Đêm đến, Hạ Đình Vãn mới nhận được điện thoại của Tô Ngôn. Tô Ngôn không mở video, giọng anh rất trầm: “Hai hôm nay bận quá, không thấy tin nhắn em gửi đến. Em khỏe không Đình Đình? Chân thế nào rồi?”
Hạ Đình Vãn nhẹ nhàng hít một hơi, nhất thời không biết nên nói gì.
Y hiểu Tô Ngôn bận rộn, nhưng trước kia dù thế nào thì mỗi lần đi công tác gần như Tô Ngôn chưa từng không liên lạc với y lâu như thế bao giờ cả.
Huống chi bên y xảy ra chuyện lớn nhường này, thế mà hình như Tô Ngôn hoàn toàn không biết.
Y hơi mất mát, nhưng lập tức lại cảm thấy khác thường, cũng rất lo lắng: “Em vẫn khỏe. Anh thì sao, anh ổn chứ? Gần đây luôn cảm thấy hình như anh rất mệt mỏi, em chẳng nói với anh được mấy câu cả.”
“Không sao đâu.” Ngữ khí lúc nói chuyện của Tô Ngôn vẫn bình tĩnh như ngày thường: “Là chuyện công việc không được hài lòng cho lắm, phải tốn chút thời gian để giải quyết, nhất thời không tiện giải thích với em. Nhưng ảnh hưởng không lớn đâu, chỉ là lần này hơi mệt thôi.”
Nói đến đây, hình như anh cảm nhận được giọng Hạ Đình Vãn đượm chút tủi thân, bèn thấp giọng mỉm cười, nhẹ nhàng gọi: “Bảo bối…”
“Dạ.” Hạ Đình Vãn nằm trên giường, dù chỉ nghe thấy tiếng Tô Ngôn thôi, y cũng cảm thấy cơ thể mình tê dại như được ve vuốt. Y cuộn mình tiến vào chăn, giọng lập tức mềm hẳn: “Tô Ngôn, em nhớ anh. Hôm qua cũng nhớ lắm, thế mà anh còn chẳng trả lời tin nhắn của em, có phải anh bận rộn đến độ không nhớ nổi em không.”
Muốn chui vào lòng Tô Ngôn để làm nũng.
Có đôi khi y nghĩ, thật ra tự bản thân y cũng có thể đối mặt với rất nhiều ngăn trở và nghịch cảnh.
Nhưng trước mặt Tô Ngôn, y vẫn muốn làm một con mèo con ngửa chiếc bụng mềm mại ra.
“Nhớ.”
Hạ Đình Vãn cảm thấy Tô Ngôn đang cười, y nhắm mắt lại tưởng tượng ra dáng vẻ Tô Ngôn mặc âu phục khẽ cười.
“Lúc nào cũng họp, chỉ có lúc sắp đi ngủ mới có chút thời gian, khi đó em còn chưa tỉnh nữa kìa.” Tô Ngôn nhẹ nói: “Tôi bèn dùng khoảng thời gian kia viết bưu thiếp cho em, viết đã hai ba ngày nay rồi.”
“Viết thơ hả anh?” Hạ Đình Vãn mong đợi hỏi.
“Ừm.”
Hạ Đình Vãn không nhịn được mà lăn lộn trên giường.
Thật ra trước kia y vẫn thường xuyên lặng lẽ trông ngóng thư tình Tô Ngôn viết cho mình, những câu chữ kia sẽ khiến y không kìm lòng được mà tự luyến. Y tựa một đóa hồng duy nhất nở rộ trong vườn hoa, ngay đến mỗi cây gai mọc ra đều thật xinh đẹp.
Nhưng da mặt y mỏng, ngóng trông là thế mà chưa từng nói ra miệng.
138 lá thư kia, y đều cất giữ rất cẩn thận, có đôi khi Tô Ngôn không ở đây y sẽ lén lút đọc lại rất nhiều lần, thậm chí có thể học thuộc phân nửa.
Hạ Đình Vãn không kể những khó khăn trong công việc cho Tô Ngôn biết.
Tô Ngôn đã bận đến thế này, y không muốn thêm phiền phức cho anh nữa.
Show thực tế cũng được, casting cũng chẳng sao, suy cho cùng đó đều là chiến trường của y.
Y muốn tự mình vượt qua, từng bước một.
Chờ đến khi y làm được, sẽ kiêu ngạo cho Tô Ngôn xem.
….
Ngày casting đến rất nhanh.
Hứa Triết thuê một căn gác nhỏ rất phù hợp với nguyên tác “Tìm”. Mặc dù chỉ là casting, nhưng Hứa Triết vẫn muốn tạo ra trạng thái tốt nhất để diễn viên có thể nhập diễn.
Công viêc của Hứa Triết bộn bề, mấy ngày nữa Hạ Ngôn Tây cũng phải rời thành phố H, nên bốn người được chọn diễn vai Cố Phi đều thử sức vào cùng một ngày.
Hứa Triết cũng rất hào phóng, trước đó đã thông báo thống nhất rằng trong buổi casting các diễn viên có thể quan sát lẫn nhau, trừ phi bản thân diễn viên không đồng ý, cảm thấy sẽ ảnh hưởng đến sức phát huy của mình. Nhưng lúc ấy không được ai đưa ra dị nghị.
Cho nên hôm nay, Lộ Bình, Hứa Lạc Phi, và cả Hạ Đình Vãn đều đến căn gác nơi tổ chức buổi casting cùng một lúc, dù sao chẳng có ai muốn bỏ qua quá trình thử diễn của những người khác.
Chỉ có Thời Miểu vì buổi sáng còn bận chuyện khác nên phải muộn một chút mới có thể tới.
Đây là lần đầu tiên Hạ Đình Vãn tiếp xúc với Hạ Ngôn Tây gần đến vậy.
Vị ảnh đế song kim hơn ba mươi tuổi này đương tuổi đàn ông thành thục chín muồi, nhưng diện mạo vẫn không mất vẻ anh khí hồi còn trẻ.
*Song kim: Ba giải thưởng danh giá của điện ảnh Trung Quốc là Kim Kê, Kim Tước, Kim Mã, đạt song kim làđạt được hai trong ba giải kia.
Mày kiếm thon dài, đôi mắt thâm thúy, bên miệng luôn nở một nụ cười ấm áp.
Trong lúc chờ đợi, anh lười biếng ngồi một bên đọc kịch bản, trên người mang khí chất tự tin, vô cùng bình tĩnh, cũng cực kỳ thả lỏng.
Một phen hàn huyên ngắn ngủi qua đi, Hứa Triết bắt đầu nói thẳng: “Trước khi bắt đầu tôi nhắc lại hai điểm. Thứ nhất, giai đoạn này tôi không yêu cầu diễn viên nhất định phải khỏa thân toàn bộ, cái này sẽ dựa vào việc lý giải kịch bản của các vị, trước đó tôi cũng đã báo cho mọi người biết rồi, quy tắc casting của tôi vẫn luôn như vậy, rất tôn trọng nguyện vọng tự chủ của mỗi người. Thứ hai, quá trình casting này sẽ được nhân viên của tôi quay lại toàn bộ, trừ nhân viên công tác, hết thảy không cho phép những người khác ghi hình. Đoạn phim này hoàn toàn được dùng để tôi tiến hành thêm một bước tham khảo về sau, tuyệt đối không tiết lộ cho bất cứ ai, ngay cả bên đầu tư cũng không thấy. Thỏa thuận bổ sung cũng đã ký với các vị, nếu không có gì thắc mắc với hai điểm này thì chúng ta sẽ tranh thủ thời gian để bắt đầu.”
Lộ Bình là người đầu tiên casting.
Anh ta là một nam diễn viên thần tượng đang dần chuyển hình, mấy năm qua cũng có chút tài nguyên điện ảnh không tệ lắm, coi như có chút thực lực. Nhưng thật ra trong lòng Hạ Đình Vãn, chẳng qua Lộ Bình cũng chỉ có chút hữu hạn như vậy thôi.
Lộ Bình cũng rất thoải mái, nhanh chóng khỏa thân hoàn toàn.
Lộ Bình xuất thân thần tượng, đương nhiên dáng người và vẻ bề ngoài không thể chê vào đâu được. Dưới ánh đèn lờ mờ, chỉ dựa vào cơ thể kia cũng đủ để hấp dẫn con mắt của người khác, nhưng kỹ năng diễn xuất lại thuộc phái học viện bây giờ.
Mỗi một động tác đều có cảm giác quy củ và rập khuôn không hề có sức sống.
Hạ Đình Vãn chỉ nhìn Lộ Bình biểu diễn chốc lát đã hoàn toàn không để trong lòng. Y biết Lộ Bình không thể nào là đối thủ của mình.
Y nhanh chóng đặt sự chú ý lên người Hạ Ngôn Tây.
Hạ Ngôn Tây vừa tiến vào nhân vật Từ Vinh, vẻ tự tin và phóng khoáng của ảnh đế hoàn toàn biến mất.
Anh có những chi tiết nhỏ cực kỳ tinh tế, lúc vẽ tranh thi thoảng sẽ bối rối liếc mắt nhìn cơ thể Lộ Bình, nhưng lập tức lại dùng động tác vuốt tóc để che giấu cái rung động kia.
Trong ánh mắt của Hạ Ngôn Tây, cảm giác lửng lơ thuộc về Từ Vinh, còn cả tình dục cuồn cuộn đều được anh diễn dịch vô cùng tinh tế.
Những chi tiết diễn nhỏ bé này khiến Hạ Đình Vãn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, thế mà Lộ Bình hoàn toàn không tiếp được.
Hai người họ đối diễn với nhau, cảm giác như tất cả phong tình của Hạ Ngôn Tây đang diễn cho một người mù.
Kế tiếp Lộ Bình là Hứa Lạc Phi. Còn chưa bắt đầu diễn, Hứa Lạc Phi đã rất căng thẳng nói với Hứa Triết mình thay đổi chủ ý, muốn diễn một mình, không muốn bị diễn viên khác quan sát.
Mặc dù hắn lâm thời đưa ra yêu cầu này khá lúng túng, mà nói thật là cũng không công bằng với Lộ Bình cho lắm, nhưng Hứa Triết vẫn rất ôn hòa hỏi ý kiến Lộ Bình, sau đó tôn trọng ý muốn của Hứa Lạc Phi, phất phất tay để tất cả mọi người ra ngoài.
Hạ Đình Vãn cảm thấy hơi đáng tiếc, kỳ thực y ước gì có thể xem Hạ Ngôn Tây diễn thêm bảy, tám lần thì càng tốt.
Trong lòng y cũng khá căng thẳng, sau khi hút một điếu thuốc trong hành lang bèn vào toilet muốn rửa mặt.
Nơi này tương đối cũ, chỉ có một phòng vệ sinh nam. Hạ Đình Vãn nghĩ không có ai nên không gõ cửa mà đẩy một chút, thấy không ai nói gì, y bèn trực tiếp đi vào.
Nhưng không ngờ vừa vào y đã thấy một người thanh niên trẻ tuổi đang ở trần đứng trước gương.
Trong chiếc gương lớn, Hạ Đình Vãn vừa nhìn đã nhận ra người này chính là Thời Miểu.
Cho dù Hạ Đình Vãn đã ở trong giới nhiều năm như vậy, nhưng cậu trai trẻ tuổi đẹp đẽ này nhất thời vẫn khiến y phải hít vào một hơi.
Cậu ta quá đẹp, đẹp đến mức không phân rõ nam nữ.
Chóp mũi, cằm, khóe mắt, đuôi mày, mỗi đường nét đều rất đẹp.
Chỉ có cặp lông mày kia hơi cong lên một cách bướng bỉnh, đôi mắt thì đen lay láy lạnh lùng.
Hình như Thời Miểu đang nhìn mình trong gương mà ngẩn người, qua mấy giây mới xoay người lại.
Đôi mắt cậu ta hơi hỗn loạn, khi nhìn thấy Hạ Đình Vãn lại chẳng nói câu gì, chỉ cầm lấy quần áo bên cạnh vội vàng xông ra cửa.
Hạ Đình Vãn ngẩn người tại chỗ. Mặc dù cuộc chạm mặt này rất lúng túng, nhưng y hoàn toàn không ngờ được Thời Miểu lại có thể không chào hỏi câu nào đã bỏ đi.
Nhưng y chợt nhớ đến giây phút Thời Miểu quay người lại đối mặt với mình, hình như y đã thấy trên ngực trái của người này có một hình xăm rất đặc biệt.
Là một con thanh hạc.
Hạ Đình Vãn bỗng đoán được lúc đang đứng trước gương, chắc chắn Thời Miểu đang ngắm con thanh hạc này.
Hạ Đình Vãn nhẹ nhàng hít một hơi, nhất thời không biết nên nói gì.
Y hiểu Tô Ngôn bận rộn, nhưng trước kia dù thế nào thì mỗi lần đi công tác gần như Tô Ngôn chưa từng không liên lạc với y lâu như thế bao giờ cả.
Huống chi bên y xảy ra chuyện lớn nhường này, thế mà hình như Tô Ngôn hoàn toàn không biết.
Y hơi mất mát, nhưng lập tức lại cảm thấy khác thường, cũng rất lo lắng: “Em vẫn khỏe. Anh thì sao, anh ổn chứ? Gần đây luôn cảm thấy hình như anh rất mệt mỏi, em chẳng nói với anh được mấy câu cả.”
“Không sao đâu.” Ngữ khí lúc nói chuyện của Tô Ngôn vẫn bình tĩnh như ngày thường: “Là chuyện công việc không được hài lòng cho lắm, phải tốn chút thời gian để giải quyết, nhất thời không tiện giải thích với em. Nhưng ảnh hưởng không lớn đâu, chỉ là lần này hơi mệt thôi.”
Nói đến đây, hình như anh cảm nhận được giọng Hạ Đình Vãn đượm chút tủi thân, bèn thấp giọng mỉm cười, nhẹ nhàng gọi: “Bảo bối…”
“Dạ.” Hạ Đình Vãn nằm trên giường, dù chỉ nghe thấy tiếng Tô Ngôn thôi, y cũng cảm thấy cơ thể mình tê dại như được ve vuốt. Y cuộn mình tiến vào chăn, giọng lập tức mềm hẳn: “Tô Ngôn, em nhớ anh. Hôm qua cũng nhớ lắm, thế mà anh còn chẳng trả lời tin nhắn của em, có phải anh bận rộn đến độ không nhớ nổi em không.”
Muốn chui vào lòng Tô Ngôn để làm nũng.
Có đôi khi y nghĩ, thật ra tự bản thân y cũng có thể đối mặt với rất nhiều ngăn trở và nghịch cảnh.
Nhưng trước mặt Tô Ngôn, y vẫn muốn làm một con mèo con ngửa chiếc bụng mềm mại ra.
“Nhớ.”
Hạ Đình Vãn cảm thấy Tô Ngôn đang cười, y nhắm mắt lại tưởng tượng ra dáng vẻ Tô Ngôn mặc âu phục khẽ cười.
“Lúc nào cũng họp, chỉ có lúc sắp đi ngủ mới có chút thời gian, khi đó em còn chưa tỉnh nữa kìa.” Tô Ngôn nhẹ nói: “Tôi bèn dùng khoảng thời gian kia viết bưu thiếp cho em, viết đã hai ba ngày nay rồi.”
“Viết thơ hả anh?” Hạ Đình Vãn mong đợi hỏi.
“Ừm.”
Hạ Đình Vãn không nhịn được mà lăn lộn trên giường.
Thật ra trước kia y vẫn thường xuyên lặng lẽ trông ngóng thư tình Tô Ngôn viết cho mình, những câu chữ kia sẽ khiến y không kìm lòng được mà tự luyến. Y tựa một đóa hồng duy nhất nở rộ trong vườn hoa, ngay đến mỗi cây gai mọc ra đều thật xinh đẹp.
Nhưng da mặt y mỏng, ngóng trông là thế mà chưa từng nói ra miệng.
138 lá thư kia, y đều cất giữ rất cẩn thận, có đôi khi Tô Ngôn không ở đây y sẽ lén lút đọc lại rất nhiều lần, thậm chí có thể học thuộc phân nửa.
Hạ Đình Vãn không kể những khó khăn trong công việc cho Tô Ngôn biết.
Tô Ngôn đã bận đến thế này, y không muốn thêm phiền phức cho anh nữa.
Show thực tế cũng được, casting cũng chẳng sao, suy cho cùng đó đều là chiến trường của y.
Y muốn tự mình vượt qua, từng bước một.
Chờ đến khi y làm được, sẽ kiêu ngạo cho Tô Ngôn xem.
….
Ngày casting đến rất nhanh.
Hứa Triết thuê một căn gác nhỏ rất phù hợp với nguyên tác “Tìm”. Mặc dù chỉ là casting, nhưng Hứa Triết vẫn muốn tạo ra trạng thái tốt nhất để diễn viên có thể nhập diễn.
Công viêc của Hứa Triết bộn bề, mấy ngày nữa Hạ Ngôn Tây cũng phải rời thành phố H, nên bốn người được chọn diễn vai Cố Phi đều thử sức vào cùng một ngày.
Hứa Triết cũng rất hào phóng, trước đó đã thông báo thống nhất rằng trong buổi casting các diễn viên có thể quan sát lẫn nhau, trừ phi bản thân diễn viên không đồng ý, cảm thấy sẽ ảnh hưởng đến sức phát huy của mình. Nhưng lúc ấy không được ai đưa ra dị nghị.
Cho nên hôm nay, Lộ Bình, Hứa Lạc Phi, và cả Hạ Đình Vãn đều đến căn gác nơi tổ chức buổi casting cùng một lúc, dù sao chẳng có ai muốn bỏ qua quá trình thử diễn của những người khác.
Chỉ có Thời Miểu vì buổi sáng còn bận chuyện khác nên phải muộn một chút mới có thể tới.
Đây là lần đầu tiên Hạ Đình Vãn tiếp xúc với Hạ Ngôn Tây gần đến vậy.
Vị ảnh đế song kim hơn ba mươi tuổi này đương tuổi đàn ông thành thục chín muồi, nhưng diện mạo vẫn không mất vẻ anh khí hồi còn trẻ.
*Song kim: Ba giải thưởng danh giá của điện ảnh Trung Quốc là Kim Kê, Kim Tước, Kim Mã, đạt song kim làđạt được hai trong ba giải kia.
Mày kiếm thon dài, đôi mắt thâm thúy, bên miệng luôn nở một nụ cười ấm áp.
Trong lúc chờ đợi, anh lười biếng ngồi một bên đọc kịch bản, trên người mang khí chất tự tin, vô cùng bình tĩnh, cũng cực kỳ thả lỏng.
Một phen hàn huyên ngắn ngủi qua đi, Hứa Triết bắt đầu nói thẳng: “Trước khi bắt đầu tôi nhắc lại hai điểm. Thứ nhất, giai đoạn này tôi không yêu cầu diễn viên nhất định phải khỏa thân toàn bộ, cái này sẽ dựa vào việc lý giải kịch bản của các vị, trước đó tôi cũng đã báo cho mọi người biết rồi, quy tắc casting của tôi vẫn luôn như vậy, rất tôn trọng nguyện vọng tự chủ của mỗi người. Thứ hai, quá trình casting này sẽ được nhân viên của tôi quay lại toàn bộ, trừ nhân viên công tác, hết thảy không cho phép những người khác ghi hình. Đoạn phim này hoàn toàn được dùng để tôi tiến hành thêm một bước tham khảo về sau, tuyệt đối không tiết lộ cho bất cứ ai, ngay cả bên đầu tư cũng không thấy. Thỏa thuận bổ sung cũng đã ký với các vị, nếu không có gì thắc mắc với hai điểm này thì chúng ta sẽ tranh thủ thời gian để bắt đầu.”
Lộ Bình là người đầu tiên casting.
Anh ta là một nam diễn viên thần tượng đang dần chuyển hình, mấy năm qua cũng có chút tài nguyên điện ảnh không tệ lắm, coi như có chút thực lực. Nhưng thật ra trong lòng Hạ Đình Vãn, chẳng qua Lộ Bình cũng chỉ có chút hữu hạn như vậy thôi.
Lộ Bình cũng rất thoải mái, nhanh chóng khỏa thân hoàn toàn.
Lộ Bình xuất thân thần tượng, đương nhiên dáng người và vẻ bề ngoài không thể chê vào đâu được. Dưới ánh đèn lờ mờ, chỉ dựa vào cơ thể kia cũng đủ để hấp dẫn con mắt của người khác, nhưng kỹ năng diễn xuất lại thuộc phái học viện bây giờ.
Mỗi một động tác đều có cảm giác quy củ và rập khuôn không hề có sức sống.
Hạ Đình Vãn chỉ nhìn Lộ Bình biểu diễn chốc lát đã hoàn toàn không để trong lòng. Y biết Lộ Bình không thể nào là đối thủ của mình.
Y nhanh chóng đặt sự chú ý lên người Hạ Ngôn Tây.
Hạ Ngôn Tây vừa tiến vào nhân vật Từ Vinh, vẻ tự tin và phóng khoáng của ảnh đế hoàn toàn biến mất.
Anh có những chi tiết nhỏ cực kỳ tinh tế, lúc vẽ tranh thi thoảng sẽ bối rối liếc mắt nhìn cơ thể Lộ Bình, nhưng lập tức lại dùng động tác vuốt tóc để che giấu cái rung động kia.
Trong ánh mắt của Hạ Ngôn Tây, cảm giác lửng lơ thuộc về Từ Vinh, còn cả tình dục cuồn cuộn đều được anh diễn dịch vô cùng tinh tế.
Những chi tiết diễn nhỏ bé này khiến Hạ Đình Vãn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, thế mà Lộ Bình hoàn toàn không tiếp được.
Hai người họ đối diễn với nhau, cảm giác như tất cả phong tình của Hạ Ngôn Tây đang diễn cho một người mù.
Kế tiếp Lộ Bình là Hứa Lạc Phi. Còn chưa bắt đầu diễn, Hứa Lạc Phi đã rất căng thẳng nói với Hứa Triết mình thay đổi chủ ý, muốn diễn một mình, không muốn bị diễn viên khác quan sát.
Mặc dù hắn lâm thời đưa ra yêu cầu này khá lúng túng, mà nói thật là cũng không công bằng với Lộ Bình cho lắm, nhưng Hứa Triết vẫn rất ôn hòa hỏi ý kiến Lộ Bình, sau đó tôn trọng ý muốn của Hứa Lạc Phi, phất phất tay để tất cả mọi người ra ngoài.
Hạ Đình Vãn cảm thấy hơi đáng tiếc, kỳ thực y ước gì có thể xem Hạ Ngôn Tây diễn thêm bảy, tám lần thì càng tốt.
Trong lòng y cũng khá căng thẳng, sau khi hút một điếu thuốc trong hành lang bèn vào toilet muốn rửa mặt.
Nơi này tương đối cũ, chỉ có một phòng vệ sinh nam. Hạ Đình Vãn nghĩ không có ai nên không gõ cửa mà đẩy một chút, thấy không ai nói gì, y bèn trực tiếp đi vào.
Nhưng không ngờ vừa vào y đã thấy một người thanh niên trẻ tuổi đang ở trần đứng trước gương.
Trong chiếc gương lớn, Hạ Đình Vãn vừa nhìn đã nhận ra người này chính là Thời Miểu.
Cho dù Hạ Đình Vãn đã ở trong giới nhiều năm như vậy, nhưng cậu trai trẻ tuổi đẹp đẽ này nhất thời vẫn khiến y phải hít vào một hơi.
Cậu ta quá đẹp, đẹp đến mức không phân rõ nam nữ.
Chóp mũi, cằm, khóe mắt, đuôi mày, mỗi đường nét đều rất đẹp.
Chỉ có cặp lông mày kia hơi cong lên một cách bướng bỉnh, đôi mắt thì đen lay láy lạnh lùng.
Hình như Thời Miểu đang nhìn mình trong gương mà ngẩn người, qua mấy giây mới xoay người lại.
Đôi mắt cậu ta hơi hỗn loạn, khi nhìn thấy Hạ Đình Vãn lại chẳng nói câu gì, chỉ cầm lấy quần áo bên cạnh vội vàng xông ra cửa.
Hạ Đình Vãn ngẩn người tại chỗ. Mặc dù cuộc chạm mặt này rất lúng túng, nhưng y hoàn toàn không ngờ được Thời Miểu lại có thể không chào hỏi câu nào đã bỏ đi.
Nhưng y chợt nhớ đến giây phút Thời Miểu quay người lại đối mặt với mình, hình như y đã thấy trên ngực trái của người này có một hình xăm rất đặc biệt.
Là một con thanh hạc.
Hạ Đình Vãn bỗng đoán được lúc đang đứng trước gương, chắc chắn Thời Miểu đang ngắm con thanh hạc này.
Danh sách chương