Trì Xu Nhan thoáng cái liền suy đoán ra, nhất định là mẹ của Ngô Văn Vân là Dương Ngọc Trân ở cục cảnh sát không chiếm được tiện nghi gì, bụng đầy oán khí không có chỗ phát tiết, vì thế gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm.
Ôn Minh Châu kinh ngạc nhìn thoáng qua Trì Xu Nhan bị bà ta dạy dỗ rất lâu, vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh như cũ, bà ta còn tưởng rằng bị mình nói như vậy, cô khẳng định sẽ khóc đến sướt mướt, mặt đầy xấu hổ.
Nhưng mà bà ta cũng lười nghe Trì Xu Nhan khóc sướt mướt, bởi vậy tâm tình tốt hơn một chút, thế là đánh một cái tát lại cho một quả táo ngọt nói: "Cô cũng là bất đắc dĩ, em phải hiểu nỗi khổ tâm của cô, tuy là lớp song song, nhưng giáo viên lớp 5 nói giáo trình tương đối chậm, cũng phù hợp với tiến độ học tập của em."
"Được rồi, cô không cần phải nói lời hay ý đẹp nữa, em đồng ý chuyển lớp." Trì Xu Nhan vén tóc ra sau tai, tươi cười xán lạn nói: "Em cũng biết ba em không tặng quà cho cô nên cô không vui lòng, lần này mẹ Ngô Văn Vân lại tặng cho cô bao nhiêu là quà, cô cần gì phải nói những lời như vậy để che mắt em."
"Trì Xu Nhan! Em nói hươu nói vượn cái gì đó?" Ôn Minh Châu đầu tiên là khiếp sợ, sau đó tức giận nhìn về phía Trì Xu Nhan, trong sự nghiệp giảng dạy lâu dài của bà ta còn chưa bao giờ có học sinh nào dám nói chuyện với bà ta như vậy, hơn nữa còn là một nữ sinh trong ấn tượng của bà ta vẫn luôn là một người trầm mặc thẹn thùng có chút hướng nội.
Trì Xu Nhan cũng không đợi Ôn Minh Châu nói thêm cái gì nữa, xách cặp sách, quay đầu hướng cả lớp mỉm cười: "Thật tốt, đi lớp kia cũng tốt, sau này mời các vị nếu thấy tôi cũng tiếp tục làm như không quen biết, tôi sẽ rất cảm kích mọi người." Nói xong cúi chào cả lớp. Xoay người cũng không quay đầu lại.
Lớp học lặng ngắt như tờ, cây kim rơi xuống có thể nghe thấy, tất cả học sinh lớp 1 toàn bộ đều trợn mắt há hốc mồm, Trì Xu Nhan ngày trước hướng nội thẹn thùng lại dám mạnh mẽ công khai mắng chửi chủ nhiệm lớp, giật mình nhìn bóng lưng tiêu sái của Trì Xu Nhan rời đi, trong đầu hồi tưởng lại những lời cô vừa nói, bọn họ thế nhưng mơ hồ cảm thấy có chút áy náy.
"Kỳ thật Trì Xu Nhan chỉ là ngẫu nhiên có chút chậm chạp hướng nội, cậu ấy cũng không có làm sai cái gì." Một nữ sinh mềm lòng lặng lẽ mở miệng.
"Đúng vậy, cậu ấy căn bản cũng không có làm chuyện xấu gì, vì sao tất cả chúng ta đều hy vọng cậu ấy sẽ mất mặt như vậy, cậu ấy như vậy trong lòng tôi cũng cảm thấy có chút khó chịu." Một nữ sinh khác cũng lẩm bẩm.
Đại đa số bạn học đều trầm mặc, trong lòng đã có đáp án này, ước chừng là tâm lý theo số đông, bọn họ vui sướng xem kịch khi người gặp họa, cho rằng mình cái gì cũng không làm, nhưng đã sớm lưu lạc thành một thành viên đồng lõa châm chọc khiêu khích.
Ôn Minh Châu kinh ngạc nhìn thoáng qua Trì Xu Nhan bị bà ta dạy dỗ rất lâu, vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh như cũ, bà ta còn tưởng rằng bị mình nói như vậy, cô khẳng định sẽ khóc đến sướt mướt, mặt đầy xấu hổ.
Nhưng mà bà ta cũng lười nghe Trì Xu Nhan khóc sướt mướt, bởi vậy tâm tình tốt hơn một chút, thế là đánh một cái tát lại cho một quả táo ngọt nói: "Cô cũng là bất đắc dĩ, em phải hiểu nỗi khổ tâm của cô, tuy là lớp song song, nhưng giáo viên lớp 5 nói giáo trình tương đối chậm, cũng phù hợp với tiến độ học tập của em."
"Được rồi, cô không cần phải nói lời hay ý đẹp nữa, em đồng ý chuyển lớp." Trì Xu Nhan vén tóc ra sau tai, tươi cười xán lạn nói: "Em cũng biết ba em không tặng quà cho cô nên cô không vui lòng, lần này mẹ Ngô Văn Vân lại tặng cho cô bao nhiêu là quà, cô cần gì phải nói những lời như vậy để che mắt em."
"Trì Xu Nhan! Em nói hươu nói vượn cái gì đó?" Ôn Minh Châu đầu tiên là khiếp sợ, sau đó tức giận nhìn về phía Trì Xu Nhan, trong sự nghiệp giảng dạy lâu dài của bà ta còn chưa bao giờ có học sinh nào dám nói chuyện với bà ta như vậy, hơn nữa còn là một nữ sinh trong ấn tượng của bà ta vẫn luôn là một người trầm mặc thẹn thùng có chút hướng nội.
Trì Xu Nhan cũng không đợi Ôn Minh Châu nói thêm cái gì nữa, xách cặp sách, quay đầu hướng cả lớp mỉm cười: "Thật tốt, đi lớp kia cũng tốt, sau này mời các vị nếu thấy tôi cũng tiếp tục làm như không quen biết, tôi sẽ rất cảm kích mọi người." Nói xong cúi chào cả lớp. Xoay người cũng không quay đầu lại.
Lớp học lặng ngắt như tờ, cây kim rơi xuống có thể nghe thấy, tất cả học sinh lớp 1 toàn bộ đều trợn mắt há hốc mồm, Trì Xu Nhan ngày trước hướng nội thẹn thùng lại dám mạnh mẽ công khai mắng chửi chủ nhiệm lớp, giật mình nhìn bóng lưng tiêu sái của Trì Xu Nhan rời đi, trong đầu hồi tưởng lại những lời cô vừa nói, bọn họ thế nhưng mơ hồ cảm thấy có chút áy náy.
"Kỳ thật Trì Xu Nhan chỉ là ngẫu nhiên có chút chậm chạp hướng nội, cậu ấy cũng không có làm sai cái gì." Một nữ sinh mềm lòng lặng lẽ mở miệng.
"Đúng vậy, cậu ấy căn bản cũng không có làm chuyện xấu gì, vì sao tất cả chúng ta đều hy vọng cậu ấy sẽ mất mặt như vậy, cậu ấy như vậy trong lòng tôi cũng cảm thấy có chút khó chịu." Một nữ sinh khác cũng lẩm bẩm.
Đại đa số bạn học đều trầm mặc, trong lòng đã có đáp án này, ước chừng là tâm lý theo số đông, bọn họ vui sướng xem kịch khi người gặp họa, cho rằng mình cái gì cũng không làm, nhưng đã sớm lưu lạc thành một thành viên đồng lõa châm chọc khiêu khích.
Danh sách chương