Chu Ngưỡng chờ trong hành lang. Thấy Hạ Đình Vãn đi ra, hắn liếc mắt ra hiệu một cái rồi hai người đi thẳng xuống bãi đỗ xe ngầm.

Sau khi ngồi vào xe, Hạ Đình Vãn mới rút thứ hồi nãy Chu Ngưỡng nhét vào túi áo khoác của mình ra. Hóa ra là một chiếc iWatch màu đen.

Hạ Đình Vãn khó hiểu nhìn về phía Chu Ngưỡng: “Đây là…?”

Vẻ mặt Chu Ngưỡng rất nghiêm túc, hắn lấy chiếc iWatch trong tay Hạ Đình Vãn, sau đó móc di động của mình ra thao tác một hồi. Ngay sau đó trong điện thoại thình lình truyền tới đoạn đối thoại của Hạ Đình Vãn và Diệp Bỉnh Văn, câu nào câu nấy đều rất rõ ràng.

“Một mình cậu vào đó tôi không yên tâm lắm, nên mới bật đồng bộ iWatch và điện thoại, vừa ghi âm vừa nghe, sợ bên trong gặp chuyện không may.” Chu Ngưỡng chậm rãi nói.

Hạ Đình Vãn giật nảy mình.

Y há hốc miệng, nhất thời không nói nên lời, chỉ biết mờ mịt nhìn về phía trước một lúc mới chợt nhớ ra thứ gì đó. Y quay phắt lại vui mừng hỏi: “Chu Ngưỡng, trong tay anh có ghi âm, điều này có nghĩa là bây giờ chúng ta có chứng cứ chứng minh bọn họ cắt ghép một cách ác ý không?”

“Không dễ thế đâu.” Chu Ngưỡng cúi đầu châm điếu thuốc, hắn rít một hơi dài rồi mới mở miệng: “Tôi đang lén ghi âm trong trường hợp đang làm việc, không thể làm chứng cứ hợp pháp được. Nếu cậu muốn dùng pháp luật để tố cáo TBN thì vẫn chưa có khả năng lắm.”

Ánh sáng trong mắt Hạ Đình Vãn không khỏi ảm đạm đi.

Trong nháy mắt vừa nãy, y còn tưởng là họ đã nắm được pháp bảo chiến thắng. Nhưng không ngờ cái này chẳng qua cũng chỉ là một hi vọng thất bại nữa.

“Nhưng đoạn ghi âm này không phải là vô nghĩa.”

Chu Ngưỡng trầm ngâm một lúc, hắn hơi nheo mắt lại, tiếp tục nói: “Tạm thời không thể thực hiện bằng pháp luật được, nhưng chuyện này vẫn đồng nghĩa với việc có thể dùng đoạn ghi âm này làm lợi thế bàn điều kiện với Diệp Bỉnh Văn.”

“Tôi không muốn đàm phán điều kiện với gã đó.”

Hạ Đình Vãn bỗng nói, giọng y hơi thấp và vội vã: “Anh cũng nghe được rồi đấy, hết thảy đều là do Diệp Bỉnh Văn bày mưu đặt kế để người biên tập và tổ chương trình ác ý bôi đen tôi. Gã không chỉ muốn quy tắc ngầm với tôi, mà còn đối xử với Hình Nhạc… Chu Ngưỡng, anh không biết đâu, hồi ở bên Thái tôi đã lờ mờ nhìn thấy trên người Hình Nhạc đều là vết roi đánh. Hình Nhạc ở Thái mấy ngày mà vết thương kia vẫn không khỏi, anh nghĩ xem Diệp Bỉnh Văn ra tay nặng đến mức nào. Tôi biết Hình Nhạc đã nhiều năm rồi, anh ấy vốn không phải là người thích SM. Diệp Bỉnh Văn đang lợi dụng quyền thế để ngược đãi Hình Nhạc, gã đang ép Hình Nhạc gài bẫy tôi. Tôi không có gì để đàm phán với loại súc sinh này cả.”

Nói đến đoạn sau, giọng Hạ Đình Vãn cũng run nhẹ. Tuy y đang cố sức chịu đựng, nhưng khóe mắt vẫn giần giật vì phẫn nộ.

“Vậy cậu muốn làm gì?”

Chu Ngưỡng hơi bực bội rít một hơi thuốc, trầm giọng nói: “Đình Vãn, tôi biết cậu hận Diệp Bỉnh Văn, nhưng tôi nói thật với cậu. Tuy gã vốn là một kẻ ngu ngốc, nhưng dù sao cũng là tiểu thiếu gia của nhà họ Diệp, nhiều năm nay trong giới cũng đã có rất nhiều lời đồn, nhưng không ai dám thật sự động đến gã. Tôi hi vọng cậu phải hiểu được một việc, đó là đối phó với tổ chương trình và đối phó với Diệp Bỉnh Văn là hai chuyện tuyệt đối khác biệt.”

“Cậu có thể đối nghịch với TBN, với tổ chương trình “Trên đường”, chuyện này không sao cả, nếu có một ngày triệt để trở mặt cũng không cần lùi bước. Nhưng nếu cậu muốn phơi bày chuyện Diệp Bỉnh Văn ham mê bạo dâm ra bên ngoài, đó chính là muốn hoàn toàn phế bỏ người này. Nếu không có chứng cứ vô cùng xác thực khiến gã không ngóc đầu lên được nữa thì quá nguy hiểm. Kẻ địch mà cậu phải đối mặt không chỉ là Diệp Bỉnh Văn, mà còn cả nhà họ Diệp.”

“Hơn nữa.” Chu Ngưỡng nhìn thoáng qua Hạ Đình Vãn, hắn chần chờ phút chốc rồi nói: “Bây giờ cậu hoàn toàn tưởng tượng Hình Nhạc thành người bị hại, nhưng chân tướng liệu có thật sự là vậy không?”

“Ý anh là…?”

Hạ Đình Vãn hỏi theo bản năng, nhưng cũng lập tức hiểu rõ ý của Chu Ngưỡng.

“Nếu Hình Nhạc không bị ép thì sao?” Đôi mắt Chu Ngưỡng rất sắc bén, hắn gằn từng chữ một: “Nếu như hắn tự nguyện dâng mình cho Diệp Bỉnh Văn chơi, nếu giữa họ có thỏa thuận nào đó, hắn ta đang làm một cuộc trao đổi nào đó, thậm chí ngay cả việc gài bẫy cậu cũng không hoàn toàn là do Diệp Bỉnh Văn ép buộc thì sao?”

Hạ Đình Vãn mím chặt môi không nói.

Y biết Chu Ngưỡng luôn luôn lý trí hơn mình, y vẫn quá cảm tính.

Nhưng từ sâu trong đáy lòng y vẫn luôn hy vọng Hình Nhạc vẫn là Nhạc Nhạc kia. Y không đành lòng nghĩ một chàng trai anh tuấn đã từng như mặt trời xán lạn lại vì danh lợi giới giải trí mà nhận nhục nhã và đau khổ như vậy. Y vẫn không muốn tiếp nhận một khả năng khác.

Chu Ngưỡng thấy Hạ Đình Vãn không phản bác bèn tiếp tục nói: “Ban nãy sau khi cậu đi vào, tôi vừa nghe vừa sắp xếp ý nghĩ. Chuyện lúc trước là tôi không chuẩn bị chu đáo, tôi không biết cậu đụng chạm đến Diệp Bỉnh Văn, bị bọn chúng lập kế hãm hại, là tôi không bảo vệ được cậu. Nhưng chuyện lần này không thể cứ như vậy.”

Nói đến đây, Chu Ngưỡng nhấn mạnh điếu thuốc vào chiếc gạt tàn trong xe. Trong bóng tối, ánh mắt hắn có hơi âm u.

Hạ Đình Vãn nhìn Chu Ngưỡng, y biết bình thường Chu Ngưỡng rất ít khi hút thuốc, chỉ có những lúc cực điểm mới không thể kìm chế được — Chu Ngưỡng thật sự đã nổi giận.

“Đình Vãn, nhất định chúng ta phải nhẫn nại.”

Chu Ngưỡng nheo mắt lại, chậm rãi nói: “Bây giờ đối phương chuẩn bị đầy đủ, lại có dư luận ủng hộ, giao đấu chính diện nhất định sẽ bất lợi. Nhưng chỉ cần ẩn nhẫn ở ẩn, nếu trong cơn giận Diệp Bỉnh Văn thật sự bôi đen cậu liên tục, tôi dám chắc nhất định gã sẽ làm quá giới hạn. Trong tay chúng ta có ghi âm, lúc cần thiết thậm chí có thể làm giao dịch với Hình Nhạc, còn cả những MC khác trong chương trình nữa, có thể duy trì mối quan hệ tốt đẹp, lén tìm cơ hội để trao đổi khơi thông, những công việc này tôi sẽ đi sắp xếp. Manh mối càng lúc càng nhiều, khán giả sẽ bắt đầu nghi ngờ liệu có phải cậu đúng là người như vậy không, thời gian dần qua sẽ bắt đầu có chất vấn. Chúng ta sẽ đợi đến khi quan trọng nhất để đột nhiên xuất thủ, khi đó dư luận có thể đảo ngược được. Cứ tin ở tôi.”

“Được.” Hạ Đình Vãn đáp.

“Còn một điều nữa, tôi hi vọng nhất định lần này cậu phải nắm được vai chính của “Tìm”.”

Chu Ngưỡng nhìn Hạ Đình Vãn, ánh mắt hắn nghiêm túc vô cùng: “Cậu có ưu thế mà chưa có bất kỳ người nào có thể có được. Bôi đen toàn diện trên mạng là điểm trí mạng đối với một ngôi sao lưu lượng, nhưng đối với một diễn viên chân chính lại không phải. Diệp Bỉnh Văn căn bản không nhìn thấu điểm này, nên mới có thể cho rằng gã có thể triệt để hủy hoại cậu.”

“Thật ra chỉ cần cậu diễn thật tốt Cố Phi, không làm gì nữa cả, năm năm nữa sẽ không còn ai nhớ rõ chuyện cậu mắc bệnh ngôi sao trong “Trên đường”, thậm chí khi chuyện này bị đào ra thì dư luận lúc đó sẽ chỉ có thể là “Diễn viên tài năng bẩm sinh trong cuộc sống tương đối nhạy cảm tùy hứng” mà thôi. Cho nên chỉ cần có tác phẩm vượt trội, cuộc đời diễn xuất của một diễn viên vĩnh viễn có sức sống, hiểu chưa?”

Hạ Đình Vãn gật đầu.

Chu Ngưỡng vỗ vỗ vai Hạ Đình Vãn. Hắn vừa lái xe, vừa đột ngột nói một câu: “Đình Vãn, cậu đã thay đổi rồi.”

Hạ Đình Vãn ngây ra một lúc, còn chưa kịp mở miệng hỏi thì Chu Ngưỡng đã cười nhẹ, thấp giọng nói: “Trước đây làm người đại diện của cậu, vừa xảy ra chuyện là tôi luôn cảm thấy chỉ có một mình mình chiến đấu. Cậu là một kẻ không dựa vào được, có áp lực là lập tức quay đầu trốn mất. Nhưng giờ thì không phải nữa rồi, cậu đã dần dần biết gánh vác.”

Hạ Đình Vãn hơi ngượng ngùng cúi đầu. Qua một hồi lâu, y nhẹ giọng đáp: “Chu Ngưỡng, những năm trước đây… Thật sự rất cảm ơn anh.”

Nói xong y nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cảnh sắc bên ngoài lùi dần về phía sau. Trong nháy mắt đó, y bỗng cảm thấy thất thần.

Đột nhiên y nghĩ, Tô Ngôn cũng từng thấy thế sao.

Kết hôn với y năm năm, Tô Ngôn không cho y biết bất cứ khó khăn nào, không chia sẻ tuổi thơ bất hạnh đau khổ trong quá khứ. Liệu có phải Tô Ngôn cũng thường xuyên nghĩ phải một mình chiến đấu không.

…….

Có lẽ vì đấu tranh chính diện với Diệp Bỉnh Văn, Hạ Đình Vãn bỗng nhiên không còn để ý đến đánh giá của công chúng nữa.

Có đôi khi y sợ người khác không thích mình, tâm trạng này rất giống một đứa trẻ, mỗi lần bị phê bình sẽ lo sợ bất an mà nghĩ mình đã phạm lỗi lầm tày trời.

Nhưng trong chuyện này, y không thẹn với lương tâm.

Y không hề làm sai, nên cũng lười quan tâm đến những chỉ trỏ xoi mói của những người xa lạ không hay biết gì.

Đêm hôm đó, Hạ Đình Vãn nhắn tin với Chu Ngưỡng kể về chuyện casting mà hôm qua Lục Tương Nam đã báo cho y biết.

Lúc nghe được cái tên Thời Miểu, Chu Ngưỡng bỗng nghiêm túc lặp lại một lần: “Thời Miểu?”

“Ừ đúng rồi.” Hạ Đình Vãn hỏi: “Sao thế?”

“Trước đây tôi có nghe qua một tin đồn nho nhỏ, nhưng vẫn chưa chứng thực chính xác.” Giọng Chu Ngưỡng có phần do dự: “Thời Miểu và Hạ Ngôn Tây đã từng yêu nhau trong lúc quay phim “Thiên mệnh”. Hai người họ rất cẩn thận nên tin tức này không bị lộ ra nhiều, sau không hiểu tại sao lại chia tay. Đây là tin do một người bạn trong giới của tôi lén nói cho biết, lúc kể còn thề son thề sắt, tôi cảm thấy phải đến tám mươi phần trăm là sự thật.”

Ngón tay đang cầm điện thoại của Hạ Đình Vãn thoáng cứng lại.

“Quên đi, cậu đừng quá để trong lòng.” Chu Ngưỡng nói: “Nếu như họ đã từng yêu nhau thì khi gặp lại nói không chừng sẽ thấy rất xấu hổ. Mặc dù Hạ Ngôn Tây cũng có tiếng nói trong việc chọn vai diễn, nhưng chưa chắc đã nguyện ý lót đường cho bạn trai cũ.”

“Không phải,” Hạ Đình Vãn bỗng cảm thấy vô cùng căng thẳng, lưng cũng bất giác cứng đờ, y thì thào: “Họ đã từng yêu nhau… Nếu họ đã lên giường rồi, cũng thật sự yêu đương, như vậy sự ăn ý giữa tôi với Hạ Ngôn Tây sao có thể bằng anh ta với Thời Miểu được?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện