Đúng tám giờ tối, đèn trong phòng ăn tự động chuyển thành màu vàng nhạt. Bà nội Vương Quế Trân tối nào cũng phải luyện tập một chút Anh ngữ, thành ra đã về phòng từ sớm. Ông nội Văn Quốc Cường đem táo trong thau rửa kỹ sạch sẽ, sau đó đặt trên cái rây lớn để ráo nước. Nhà bếp cùng phòng ăn đều nằm ở gian nhà phía Tây, sau khi xong việc, ông liền bước ra ngoài. Đứng ở trong sân, mắt ông liếc nhìn gian phòng của Văn Dã và nở nụ cười. Ông chưa bao giờ thấy cháu nội mình ngại ngùng như vậy. Thằng cháu của ông rất mực trưởng thành và điềm tĩnh, mười mấy năm qua đều sống một cách kiên cường và biết điều. Thời đi nhà trẻ còn có thể thấy được hắn vẫn là một đứa bé, thích nghịch ngợm gây chuyện khiến người lớn phải đau đầu. Nhưng từ khi từ nước ngoài trở về, hắn đã thay đổi rõ rệt. Có thể không ai hiểu được rằng hắn cô đơn, bởi vì hắn chưa bao giờ thể hiện bản thân mình quá cô đơn.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, ông nội Văn Quốc Cường ngẫm nghĩ, hiện tại đã có người sánh đôi bên cạnh hắn, có thể đồng cam cộng khổ với hắn. Chỉ cần hai đứa trẻ vui vẻ, là con trai hay con gái thì có liên quan gì đâu chứ? Đúng rồi ha, ông nội Văn Quốc Cường lôi điện thoại di động ra, đi ra xa một chút rồi bấm vào một dãy số. Ông phải gọi cho con trai nói rõ mọi chuyện trước đã, coi như chuẩn bị tâm lý trước cho nó.
Phía trên giường ngủ của Văn Dã là một chiếc áo thun in hình “Astro Boy” (1). Hắn vừa tắm xong, đang đứng ở trước tủ quần áo của mình, lắng nghe tiếng nước “Ào ào” truyền đến từ nhà tắm. Hắn đang tìm kiếm quần áo cho Vân Nhạc mặc. Tuy rằng trong nhà ông bà nội đều chuẩn bị đầy đủ quần áo theo mùa cho hắn, nhưng xem ra Vân Nhạc chỉ có thể mặc vừa một vài món đồ thôi. Tìm ra được một cái quần mua hai năm trước, đo chiều dài chắc cũng cỡ cậu ấy. Sau đó, hắn cầm theo áo ngủ cùng quần tiến đến cửa buồng tắm. Vân Nhạc bên trong đã tắt vòi hoa sen, mở cửa bước ra. Văn Dã còn đang tự hỏi không biết cậu đang mặc đồ gì, vừa nghiêng đầu nhìn, liền há hốc miệng, không thốt ra được lời nào.
Vân Nhạc đang cầm khăn lau khô tóc. Từ trên xuống dưới không mặc gì ngoại trừ một chiếc quần lót in hình con vịt nhỏ. Cậu ấy quả thực rất gầy, từng chiếc xương sườn như muốn nhô ra khỏi phần thân trên, eo lại rất nhỏ, nhưng trên đùi cũng còn có chút thịt. Cậu đứng nghiêm tại cửa phòng tắm mà nói: “Tôi tắm xong rồi.”
Văn Dã chớp mắt liền mấy cái, im lặng đem bộ pajamas đang cầm trên tay trả về trong tủ quần áo. Hắn cầm lấy áo thun đặt trên giường đi đến, muốn Vân Nhạc mặc vào rồi sẽ sấy tóc cho cậu. Hắn tự dưng lại phát hiện ra trên người cậu có không ít những vết sẹo nông sâu ẩn hiện trên cơ thể, kích cỡ to nhỏ không đều nhau. Có một vết đặc biệt rõ ràng, có vẻ như bị một dụng cụ gì đó sắt nhọn, đâm vào bên trong bả vai.
Vân Nhạc nghe lời mà mặc áo thun vào, che phủ đi những vết sẹo kia. Cậu chủ động cầm máy sấy tóc được đặt bên cạnh, hướng Văn Dã còn đang ngẩn người nói: “Cậu có thể giúp tôi sấy tóc không?”
“Hả?” Văn Dã thu hồi lại ánh nhìn, đáp: “Được chứ.”
Tiếng gió “Vù vù” vang vọng bên tai hắn. Vân Nhạc ngồi bó gối ở bên giường, lưng đưa về phía Văn Dã. Văn Dã không phải lần đầu tiên sấy tóc cho cậu, nhưng cứ sau mỗi lần, hắn lại càng nhu hòa hơn. Từng ngón, từng ngón tay đan xen vào tóc cậu, liên thông đến cả tâm can hắn cũng thấy nhột nhạt. Một lúc sau, Văn Dã đem máy sấy tóc đặt lại trong hộc tủ. Vân Nhạc xoay người lại hỏi hắn: “Giờ đi ngủ sao?”
Văn Dã rất ít khi dò xét về chuyện quá khứ của người khác, bởi hắn không biết những chuyện đó là buồn hay vui, không biết nếu khơi lại có làm thương tổn người ta hay không. Hắn là người rất chu đáo, luôn muốn bảo toàn lòng tự tôn của mọi người xung quanh. Nhưng nhìn khuôn mặt của Vân Nhạc lúc này, hắn thực sự muốn biết, muốn biết rốt cuộc vật sắc nhọn nào đã đâm vào da thịt cậu ấy, muốn biết cậu ấy có rơi nước mắt hay không, có đau đớn gì hay không.
“Cậu có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?” Vân Nhạc ngước đầu hỏi.
Văn Dã chần chừ.
Vân Nhạc nói tiếp: “Cậu nhìn thấy mấy vết sẹo của tôi sao?”
Văn Dã đưa tay lên chạm vào gò má của cậu, nặn ra một nụ cười méo xệch, hỏi: “Có thể kể cho tôi nghe không?”
Vân Nhạc gật đầu, phát ra âm thanh có thể.
Kỳ thực hôm đó cũng là một ngày bình thường, không có việc gì đặc biệt xảy ra. Chẳng qua là Vân Cẩm Bằng lại tiếp tục say mèm, vừa đánh đập vừa chửa rủi cậu. Bình rượu của gã rơi xuống đất, đáy bình hướng lên phía trên. Những mảng vỡ hình răng cưa như một chiếc bẫy đứng bình chân trên mặt đất. Xô đẩy một thôi một hồi, Vân Nhạc vô tình té ngã lên phía trên, toàn bộ đáy bình vỡ đều đâm sâu vào da thịt cậu. Lúc đó cậu cũng chỉ chừng mười hai, mười ba tuổi, làm gì có tiền mà đi nhà thương chứ. Thành thử vơ vội cái hũ tiền lẻ dành dụm mà chạy đến phòng khám nhỏ ở đầu phố. Phòng khám tư nhân chỉ có mỗi một ông bác sỹ già, lúc bình thường còn đóng cửa rất sớm nữa. Vân Nhạc cứ vậy ngồi xổm chờ ở cửa, bởi vì máu chảy rất nhiều, thành ra đầu óc cũng quay cuồng mụ mị, “Cậu thấy tôi có giống cậu bé bán diêm không?” Cậu hiếm thấy mới nói ra một câu đùa, đưa tay đến vuốt lấy đôi lông mày đang cau lại của Văn Dã, “Cậu không cần phải cảm thấy buồn đâu.”
“Tại sao?” Bọn họ trèo lên ngồi tựa đầu giường trùm chăn. Vân Nhạc dán chặt vào lồng ngực hắn, như muốn vỗ về hắn.
“Bởi vì mấy chuyện này đã qua lâu rồi, tôi chỉ muốn kể cho cậu nghe thôi. Không phải muốn cậu vì tôi mà đau lòng, chỉ vì cậu muốn biết, nên tôi mới kể cho cậu rõ thôi.”
Văn Dã cười cười, hỏi, “Cậu sẽ trả lời bất cứ điều gì tôi muốn biết chứ?”
Vân Nhạc “Ừ” một tiếng, “Cái gì cũng có thể.”
“Vậy, cậu thích màu gì nhất?” Văn Dã hỏi.
“Màu trắng.” Vì màu trắng rất thanh khiết.
“Sinh nhật cậu ngày nào?”
“Ngày 18 tháng 6.” Rõ ràng cậu được sinh ra ở thời điểm nóng bỏng nhất của mùa hè, nhưng lại bị đóng băng bởi cái lạnh giá khắc nghiệt của mùa đông.
Sau đó, cứ Văn Dã hỏi một câu một chứ, cậu cứ đều đặn trả lời chân chân thật thật. Hai người cứ ôm chặt lấy nhau thì thầm to nhỏ, cắn lỗ tai nhau, thi thoảng lại hôn đôi môi nhau.
Chớp mắt một cái, thời gian đã kiễng chân đến gần sáng, cũng nên đi ngủ rồi. Vân Nhạc nằm ở trên giường, chỉ lộ ra cái đầu tròn nhỏ như quả dưa, mở to đôi mắt tròn vo, thành thực nói: “Tôi không ngủ được.”
Cậu giống như một đứa trẻ muốn trốn ngủ trưa, chỉ muốn trò chuyện cùng Văn Dã, vô luận nói điều gì cũng tốt, nói mãi mãi cũng không thấy đủ.
Nhưng như vậy cũng không được. Văn Dã suy nghĩ một chút, rồi vén chăn ra khỏi giường, đi tới bên cạnh kệ sách. Hắn nhấc lên một quyển sách, rồi chỉnh đèn ngủ cạnh giường tối xuống một chút. Hắn nằm lại trên giường nghiêng người tựa đầu, hướng Vân Nhạc nói: “Để tôi kể cho cậu một câu chuyện trước khi đi ngủ nhé.”
“Câu chuyện trước khi đi ngủ?” Vân Nhạc ngơ ngác, đôi mắt tràn ngập sự mong đợi.
Văn Dã cầm trên tay quyển sách “Những câu chuyện đồng thoại của Hauff” (2). Thanh âm của hắn rất trầm thấp, ôn nhu như phảng phất xuyên vào lỗ tai cậu, nhẹ nhàng vỗ về an ủi tâm hồn cậu. Hắn tiện tay mở ra một trang, thanh âm ôn hòa nói: “Đây là câu chuyện cổ tích về Chú lùn Muk (3). Xin bạn nhỏ Vân Nhạc khép đôi mắt lại và lắng nghe câu chuyện.”
“Oa.” Vân Nhạc ngoan ngoãn nghe lời, nhắm chặt đôi mắt lại.
Giọng nói của hắn vang vang như chuông ngân bên tai cậu, như một mảnh ngọc thạch vỡ đôi từ từ rơi vào trong đáy nước, “Ngày xửa ngày xưa, tại xứ sở có tên là Nicea (4), có một người nọ, người dân thường gọi hắn là Chú lùn Muk…”
Câu chuyện cổ tích cũng không dài. Trên chiếc đồng hồ tích tắc chạy trong phòng, chú lùn Muk trong đồng thoại kia dường như biến thành sự thật. Chú ấy mang đôi giày biết bay, cứ chạy tới chạy lui trong đầu Vân Nhạc. Cậu cố hình dung khung cảnh trong câu chuyện, rồi dần dần rơi vào mộng đẹp. Trong giấc mộng đó, Vân Nhạc bị lạc mất phương hướng rồi. Cậu đứng ở một khoảng đất trống cô quạnh hoang liêu, nhìn thấy một bản thể bị thương của mình đang dựa vào cánh cửa trước phòng khám, ngây ngốc nhìn Đoạn Phỉ bỏ đi xa. Con đường đó, sau mấy cái giao lộ nữa, là một căn nhà u ám. Cậu không khống chế được bản thân mình bước đến, bị một bóng đen không nhìn rõ lôi kéo. Đột nhiên, có một người nắm chặt lấy cổ tay cậu, cứu cậu trở lại, lôi cậu đi, dẫn cậu chạy ngược về hướng còn lại. Rừng câu rậm rạp cản che tầm nhìn của cậu, liền bị người kia một phát đẩy ra. Khoảng khắc ấy, thế giới tối tăm kia bỗng dưng bừng sáng. Đằng sau rừng cây là ánh nắng mặt trời ấm áp soi rọi, có những hàng táo tàu nặng trĩu quả đang rơi lá, có Khăn Quàng Cổ đang bò đến mái hiên vờn móng vuốt đuổi theo những cánh hồ điệp đầy sắc màu, có một cặp ông bà nội hiền lành lương thiện đang đi về hướng ngược lại, có những kỳ hoa dị thảo hình trái tim nở đầy trên lối, có lời hát êm tai, có những câu chuyện cổ tích hoàn mỹ. Cậu nhìn lại chính mình đang ngồi trước cánh cửa phòng khám, vừa lúc bản thể đó được ông bác sỹ già dìu vào bên trong, sau đó cũng biến mất không chút tăm hơi, cùng với dãy phố kia, cùng với căn nhà kia. Vân Nhạc chầm chậm thu hồi ánh mắt, tay nắm chặt lấy tay Văn Dã hơn, cùng bước trở về nhà, cũng như bước vào một cuộc sống mới.
~ Hoàn Chương 34 ~
Chú Thích
(1) Astro Boy: Nhân vật truyện manga, anime nổi tiếng của tác giả Osamu Tezuka.
(2) Những câu chuyện đồng thoại của Hauff: Tuyển tập những câu chuyện cổ tích của tác giả người Đức Wilhelm Hauff, những tác phẩm của ông đã trở thành những câu chuyện cổ tích kinh điển cho trẻ nhỏ.
(3) Chú Lùn Muk: Câu chuyện của Hauff về một người lùn tên Muk đến từ một xứ sở xa xôi, luôn bị mọi người chê cười về hình dáng của mình.
(4) Nicea: Một thành phố Hy Lạp cổ, ngày nay thuộc Thổ Nhĩ Kỳ.
Danh sách chương