gió thổi trái rụng xuống cứ như mưa đá vậy. Lần trước còn rụng xuống ngay trên đầu ông muốn mất hồn mất vía.” Văn Quốc Cường vừa nói vừa tiến vào nhà bếp. Ông không yên bụng, chỉ sợ vợ mình đem nhà bếp đốt thành tro mất. Kỹ thuật nấu ăn không phải chỉ cần cù siêng năng là khá lên được, việc này phần đa phải dựa vào thiên phú. Vương Quế Trân cả đời này cũng sẽ không làm nổi một bữa ăn ngon, mà cả con dâu của hai người cũng không thể.

“Đầu ông làm bằng giấy sao?” Vương Quế Trân vạch tóc ông ra xem một lần, đừng nói là bị sưng, ngay một chấm nhỏ nào cũng không có. Bà tiện tay đánh lẫy ông một cái, ngăn không cho ông nói chuyện khuếch trương quá mức.

Vân Nhạc ngẩn ngơ nhìn họ. Cậu xưa nay không hề biết vợ chồng lâu năm vẫn có thể sống chung vui vẻ như vậy. Trong ký ức tuổi thơ của cậu chỉ toàn âm thanh chửi bới la hét của Vân Cẩm Bằng cùng tiếng khóc lóc than thở của Đoạn Phỉ. Mỗi lần như vậy, cậu đều co rút người khiếp sợ trên ghế sofa, bịt chặt lỗ tai lại, không dám phát ra âm thanh nào. Nếu chỉ cần nói một câu, liền sẽ bị vạ lây, giận chó đánh mèo rồi bị cuốn luôn vào vòng vây cuộc chiến của ba mẹ. Cậu thực ra cũng có ông nội bà nội, dù sao Vân Cẩm Bằng cũng không phải từ đất nẻ chui lên. Tuy nhiên cũng chỉ gặp mặt duy nhất một lần, mà bọn họ cũng xem Vân Nhạc như là không khí, lạnh lùng còn hơn những người xa lạ đụng mặt trên đường. Lần đó họ đến, là để từ mặt của Vân Cẩm Bằng, con cái còn không cần, huống hồ gì là một đứa cháu? Một quãng thời gian rất dài, Vân Nhạc tự cho là tất cả người lớn trên đời kể cả ba mẹ của cậu, nếu ở chung thì đều sẽ cãi vã nhau như vậy. Nhưng chỉ cần cậu cố gắng là một đứa trẻ ngoan biết nghe lời, thì sẽ giúp phần nào cải thiện mối quan hệ của họ. Nhưng là cậu quá đề cao bản thân mình, thực tế cậu chẳng là cái đinh gì hết. Nếu có thể miễn cưỡng thừa nhận, cậu nhiều lắm cũng chỉ có thể cầm chân Đoạn Phỉ được thêm bảy năm mà thôi.

Ngày hôm nay trời lặng gió, những trái táo đỏ treo lủng lẳng trên cây rất vững chải. Văn Dã ngước nhìn nói: “Cây táo này được trồng xuống khi tôi còn nhỏ. Tết trồng cây của năm đó, trường phát cho mỗi học sinh một mầm cây nhỏ, tôi mang từ trường về, cùng ông nội đào một cái hố trồng nó vào. Sau đó nó dần dần lớn lên, tôi vẫn thường trèo lên cây hái táo ăn.” Hắn kể chuyện hồi bé rất lý thú, mỗi một câu chữ vẽ lên một bức tranh cực kỳ sống động, “Cậu còn nhớ Hàn Thần không?”

Vân Nhạc trả lời: “Là cậu chủ tiệm cà phê.”

“Đúng, chính là cậu ta.” Văn Dã kể tiếp: “Năm đó tôi cùng ba mẹ ra nước ngoài, đến kỳ nghỉ mới trở về lại, vừa lúc cây táo đậu trái, nhưng vẫn còn xanh chưa đỏ. Hàn Thần tới nhà chơi, thấy thèm, cậu ta tham ăn muốn trèo lên cây hái táo. Nhưng cậu ta cũng biết trên cây có sâu lông, bèn xúi tôi hái xuống. Tôi nghe vậy liền trở vào nhà mặc vào áo mưa với mang ủng…”

Vân Nhạc hỏi: “Tại sao phải mặc đồ đi mưa?”

Văn Dã giải thích: “Bởi vì lông của mấy con sâu dính vào người sẽ vừa ngứa vừa đau, rất khó chịu.”

“À, cho nên cậu mới phải mặc áo mưa để che chắn?”

“Chính xác.” Văn Dã cười nói: “Có phải là rất thông minh không?”

“Ừ, rồi sau đó thì sao? Cậu trèo lên trên?” Vân Nhạc rất hiếu kỳ, cậu không thể tưởng tượng nổi bộ dáng leo cây của Văn Dã.

“Có leo lên nha. Tôi tìm thấy một cái thang, từng nấc từng nấc mà leo lên. Hàn Thần mở to mắt ngồi ngóng ở phía dưới, muốn tôi hái cho cậu ta mấy trái. Thế nhưng lúc đó tôi cũng tham ăn, nên không thèm để ý đến cậu ta luôn.” Văn Dã nói tiếp: “Cậu có biết chuyện gì xảy ra tiếp theo không?”

Vân Nhạc lộ vẻ bé ngoan hỏi: “Chuyện gì xảy ra tiếp theo?”

“Hàn Thần lúc đó thèm ăn đến độ nhảy cẩng lên, cậu ta đạp mạnh vào thân cây mấy phát.” Vừa kể vừa diễn tả, dùng sức mà đá vào thân cây khô, cười nói: “Kết quả là táo vẫn chưa chính, thành ra không rơi xuống trái nào. Ngược lại rớt xuống mấy con sâu lông, tất cả đều chui tọt vào cổ áo của cậu ta, sợ đến khóc um sùm thở lở lên luôn.”

“Đùng” một tiếng, có thứ gì đó rớt ngay ở trên đầu. Câu chuyện lý thú về tuổi thơ của Văn Dã rốt cuộc đã thành sự thật, cây táo già cỗi nặng trĩu trái không chịu nổi năm tháng gió sương, lại ăn một cước của Văn Dã, liền toàn bộ “Ào ào” đổ xuống. Vân Nhạc phản ứng rất nhanh vội vàng giơ tay lên bảo vệ đầu cho hắn, còn chính mình thì không để tâm đến.

Văn Dã nhìn cậu, trong mắt của cậu chỉ chứa mỗi hắn không hề pha lẫn chút gì khác. Hắn lo sợ cậu sẽ bị thương tổn. Văn Dã không chần chừ thêm nữa, hắn đứng yên, đem cậu ôm chặt vào lồng ngực mình. Một tấm mền phủ trên ghế dựa bị một tay hắn tóm lấy, ở giữa không trung được mở bung ra, phủ xuống che chắn cho bọn họ. Văn Dã ôm chặt lấy Vân Nhạc, giữ cậu trong lòng mình. Đôi tay hắn vòng qua eo cậu, vô số trái táo hồng rớt trên lưng hắn. Ở phía dưới chiếc mền lộ ra một tia ánh sáng, đang theo dõi hai người bọn họ răng môi hòa vào nhau. Những trái táo chín đỏ rụng rơi như một cơn mưa tuyệt mỹ. Những “giọt mưa” rơi lã chã xuống đất, như một màng tơ mỏng bao trùm những tia nắng phía bên trong. Những giọt mưa táo không còn vướng bận nảy lên nảy xuống như múa một điệu vũ khúc. Nhìn từ đằng xa thấy đỏ hồng cả một mảng, cứ như được phủ kín một lớp đậu Tương Tư (1), nhìn hết sức kiều diễm.

Ăn cơm trưa xong, hai người đứng trong bếp rửa chén đĩa. Vương Quế Trân hôm nay tâm tình như trẻ lại, bận rộn cả một buổi sáng, thành ra cũng đã cảm thấy mệt rã rời. Trong bếp có máy rửa chén, cũng sẽ không làm cháu yêu của bà hao tổn sức lực, liền không để ý thêm nữa. Nguyên một đống táo trên sân lượm hết vào cũng đựng được đầy hai chậu nhỏ, đặt ở một góc nhà bếp. Cũng không thể ăn được quá nhiều, không biết ông Vương Quốc Cường sẽ muốn làm gì với đám táo này. Có thể sẽ ngào thành mứt táo ngọt ngọt (2), hoặc làm thành táo khô chua chua (3). Lần này cây táo tàu kể như là rụng hết trái trọc đầu rồi, ít nhất cũng phải mùa xuân năm sau mới có thể xum xuê trở lại.

Bên tay trái của nhà chính là phòng cũ của Văn Dã. Sau khi dọn dẹp trong bếp xong, hắn dắt theo Vân Nhạc đến trước phòng đẩy cửa đi vào. Căn phòng vẫn được bài trí như khi hắn còn nhỏ. Bốn bức tường được sơn màu xanh da trời, phía trên trang trí đầy những thứ mà một cậu nhóc yêu thích nhất như cánh buồm, ván trượt, còn có xe hơi mô hình nữa. Một giá sách nhỏ được đặt bên cạnh chiếc giường đơn dài một mét rưỡi. Trên giá sách là những quyển truyện cổ tích, tập tô màu cùng sách tranh ảnh cho trẻ con. Bên cạnh cửa sổ có mấy thùng giấy lớn được đặt trên thảm, bên trong chứa toàn đồ chơi lúc còn nhỏ của Văn Dã. Hắn cùng Vân Nhạc ngồi bệt xuống tấm thảm trải sàn, lấy tất cả những mô hình được lắp ráp hoàn mỹ bên trong, đem tháo ra hết, rồi cùng nhau ngồi lắp ghép từng cái một. Kỳ thực đều là đồ chơi mang ý thích của trẻ nhỏ, nhưng Vân Nhạc dù đã lớn đến thế này rồi, cũng là lần đầu tiên được chạm tay vào.

“Đây là bản vẽ này.” Văn Dã đưa tờ giấy cho cậu.

“Ừm.” Vân Nhạc cùng hắn chụm đầu vào nhau, giống như hai đứa trẻ to xác ngồi cùng một chỗ mà xếp khối gỗ xây mô hình. Cậu trên mặt lộ vẻ nghiêm túc, trên tay cầm  một bên cánh máy bay, tỉ mỉ tìm kiếm những linh kiện tiếp theo. Máy bay mô hình này thật sự rất lớn, bận bịu lắp ráp cả buổi chiều cũng chưa xong. Thẳng đến tối lúc Vương Quế Trân lên gọi cả hai, mới cũng chỉ gần tương đối hoàn thành.

Vân Nhạc hiểu được dụng ý của Văn Dã. Bất kể là chuyện cây táo tàu tự dưng rơi toàn bộ trái, hay là nguyên cả một buổi chiều cùng nhau lắp ghép mô hình, đều là hắn muốn giúp cậu trở lại khoảng thời gian ấu thơ bị bỏ trống kia, lắp đầy quá khứ nhiều lỗ hổng của cậu. Văn Dã không nói ra, nhưng cậu cũng có thể cảm nhận được rằng, Văn Dã bỏ tâm làm tất cả những việc này cũng là đều vì cậu.

Buổi tối đương nhiên hai người bọn họ sẽ ở lại nhà của ông bà nội. Trên bàn cơm, bà nội Vương Quế Trân đã ăn xong một đũa cuối cùng, lại sực nhớ ra mình là một vị trưởng bối, liền nghiêm túc mà khuyên bảo: “Hai đứa nhóc bọn con có thể ngủ chung một phòng, tuy nhiên vẫn cần phải để ý một chút. Hai đứa có thể yêu sớm, nhưng về chuyện đó thì không nên trải nghiệm quá sớm.”

“Phụt.” Liên tục hai tiếng vang lên, Văn Dã cùng ông nội Văn Quốc Cường đồng thời bị sặc.

“Chủ yếu là ở trong nhà không có “áo mưa” cùng mấy thứ mà hai đứa cần dùng. Với lại bà với ông nội mày của đều quá tuổi thất thập cổ lai hi rồi, không có mấy cái đó…”

“Ui ui ui ui! Ông bà nội ngoại ơi, bà trước mặt tụi nhỏ nói chuyện giữ ý một chút!” Ông nội Văn Quốc Cường quẳng luôn đũa chạy lại che miệng bà nội Vương Quế Trân lại. Đừng cho rằng bà nội Vương có cái tên kiêu sa thì sẽ đài cát tiểu thơ, bà chính là một người suy nghĩ rất thoáng và táo bạo. Mười bảy, mười tám là độ tuổi hừng hực thanh xuân. Nếu bà không ngừng duy trì nhắc nhở, không giúp bọn nhỏ phòng ngừa thật tốt, chẳng may đến lúc máu nóng trào dâng, không ngăn lại được mà làm ra chuyện bậy bạ, ai có thể chịu trách nhiệm chứ?

“Con biết rồi ạ.”

Văn Dã lỗ tai đỏ hết lên không nói lời nào. Người vừa lên tiếng lại chính là Vân Nhạc, cậu nhìn bà nội Vương Quế Trân mà lễ phép trả lời: “Tụi con vẫn còn chưa trưởng thành, sẽ không làm chuyện xằng bậy ạ.”

Văn Dã đằng hắng một tiếng, xem như cũng đồng tình với lời nói của Vân Nhạc. Nhưng Vân Nhạc còn chưa hết lời, lại bổ sung thêm một câu: “Bà nội yên tâm ạ. Mấy vấn đề trải nghiệm này, đợi đến khi bọn con đủ tuổi, sẽ làm ạ.”

“Ầm”. Cái trán của Văn Dã đập ngay xuống bàn ăn. Vân Nhạc không hiểu, ở trong lòng cậu tính nhẩm “Chuyện trải nghiệm” cũng chỉ là ba từ vô thưởng vô phạt thôi. Nhưng Văn Dã thì khác, hắn hiểu nhiều về mấy chuyện này. Biết được càng nhiều chi tiết, lại càng khiến cho hắn cảm thấy không được tự nhiên. Vân Nhạc vẫn giương ra bộ mặt cây ngay không sợ chết đứng mà hỏi hắn làm sao, hắn chỉ biết lắc lắc đầu. Trước mặt là hai người lớn, hắn mắc cỡ đến mức đỉnh đầu bốc khói.

~ Hoàn Chương 33 ~

Chú Thích

(1) Đậu Tương Tư: Hạt của cây Trạch Quạch, một loại cây nằm trong họ Đậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện