Kỳ thật so với cảm xúc áy náy phức tạp của các bạn học lớp 1, Trì Xu Nhan thật sự lại cảm thấy rất vui vẻ, đối với những bạn học lớp 1 kiếp trước thờ ơ vui sướng khi người gặp họa, cô cũng không có hảo cảm gì, đối với một vị chủ nhiệm lớp thiên vị kia cô lại càng thêm chán ghét, có thể rời khỏi nơi đời trước làm cho cô không dễ chịu này, cô thật sự cảm thấy như được giải thoát vậy, cũng không có gì phải lo lắng cả.

Hơn nữa cô cũng phát hiện thành tích có đôi khi không tỷ lệ thuận với phẩm chất đạo đức của người khác, lúc cô vừa mới chuyển sang lớp 5, còn tưởng rằng sẽ bị người ta chất vấn nguyên nhân, cô đã sớm không tiếc dùng ác ý suy đoán nhân tính. Nhưng mà làm cho cô kinh ngạc chính là, học sinh lớp 5 tiếp đãi cô giống như tiếp đãi học sinh chuyển trường bình thường vậy, nhiệt liệt hoan nghênh, sau đó nên làm cái gì thì làm, không có chút nào muốn vạch trần vết sẹo của Trì Xu Nhan.

Hơn nữa Trì Xu Nhan dù sao cũng không phải là cô gái kiếp trước không giỏi giao tiếp, thẹn thùng hướng nội, đã từng trải qua sóng to gió lớn, tính cách cũng trở nên hoạt bát một chút, bởi vậy cô ở lớp năm sống cũng rất thoải mái, kết giao với mấy người bạn bình thường.

Quan trọng nhất là quản lý lớp chậm so với lớp nhanh lỏng lẻo hơn nhiều, xin nghỉ dễ dàng hơn, điểm này đặc biệt khiến cho Trì Xu Nhan hài lòng, cô cũng không muốn buồn bực ở trường học đọc sách một lần nữa. Vì thế cô bắt đầu ba ngày hai lần xin nghỉ, chủ nhiệm lớp ngay từ đầu còn có thể khuyên nhủ, nhưng mà nhìn Trì Xu Nhan cứ khăng khăng như thế, cũng chỉ có thể không biết làm gì khác hơn là mặc kệ.



Dưới chân cầu của tòa nhà Tân Giang xưa nay là nơi các vị thầy bói phong thủy chiếm cứ, một đám ăn mặc tiên phong đạo cốt, kì thực nhìn qua có đủ loại, trên bàn đặt tăm trúc, đồng tiền, giấy trắng, bút lông các loại, dưới gầm bàn còn đặt đủ các loại pháp khí cần rao bán, phía trước bàn dựng đứng một tấm bảng bói toán đoán mệnh.



Nhưng hôm nay đặc biệt, đến một cô gái xinh đẹp mặc quần áo giản dị. Trên bàn cô gái này đặt một xấp bùa màu vàng, còn có một đống lớn kẹo sữa thỏ trắng. Trước bàn dựng thẳng một tấm biển viết bốn chữ rồng bay phượng múa 'thần cơ diệu toán'.

"Cô gái nhỏ, lão Lương bày hàng ở đây lúc trước đâu?" Viên đại sư bên phải được xưng là chưởng môn đời thứ 108 của Viên Thiên Cương tò mò hỏi.

Trì Xu Nhan nhìn ông ấy một cái, lắc đầu nói: "Tôi cho ông ấy hai trăm, ông ấy liền đem bút mực giấy nghiên trên gian hàng cùng bàn này giao cho tôi."

"Cô bé, cháu tới nơi này để trải nghiệm cuộc sống hay là bán đồ ăn vặt? Vậy thì cháu phải đứng lên gào to rao hàng, ta thấy bán kẹo hồ lô hình như tương đối kiếm được." Bên trái một vị được xưng là truyền nhân của Lý Thuần Phong Lý đại sư đưa ra đề nghị.

"Không, cháu không đến đây để bán đồ ăn vặt, cháu là thầy bói." Trì Xu Nhan trong miệng ngậm kẹo sữa thỏ trắng, phồng má chỉ chỉ vào biển hiệu bên cạnh.

Viên đại sư và Lý đại sư trong nháy mắt trợn to hai mắt, bọn họ cũng chưa từng gặp qua nữ thầy bói, hơn nữa nhìn qua còn là một đứa nhỏ mười bảy mười tám tuổi, trong đầu nghĩ này đứa nhỏ bây giờ đều có thể tùy tiện bỏ học như vậy sao? Quan trọng nhất là nhìn trên bàn của cô một đống kẹo sữa thỏ trắng lớn như vậy, hai vị đại sư lắc đầu, muốn giả bộ cũng phải giả bộ giống như một chút chứ, bằng không người nào sẽ tìm cô đoán mệnh đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện