“Hạ Đình Vãn,” Diệp Bỉnh Văn cúi đầu nhấn mạnh điếu xì gà lên bàn, động tác này gã làm rất chậm, lúc quay đầu lại tuy trên mặt đang mỉm cười, nhưng ánh mắt lại đượm phẫn nộ vì bị khiêu khích: “Mới nãy cậu đang đùa giỡn tôi… Đúng không?”

“Thú vị đấy nhỉ Hạ ảnh đế. Cậu không ngẫm lại nếu thật sự khiến tôi phát bực, cậu còn dám tiếp tục để “Trên đường” chiếu xong à? Có phải cậu nghĩ bây giờ người chửi mình còn chưa đủ nhiều đúng không? Nghe cho rõ đây, hôm nay cậu không đồng ý thì tốt nhất hãy cút khỏi chương trình của bố đây, nếu không tôi để trên mạng bôi đen cậu đến cực điểm, đừng mơ có thời gian trở mình. Tôi muốn xem xem, trước đây vì thiếu tiền mà cậu phải nhận chương trình của TBN, liệu bây giờ cậu có trả nổi phí bồi thường vi phạm hợp đồng tám kỳ hay không.”

Nói xong câu cuối cùng, sắc mặt Diệp Bỉnh Văn đã xanh mét.

“Anh nói đúng, tôi không trả nổi nhiều đến vậy.” Hạ Đình Vãn ngẩng đầu nhìn gã, chậm rãi nói: “Dùng hợp đồng ngấm ngầm hãm hại tôi, tôi thừa nhận việc vi phạm hợp đồng kỳ ba kỳ bốn, mà cũng chỉ đền chỗ tiền này thôi. Nhưng anh nghe cho rõ đây, tôi sẽ không rời khỏi tiết mục này. Năm năm rồi, người mắng tôi chưa bao giờ thiếu cả. Anh có bản lĩnh thì cứ tiếp tục cắt ghép bôi đen tôi đi, xem rốt cuộc anh có thể ép tôi rời khỏi được hay không.”

Nói đến đây, Hạ Đình Vãn hít một hơi thật sâu.

Y biết, mình đã triệt để trở mặt với Diệp Bỉnh Văn rồi, từ nay về sau mỗi một bước y đều sẽ đấu tranh kịch liệt với loại quyền quý tử đệ như Diệp Bỉnh Văn.

Hạ Đình Vãn chỉnh lại cổ áo khoác một chút, vừa đi được một bước lại bỗng đứng lại.

Y nhìn về phía Diệp Bỉnh Văn, trên mặt lại lộ ra một nụ cười thật bình tĩnh. Y gằn từng chữ một: “Diệp thiếu à, anh nói anh có thể nâng đỡ tôi, thật ra tôi cũng thấy vinh hạnh lắm. Nhưng tôi muốn biết, sau “Lời cá voi”, đã năm năm rồi trừ tôi ra người Trung Quốc chưa từng xuất hiện vị ảnh đế thứ hai đạt giải thưởng trong ba triển lãm điện ảnh danh giá nhất châu Âu*. Dù nhiều người mắng tôi hơn nữa, năm năm qua cũng chưa ai từng nhận được giải thưởng cao hơn tôi. Còn anh, Thiều Quang Ent. của anh có thể cho tôi thêm một Cành Cọ Vàng nữa ư?”

*Ba triển lãm điện ảnh lớn nhất châu Âu gồm: Liên hoan phim quốc tế Venice (Ý), Liên hoan phim quốc tế Cannes (Pháp), Liên hoan phim quốc tế Berlin (Đức).

*Cành Cọ Vàng (còn có tên gọi là Palme d’Or; tiếng Anh: Golden Palm) là giải thưởng cao nhất tại liên hoan phim Cannes, được đông đảo tín đồ điện ảnh coi là một trong những giải thưởng uy tín nhất trong ngành công nghiệp điện ảnh.

Nhất thời Diệp Bỉnh Văn cũng ngây ngẩn cả người.

Gã dùng ngón tay chỉ chỉ vào Hạ Đình Vãn, lại bị nghẹn không nói được nên lời, nụ cười cao ngạo ban nãy gắng nặn ra cũng mang theo một tia chật vật.

Hạ Đình Vãn cũng cảm thấy thật kỳ diệu.

Trong nháy mắt đó, y chợt nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Bỉnh Văn. Gã ta đang khoe khoang chuyện Diệp gia làm viên kim cương Heart of Light nặng ba mươi carat cho hôn lễ hoàng thất của một quốc gia nhỏ.

Khi đó y thấy buồn cười, bèn trêu chọc Diệp Bỉnh Văn một câu: “Thế lúc Diệp thiếu kết hôn, nhẫn kim cương trên tay cô dâu ắt phải sáu mươi carat đấy nhỉ?”

Người trước mặt này vẫn cuồng vọng như trước, vẫn buồn cười như trước.

Mà lần giằng co này của y với gã ta hình như lại tái hiện lại một màn năm đó.

Y đã từng phù phiếm, đã từng lý giải rất nông cạn với thành quả của mình, nhưng khi đó y cũng thật sự kiêu ngạo vì chính bản thân mình.

Đã nhiều năm rồi.

Y suy sụp nản chí rất lâu, lại lảo đảo rời khỏi cái ôm của Tô Ngôn, có lần thậm chí vì vậy mà tuyệt vọng khôn cùng, cảm thấy mình đã mất tất cả tự tin, cảm thấy bản thân mình cũng giống một trò cười.

Nhưng y không phải thế.

Y không hề tồi tệ, lại càng không nên mềm yếu để mặc người khi dễ.

Y khinh thường Diệp Bỉnh Văn, dù năm năm trước hay là năm năm sau.

So với thành tựu của y, vị thiếu gia ăn chơi nhe nanh múa vuốt trước mặt này chỉ giống như một trò cười phô trương thanh thế.

Vì thế rốt cuộc y lại lần nữa không hề khách sáo mà giễu cợt vị thiếu gia sĩ diện này.

“Diệp Bỉnh Văn.”

Lần đầu tiên kể từ khi bước vào phòng, y gọi thẳng tên của gã đàn ông kia một cách không hề khách sáo, trên mặt chẳng còn nụ cười ngọt ngào giả vờ khi nãy nữa, mà thẳng lưng đối diện với Diệp Bỉnh Văn, mở miệng nói.

“Chồng trước của tôi là Tô Ngôn, hẳn anh còn nhớ nhỉ.”

Khi nhắc đến tên Tô Ngôn, thậm chí y cảm thấy hai chữ kia thật ấm áp.

Y cảm thấy trái tim đang đập trong ngực càng lúc càng mạnh mẽ vững vàng hơn.

Hạ Đình Vãn nhấn mạnh từng chữ từng chữ: “Chút năng lực kia của anh tính là gì so với Tô Ngôn chứ? Thế mà kết hôn năm năm với anh ấy, tôi chưa từng muốn anh ấy lấy một phân tiền của mình cho tôi đóng phim, cũng chẳng xin anh ấy dùng quyền thế của mình và Hanh Thái để thêm nửa tấc phần diễn. Tôi không cần bất luận kẻ nào nâng đỡ, mà anh cũng chẳng xứng.”

“Giải ảnh đế này, là tôi tự mình đường đường chính chính đoạt được. Tôi vốn chính là kiêu ngạo của Tô Ngôn.”

Nói xong, y không thèm nhìn phản ứng của Diệp Bỉnh Văn nữa mà sải bước đi thẳng khỏi căn phòng này.

Thời gian vừa đúng mười lăm phút mà y đã hẹn với Chu Ngưỡng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện