Khoảng mười phút sau, Vương Quế Trân cùng chồng từ phòng trong đi ra, chồng bà tên là Văn Quốc Cường. Ông ấy lúc còn trong phòng đã thay đồ qua, lúc đầu mặc quần pyjamas bằng vải bông, giờ đã thay đổi bằng quần tây màu đen xám. Ông nhìn thấy hai đứa trẻ nắm tay nhau, liền liếc nhìn qua Vương Quế Trân, nhỏ giọng hỏi: “Vậy tôi hỏi hả?”
Vương Quế Trân liếc nhìn ông một cái, vuốt vuốt mấy lọn tóc mới vừa được xịt keo. Hai người bọn họ hình như lúc trong phòng có dàn dựng và tập dượt tiết mục rất kỹ lưỡng, giờ đã đến lúc mở màn.
Văn Quốc Cường tằng hắng một tiếng, cười thân thiện mà kêu: “Văn Dã đến đây nào.”
Văn Dã chớp chớp mắt, thầm nghĩ: Đến thật sớm.
Vương Quế Trân vừa nhìn thấy cháu nội đã thấy vui trong lòng, cũng không còn nhớ lúc trong phòng đã tính cái gì. Bà cố gắng nghiêm mặt nhưng vẫn là nhịn không nổi, xoay qua xoay lại để ngưng không phát ra tiếng cười: “Đến cũng không báo cho ông bà một tiếng? Đã thi xong rồi sao? Đang được nghỉ đông?”
Mấy câu thoại này nghe có chút quen tai, Văn Dã bị ông bà mình tuổi gộp lại cũng đã hơn 130 chọc cho dở khóc dở cười. Hắn thực tâm muốn giới thiệu Vân Nhạc cho bọn họ một cách tốt nhất, nhưng không nghĩ hai vị cao tuổi nhà mình lại không đánh trực diện, mà chơi chiêu bài du kích. Hắn cũng liền cười đáp: “Ngày hôm qua con mới vừa thi xong. Biết được tin ông bà đã trở về, nên con muốn đến thăm để tạo niềm vui bất ngờ cho hai người.”
Chính xác, niềm kinh hỷ này xác thực rất lớn. Vương Quế Trân liếc qua Vân Nhạc một chút, có chút không thoải mái mà hỏi: “Vậy cậu nhóc này là?”
Cuối cùng đã tới cảnh quan trọng của vở diễn, Văn Quốc Cường kéo kéo áo ba lỗ ngay ngắn cho thêm phần trang trọng. Vân Nhạc cực kỳ căng thẳng, nhưng trên mặt cậu cũng không hiện ra nét gì, chỉ siết chặt tay Văn Dã hơn, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Văn Dã trở ngược tay đem tay cậu nắm thêm chặt vào để động viên, thoải mái trả lời: “Cậu ấy tên là Vân Nhạc, là bạn trai của con.” Rồi hướng về Vân Nhạc mà giới thiệu: “Đây là ông nội và bà nội của tôi.”
Vân Nhạc gật đầu chào, ngây ngốc mà cúi người xuống, gập đến gần 125 độ, lên tiếng chào: “Dạ con chào ông bà.”
“Ui!” Văn Quốc Cường bị đại lễ cúi chào này dọa cho nhảy một phát, nhanh chóng chạy lại đỡ cậu dậy mà nói: “Được rồi được rồi, ngẩng người lên đi, bé trai ngoan.”
Vân Nhạc nghe lời đứng thẳng dậy lại, không khỏi nhìn sang hướng Văn Dã, cố gắng thu lấy một chút can đảm. Con người một khi đã có thứ gì đó yêu thích, liền lúc nào cũng sẽ tìm cách giữ thứ đó bên cạnh, dù cho có khiếp đảm, có đáng sợ như thế nào. Cậu sợ bản thân mình biểu hiện không tốt, nói không ra lời hay ý đẹp, sẽ không lấy được lòng của hai người lớn kia.
Vương Quế Trân nhìn cậu từ trên xuống dưới hết gần năm phút, mới nheo mắt lại nói: “Thằng bé này là một đứa nhóc ngoan, nhưng sao cái kiểu tóc này, cứ giống như là bị chó gặm vậy? Tiệm cắt tóc nào lại hớt được cái đầu như vậy chớ?” Phu nhân họ Vương tự xưng mình là một người có mắt thẩm mỹ cao. Đừng coi thường bà sắp vượt qua ngưỡng cửa sáu mươi sáu tuổi mà xem thường, cả về tâm tưởng và ngoại hình của bà đều thực sự trẻ hơn ít nhất cũng phải vài ba chục tuổi. Hơn nữa con dâu bà lại là minh tinh điện ảnh quen biết nhiều thợ làm đẹp nổi tiếng. Vương phu nhân có cửa sau, thế nên thường xuyên tiếp xúc các thợ thầy đẳng cấp. Sau khi nghỉ hưu, ngoại trừ việc thường xuyên du lịch khắp nơi, bà còn là một fashionista nổi danh thời thượng.
“Là con cắt…” Văn Dã quay đầu nhìn một chút mái tóc vỏ dưa hấu che ngang mắt Vân Nhạc, vẫn cảm thấy rất đẹp cơ mà. Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi (Tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi), câu nói này quả thật không sai. Người khác quá lắm cũng chỉ thấy được một lớp tóc mái thật dài, nhưng hắn thì có thể nhìn xuyên thấu qua đám tóc để thấy được đôi mắt to như trân châu. Vương Quế Trân rõ ràng không thích, liền to nhỏ với Văn Quốc Cường: “Cháu nội của chúng ta thật sự quá ưu tú.”
Văn Quốc Cường lại đẩy gọng kính, như một nhà hiền triết thốt ra: “Ông trời mở ra cho nó mười cánh cửa, cũng bắt buộc phải đóng lại một cái ống thải khói chứ. Có chút khuyết điểm như vầy mới giống phàm nhân, chứ không thôi tôi đã nghĩ cháu nội mình là thần tiên giáng thế rồi.” (Ông bà bị cuồng cháu rồi =]]]]]]]])
“Đúng vậy, một con người không thể quá hoàn mỹ được.” Hai ông bà lão tự do thổ lộ tình cảm với cháu đích tôn. Hai người sống cùng nhau dưới một mái nhà đã hơn mấy chục năm, quá hiểu rõ ý nhau, thành ra nói chuyện tương thanh tương ứng, ông một câu bà một câu, cứ thế bình luận kỹ thuật cắt tóc của Văn Dã.
“Phốc” một tiếng, một tiếng cười nho nhỏ truyền đến bên tai. Văn Dã liền liếc nhìn sang Vân Nhạc, cậu đang nhìn hắn, cố mím môi, trong đôi mắt kiềm nén tiếng cười vui vẻ. Quả nhiên, cậu từ khi sinh ra đã là một đứa trẻ thích cười, bản tính đã là như vậy. Dù cho có bị rơi vào một đầm lầy tối tăm, cũng chỉ làm dơ y phục của cậu, chứ không thể nào vấy bẩn tâm hồn cậu được.
Văn Dã nháy mắt mấy cái, như là muốn hỏi cậu: Cậu cũng cảm thấy tôi cắt tóc khó coi sao? Vân Nhạc lắc lắc đầu, như muốn nói cho hắn biết: Rất dễ nhìn, không khó coi.
Tán gẫu một chút, Vương Quế Trân đã không nhịn được nữa, tay chân ngứa ngáy mà nói: “Lão Văn, ông đi thấy thùng đồ nghề của tôi ra đây.”
Văn Quốc Cường sửng sốt hỏi lại: “Bà mà có thùng đồ nghề gì chứ?”
Vương Quế Trân đẩy nhẹ ông một cái, nháy mắt: “Kéo, tông đơ.”
Mấy năm nay khí hậu ấm dần lên, mùa đông cũng không còn lạnh tới độ không dám bước chân ra ngoài như dạo trước nữa. Sau một ngày tuyết rơi dầy lại đến một ngày nắng chói chang. Mặc áo lông ngồi ở trong sân, phơi chút nắng, cũng không cảnh thấy lạnh lẽo gì. Văn Dã cùng Văn Quốc Cường đứng ở giữa sân, nhìn Vương Quế Trân tay trái một cây kéo, tay phải một cái tông đơ đã có tuổi, dáng vẻ rất chuyên nghiệp mà cắt tóc cho Vân Nhạc. Vân Nhạc trên người quấn một chiếc mền trắng, Vương Quế Trân bảo cậu nghiêng đầu qua trái, liền ngoan ngoãn mà nghiêng theo, tùy ý điều chỉnh, cực kỳ nghe lời. Đây đều là người thân của Văn Dã, cậu có thể bỏ xuống hết thảy những phòng bị.
“Tông đơ này tuổi đời so ra còn lớn hơn con đó. Cái này ngày xưa ông cố con hay dùng để cắt tóc cho ông. Chỉ cần đẩy một nhát, lập tức sạch sẽ bóng loáng.” Văn Quốc Cường xoa cằm chọc ghẹo thằng cháu trai.
Văn Dã nói: “Ông nội đừng làm con sợ.”
Văn Quốc Cường cười ha ha, lại hỏi tiếp: “Con có thực sự suy nghĩ kỹ chưa? Con cùng với thằng nhóc này quen biết nhau cũng chỉ mới hơn hai tháng. Con có từng nghĩ là bản thân chỉ nhất thời hứng thú hay có lẽ là đang mơ hồ thôi. Con cứ vậy mà qua loa xác định tính hướng của mình, cũng chưa xem thử hai đứa có thật sự hợp với nhau hay không. Mới đó mà đã đem thằng bé đến ra mắt với ông bà, còn nói với chúng ta là muốn cùng nó sống đến răng long đầu bạc?”
Văn Dã nhìn sang Vân Nhạc, xong cười nói: “Ông nội suy nghĩ nhiều rồi ạ.”
Văn Quốc Cường đáp: “Thì ông nội cũng đã già rồi, chung quy cũng nên cân nhắc nhiều một chút.”
“Nhưng con còn chưa có già nha.” Văn Dã cười nói: “Ông với bà nội là vừa gặp đã yêu ngay. Vừa gặp hôm qua thì hôm sau ông đã dẫn bà về ra mắt toàn gia đình mà nói muốn kết hôn với bà. Con so với ông nội còn chậm hơn những hai tháng. Ông không thể nói tình cảm giữa tụi con không so được với tình cảm hai ngày của ông bà nội, cũng không thể trách tụi con phát triển quá nhanh. Tụi con mới có mười bảy mười tám tuổi thôi, nếu dùng suy nghĩ của người bảy tám mươi tuổi thì tất nhiên sẽ thấy tụi con rất ấu trĩ buồn cười. Ông nội dùng sự trải đời của mình để nói cho con biết cuộc sống có biết bao nhiêu khó khăn, mà người đồng tính lại càng gặp nhiều gian nan hơn nữa. Nhưng con cũng chưa trải qua đau khổ như vậy, thì con đã gặp được cậu ấy rồi. Con biết ông bà nội là lo cho con, nhưng ông bà cũng không thể bảo bọc con hoài được, hãy để cho con đi trải nghiệm cay đắng ngọt bùi ở thế giới ngoài kia, để con được cảm nhận tình cảm ngây ngô giấu giếm nóng bỏng nồng nhiệt là như thế nào. Con cũng từng do dự, nhưng con lại mong ngóng nhiều hơn. Con muốn cùng cậu ấy che chở cho nhau, cùng nhau bước tiếp, đi đến đoạn cuối của cuộc đời. Con tin tưởng đó là điểm chung của hai đứa, là mục tiêu của con, và cũng là đích đến của cậu ấy.”
Sự hãnh diện ngập tràn trong mắt của Văn Quốc Cường. Ông không ngăn cản cháu mình, ông nghĩ, tuổi trẻ đại khái là như vậy. Không có sâu nghĩ thâm sâu, mà là đơn giản trực tiếp, thuần túy không vương chút rành rẽ về thế thái nhân sinh. Yêu thích chính là yêu thích, bất kể là nam hay là nữ, đều muốn được ở cạnh bên nhau.
Khả năng cao ông đã bị cháu nội yêu quý dụ dỗ, nhưng vào thời khắc này, ông chỉ cảm thấy rất vui.
Vương Quế Trân bình quân cứ nửa tháng sẽ đi tiệm làm tóc một lần, dù cho là không cắt tóc, thì cũng là bảo dưỡng săn sóc. Bà đã thấy qua thợ cắt tóc rất nhiều, thành ra tay cầm kéo cứ “Răng rắc răng rắc” vung đến chuyên nghiệp. Sau bốn mươi phút, bà rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, đem tóc bị cắt dính trên cổ Vân Nhạc mà quét đi. Sau đó mới gỡ chiếc mền ra, cúi người xuống nắm chiếc cằm của cậu xoay trái xoay phải. Bà hài lòng gật gù nói: “Đi thôi, qua cho bọn họ lác mắt.”
Vân Nhạc đứng dậy nói tiếng cảm ơn. Cậu không biết sau khi cắt tóc thì trông mình sẽ ra sao. Trước đây cậu chưa bao giờ để ý, cũng như chẳng có ai quan tâm. Nhưng lần này cậu sẽ khoe cho Văn Dã, thành ra mỗi một bước đi đều cảm thấy trong lòng thấp thỏm. Cậu bắt đầu biểu hiện như một người bình thường, bắt đầu biết quan tâm đến xấu đẹp, bắt đầu lo lắng bản thân mình nhìn có dễ nhìn hay không.
Vương Quế Trân gọi chồng một tiếng, bảo ông đi lấy chổi, còn bản thân bà thì trở vào nhà rửa tay. Trên sân chỉ còn lại hai người trẻ tuổi, ánh nắng chiếu rọi gắp mọi ngóc ngách trong sân, xuyên qua những cành cây thưa thớt. Ánh nắng chiếu vào song cửa sổ giả cổ màu đỏ nâu, dòng nước tuyết tan ra đất khiến những cây rau dền vươn mình trỗi dậy xuyên qua mấy viên gạch ngói bằng đất nung. Ánh nắng đuổi theo Vân Nhạc cùng chạy ra, cứ như thể nó vừa từ trời cao rơi phịch xuống đây, như tiếng trái tim của Vân Nhạc. Ánh nắng chồm đến trên giầy thể thao của Văn Dã, cuốn lấy dây giầy chơi đùa một chút, rồi chui tọt vào chậu hoa ở phía bên cạnh. Vân Nhạc dừng lại trước mặt Văn Dã, ngước đầu hỏi hắn: “Tóc này, nhìn được không?”
Đỉnh đầu cậu được cắt ngắn lại, nhìn gọn gàng lại rất thoải mái, đứng dưới ánh mặt trời liền nhuộm thành một màu nâu nhàn nhạt. Có lẽ từ nhỏ ăn uống không đầy đủ, thành ra tóc tai cậu rất mỏng lại nhỏ nhẹ. Văn Dã không trả lời, chỉ cười nhìn cậu. Vân Nhạc sốt sắng hỏi lại: “Nhìn không đẹp sao?”
“Nhìn rất đẹp trai.” Văn Dã đột nhiên giơ đôi tay lên, khóa đằng sau gáy của cậu, cứ vậy mà ôm vào lòng. Hắn nhỏ giọng lên tiếng, như thể sợ bị người khác phát hiện, “Vô cùng đẹp. Nhưng tới nhà tôi mà Nhạc Nhạc lại xinh đẹp như vậy, tôi chỉ muốn giấu cậu đi thôi.”
Vân Nhạc nghiêng lỗ tai lắng nghe, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu. Rồi như một chú heo nhỏ, chủ động hướng lồng ngực của hắn mà ào vào.
Văn Dã rũ mắt hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Vân Nhạc tựa mũi vào trên áo len của hắn, nghèn nghẹt đáp: “Trốn ở đây mới kỹ.”
~ Hoàn Chương 32 ~
Tâm Sự Mỏng: Awww, cứ như vầy thì tổn thương trái tim bé nhỏ của Mèo quá huhuu Đáng yêu hết nấc luôn. Mà ông bà của em Dã cũng tâm lý quá cơ. Cho hai ông bà điểm 10!!!!! Mà rõ ràng trong mắt kẻ si tình thì người yêu chính là xinh đẹp nhất thế gian còn gì. Câu này không cần phải bàn luận.
Vương Quế Trân liếc nhìn ông một cái, vuốt vuốt mấy lọn tóc mới vừa được xịt keo. Hai người bọn họ hình như lúc trong phòng có dàn dựng và tập dượt tiết mục rất kỹ lưỡng, giờ đã đến lúc mở màn.
Văn Quốc Cường tằng hắng một tiếng, cười thân thiện mà kêu: “Văn Dã đến đây nào.”
Văn Dã chớp chớp mắt, thầm nghĩ: Đến thật sớm.
Vương Quế Trân vừa nhìn thấy cháu nội đã thấy vui trong lòng, cũng không còn nhớ lúc trong phòng đã tính cái gì. Bà cố gắng nghiêm mặt nhưng vẫn là nhịn không nổi, xoay qua xoay lại để ngưng không phát ra tiếng cười: “Đến cũng không báo cho ông bà một tiếng? Đã thi xong rồi sao? Đang được nghỉ đông?”
Mấy câu thoại này nghe có chút quen tai, Văn Dã bị ông bà mình tuổi gộp lại cũng đã hơn 130 chọc cho dở khóc dở cười. Hắn thực tâm muốn giới thiệu Vân Nhạc cho bọn họ một cách tốt nhất, nhưng không nghĩ hai vị cao tuổi nhà mình lại không đánh trực diện, mà chơi chiêu bài du kích. Hắn cũng liền cười đáp: “Ngày hôm qua con mới vừa thi xong. Biết được tin ông bà đã trở về, nên con muốn đến thăm để tạo niềm vui bất ngờ cho hai người.”
Chính xác, niềm kinh hỷ này xác thực rất lớn. Vương Quế Trân liếc qua Vân Nhạc một chút, có chút không thoải mái mà hỏi: “Vậy cậu nhóc này là?”
Cuối cùng đã tới cảnh quan trọng của vở diễn, Văn Quốc Cường kéo kéo áo ba lỗ ngay ngắn cho thêm phần trang trọng. Vân Nhạc cực kỳ căng thẳng, nhưng trên mặt cậu cũng không hiện ra nét gì, chỉ siết chặt tay Văn Dã hơn, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Văn Dã trở ngược tay đem tay cậu nắm thêm chặt vào để động viên, thoải mái trả lời: “Cậu ấy tên là Vân Nhạc, là bạn trai của con.” Rồi hướng về Vân Nhạc mà giới thiệu: “Đây là ông nội và bà nội của tôi.”
Vân Nhạc gật đầu chào, ngây ngốc mà cúi người xuống, gập đến gần 125 độ, lên tiếng chào: “Dạ con chào ông bà.”
“Ui!” Văn Quốc Cường bị đại lễ cúi chào này dọa cho nhảy một phát, nhanh chóng chạy lại đỡ cậu dậy mà nói: “Được rồi được rồi, ngẩng người lên đi, bé trai ngoan.”
Vân Nhạc nghe lời đứng thẳng dậy lại, không khỏi nhìn sang hướng Văn Dã, cố gắng thu lấy một chút can đảm. Con người một khi đã có thứ gì đó yêu thích, liền lúc nào cũng sẽ tìm cách giữ thứ đó bên cạnh, dù cho có khiếp đảm, có đáng sợ như thế nào. Cậu sợ bản thân mình biểu hiện không tốt, nói không ra lời hay ý đẹp, sẽ không lấy được lòng của hai người lớn kia.
Vương Quế Trân nhìn cậu từ trên xuống dưới hết gần năm phút, mới nheo mắt lại nói: “Thằng bé này là một đứa nhóc ngoan, nhưng sao cái kiểu tóc này, cứ giống như là bị chó gặm vậy? Tiệm cắt tóc nào lại hớt được cái đầu như vậy chớ?” Phu nhân họ Vương tự xưng mình là một người có mắt thẩm mỹ cao. Đừng coi thường bà sắp vượt qua ngưỡng cửa sáu mươi sáu tuổi mà xem thường, cả về tâm tưởng và ngoại hình của bà đều thực sự trẻ hơn ít nhất cũng phải vài ba chục tuổi. Hơn nữa con dâu bà lại là minh tinh điện ảnh quen biết nhiều thợ làm đẹp nổi tiếng. Vương phu nhân có cửa sau, thế nên thường xuyên tiếp xúc các thợ thầy đẳng cấp. Sau khi nghỉ hưu, ngoại trừ việc thường xuyên du lịch khắp nơi, bà còn là một fashionista nổi danh thời thượng.
“Là con cắt…” Văn Dã quay đầu nhìn một chút mái tóc vỏ dưa hấu che ngang mắt Vân Nhạc, vẫn cảm thấy rất đẹp cơ mà. Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi (Tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi), câu nói này quả thật không sai. Người khác quá lắm cũng chỉ thấy được một lớp tóc mái thật dài, nhưng hắn thì có thể nhìn xuyên thấu qua đám tóc để thấy được đôi mắt to như trân châu. Vương Quế Trân rõ ràng không thích, liền to nhỏ với Văn Quốc Cường: “Cháu nội của chúng ta thật sự quá ưu tú.”
Văn Quốc Cường lại đẩy gọng kính, như một nhà hiền triết thốt ra: “Ông trời mở ra cho nó mười cánh cửa, cũng bắt buộc phải đóng lại một cái ống thải khói chứ. Có chút khuyết điểm như vầy mới giống phàm nhân, chứ không thôi tôi đã nghĩ cháu nội mình là thần tiên giáng thế rồi.” (Ông bà bị cuồng cháu rồi =]]]]]]]])
“Đúng vậy, một con người không thể quá hoàn mỹ được.” Hai ông bà lão tự do thổ lộ tình cảm với cháu đích tôn. Hai người sống cùng nhau dưới một mái nhà đã hơn mấy chục năm, quá hiểu rõ ý nhau, thành ra nói chuyện tương thanh tương ứng, ông một câu bà một câu, cứ thế bình luận kỹ thuật cắt tóc của Văn Dã.
“Phốc” một tiếng, một tiếng cười nho nhỏ truyền đến bên tai. Văn Dã liền liếc nhìn sang Vân Nhạc, cậu đang nhìn hắn, cố mím môi, trong đôi mắt kiềm nén tiếng cười vui vẻ. Quả nhiên, cậu từ khi sinh ra đã là một đứa trẻ thích cười, bản tính đã là như vậy. Dù cho có bị rơi vào một đầm lầy tối tăm, cũng chỉ làm dơ y phục của cậu, chứ không thể nào vấy bẩn tâm hồn cậu được.
Văn Dã nháy mắt mấy cái, như là muốn hỏi cậu: Cậu cũng cảm thấy tôi cắt tóc khó coi sao? Vân Nhạc lắc lắc đầu, như muốn nói cho hắn biết: Rất dễ nhìn, không khó coi.
Tán gẫu một chút, Vương Quế Trân đã không nhịn được nữa, tay chân ngứa ngáy mà nói: “Lão Văn, ông đi thấy thùng đồ nghề của tôi ra đây.”
Văn Quốc Cường sửng sốt hỏi lại: “Bà mà có thùng đồ nghề gì chứ?”
Vương Quế Trân đẩy nhẹ ông một cái, nháy mắt: “Kéo, tông đơ.”
Mấy năm nay khí hậu ấm dần lên, mùa đông cũng không còn lạnh tới độ không dám bước chân ra ngoài như dạo trước nữa. Sau một ngày tuyết rơi dầy lại đến một ngày nắng chói chang. Mặc áo lông ngồi ở trong sân, phơi chút nắng, cũng không cảnh thấy lạnh lẽo gì. Văn Dã cùng Văn Quốc Cường đứng ở giữa sân, nhìn Vương Quế Trân tay trái một cây kéo, tay phải một cái tông đơ đã có tuổi, dáng vẻ rất chuyên nghiệp mà cắt tóc cho Vân Nhạc. Vân Nhạc trên người quấn một chiếc mền trắng, Vương Quế Trân bảo cậu nghiêng đầu qua trái, liền ngoan ngoãn mà nghiêng theo, tùy ý điều chỉnh, cực kỳ nghe lời. Đây đều là người thân của Văn Dã, cậu có thể bỏ xuống hết thảy những phòng bị.
“Tông đơ này tuổi đời so ra còn lớn hơn con đó. Cái này ngày xưa ông cố con hay dùng để cắt tóc cho ông. Chỉ cần đẩy một nhát, lập tức sạch sẽ bóng loáng.” Văn Quốc Cường xoa cằm chọc ghẹo thằng cháu trai.
Văn Dã nói: “Ông nội đừng làm con sợ.”
Văn Quốc Cường cười ha ha, lại hỏi tiếp: “Con có thực sự suy nghĩ kỹ chưa? Con cùng với thằng nhóc này quen biết nhau cũng chỉ mới hơn hai tháng. Con có từng nghĩ là bản thân chỉ nhất thời hứng thú hay có lẽ là đang mơ hồ thôi. Con cứ vậy mà qua loa xác định tính hướng của mình, cũng chưa xem thử hai đứa có thật sự hợp với nhau hay không. Mới đó mà đã đem thằng bé đến ra mắt với ông bà, còn nói với chúng ta là muốn cùng nó sống đến răng long đầu bạc?”
Văn Dã nhìn sang Vân Nhạc, xong cười nói: “Ông nội suy nghĩ nhiều rồi ạ.”
Văn Quốc Cường đáp: “Thì ông nội cũng đã già rồi, chung quy cũng nên cân nhắc nhiều một chút.”
“Nhưng con còn chưa có già nha.” Văn Dã cười nói: “Ông với bà nội là vừa gặp đã yêu ngay. Vừa gặp hôm qua thì hôm sau ông đã dẫn bà về ra mắt toàn gia đình mà nói muốn kết hôn với bà. Con so với ông nội còn chậm hơn những hai tháng. Ông không thể nói tình cảm giữa tụi con không so được với tình cảm hai ngày của ông bà nội, cũng không thể trách tụi con phát triển quá nhanh. Tụi con mới có mười bảy mười tám tuổi thôi, nếu dùng suy nghĩ của người bảy tám mươi tuổi thì tất nhiên sẽ thấy tụi con rất ấu trĩ buồn cười. Ông nội dùng sự trải đời của mình để nói cho con biết cuộc sống có biết bao nhiêu khó khăn, mà người đồng tính lại càng gặp nhiều gian nan hơn nữa. Nhưng con cũng chưa trải qua đau khổ như vậy, thì con đã gặp được cậu ấy rồi. Con biết ông bà nội là lo cho con, nhưng ông bà cũng không thể bảo bọc con hoài được, hãy để cho con đi trải nghiệm cay đắng ngọt bùi ở thế giới ngoài kia, để con được cảm nhận tình cảm ngây ngô giấu giếm nóng bỏng nồng nhiệt là như thế nào. Con cũng từng do dự, nhưng con lại mong ngóng nhiều hơn. Con muốn cùng cậu ấy che chở cho nhau, cùng nhau bước tiếp, đi đến đoạn cuối của cuộc đời. Con tin tưởng đó là điểm chung của hai đứa, là mục tiêu của con, và cũng là đích đến của cậu ấy.”
Sự hãnh diện ngập tràn trong mắt của Văn Quốc Cường. Ông không ngăn cản cháu mình, ông nghĩ, tuổi trẻ đại khái là như vậy. Không có sâu nghĩ thâm sâu, mà là đơn giản trực tiếp, thuần túy không vương chút rành rẽ về thế thái nhân sinh. Yêu thích chính là yêu thích, bất kể là nam hay là nữ, đều muốn được ở cạnh bên nhau.
Khả năng cao ông đã bị cháu nội yêu quý dụ dỗ, nhưng vào thời khắc này, ông chỉ cảm thấy rất vui.
Vương Quế Trân bình quân cứ nửa tháng sẽ đi tiệm làm tóc một lần, dù cho là không cắt tóc, thì cũng là bảo dưỡng săn sóc. Bà đã thấy qua thợ cắt tóc rất nhiều, thành ra tay cầm kéo cứ “Răng rắc răng rắc” vung đến chuyên nghiệp. Sau bốn mươi phút, bà rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, đem tóc bị cắt dính trên cổ Vân Nhạc mà quét đi. Sau đó mới gỡ chiếc mền ra, cúi người xuống nắm chiếc cằm của cậu xoay trái xoay phải. Bà hài lòng gật gù nói: “Đi thôi, qua cho bọn họ lác mắt.”
Vân Nhạc đứng dậy nói tiếng cảm ơn. Cậu không biết sau khi cắt tóc thì trông mình sẽ ra sao. Trước đây cậu chưa bao giờ để ý, cũng như chẳng có ai quan tâm. Nhưng lần này cậu sẽ khoe cho Văn Dã, thành ra mỗi một bước đi đều cảm thấy trong lòng thấp thỏm. Cậu bắt đầu biểu hiện như một người bình thường, bắt đầu biết quan tâm đến xấu đẹp, bắt đầu lo lắng bản thân mình nhìn có dễ nhìn hay không.
Vương Quế Trân gọi chồng một tiếng, bảo ông đi lấy chổi, còn bản thân bà thì trở vào nhà rửa tay. Trên sân chỉ còn lại hai người trẻ tuổi, ánh nắng chiếu rọi gắp mọi ngóc ngách trong sân, xuyên qua những cành cây thưa thớt. Ánh nắng chiếu vào song cửa sổ giả cổ màu đỏ nâu, dòng nước tuyết tan ra đất khiến những cây rau dền vươn mình trỗi dậy xuyên qua mấy viên gạch ngói bằng đất nung. Ánh nắng đuổi theo Vân Nhạc cùng chạy ra, cứ như thể nó vừa từ trời cao rơi phịch xuống đây, như tiếng trái tim của Vân Nhạc. Ánh nắng chồm đến trên giầy thể thao của Văn Dã, cuốn lấy dây giầy chơi đùa một chút, rồi chui tọt vào chậu hoa ở phía bên cạnh. Vân Nhạc dừng lại trước mặt Văn Dã, ngước đầu hỏi hắn: “Tóc này, nhìn được không?”
Đỉnh đầu cậu được cắt ngắn lại, nhìn gọn gàng lại rất thoải mái, đứng dưới ánh mặt trời liền nhuộm thành một màu nâu nhàn nhạt. Có lẽ từ nhỏ ăn uống không đầy đủ, thành ra tóc tai cậu rất mỏng lại nhỏ nhẹ. Văn Dã không trả lời, chỉ cười nhìn cậu. Vân Nhạc sốt sắng hỏi lại: “Nhìn không đẹp sao?”
“Nhìn rất đẹp trai.” Văn Dã đột nhiên giơ đôi tay lên, khóa đằng sau gáy của cậu, cứ vậy mà ôm vào lòng. Hắn nhỏ giọng lên tiếng, như thể sợ bị người khác phát hiện, “Vô cùng đẹp. Nhưng tới nhà tôi mà Nhạc Nhạc lại xinh đẹp như vậy, tôi chỉ muốn giấu cậu đi thôi.”
Vân Nhạc nghiêng lỗ tai lắng nghe, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu. Rồi như một chú heo nhỏ, chủ động hướng lồng ngực của hắn mà ào vào.
Văn Dã rũ mắt hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Vân Nhạc tựa mũi vào trên áo len của hắn, nghèn nghẹt đáp: “Trốn ở đây mới kỹ.”
~ Hoàn Chương 32 ~
Tâm Sự Mỏng: Awww, cứ như vầy thì tổn thương trái tim bé nhỏ của Mèo quá huhuu Đáng yêu hết nấc luôn. Mà ông bà của em Dã cũng tâm lý quá cơ. Cho hai ông bà điểm 10!!!!! Mà rõ ràng trong mắt kẻ si tình thì người yêu chính là xinh đẹp nhất thế gian còn gì. Câu này không cần phải bàn luận.
Danh sách chương