Kỳ Bác Ngạn nhàn nhạt nói: "Lúc trưa còn không xác định có hoàn thành xong chiếc xe tối nay hay không, nên cứ hỏi mượn trước cho chắc!"

Đây là anh trả lời cho câu hỏi thắc mắc trong lòng Kỳ Văn Diệp, tuy vậy ánh mắt anh vẫn luôn chăm chú nhìn Mạnh Dao, thấy cô có vẻ không cao hứng lắm, đôi mắt anh thoáng ảm đạm.

Anh lại nói: " Cái này, tính là anh...đầu tư cổ phần!"

Kỳ Bác Ngạn phun ra một câu, làm Mạnh Dao kinh ngạc "A" một tiếng.

Thấy sự rối rắm của Mạnh Dao tan đi một nửa, Kỳ Bác Ngạn mới thấy chút mất mát trong lòng mình cũng tan đi một phần, anh bình tĩnh nói tiếp: Anh nghĩ tới, việc ăn, việc mặc, việc ở, việc đi lại đều là nhu cầu không thể thiếu của con người, đầu tư vào đây rất có tương lai. Anh vẫn định tính toán đầu tư thử vào những lĩnh vực này, bây giờ tay nghề của em tốt như vậy, anh muốn đầu tư một chút, coi như là thử nghiệm!"

Mạnh Dao nghe Kỳ Bác Ngạn giải thích xong, trong lòng không khỏi cảm thán trùm cuối đúng thật là quá tinh mắt.

Tương lai, mấy thứ anh vừa đề cập đều là con dê đầu đàn ngành sản xuất: Ăn uống, trang phục, địa ốc, ô tô, ngành nào mà không phát triển vượt bậc, đâu đâu cũng có những cửa hàng của những loại mặt hàng này. Mà ai làm trong ngành này đều giàu có lên trông thấy.

Không nghĩ tới a, trùm cuối cũng có đầu tư, khó trách tương lai anh giàu như vậy.

"Em, không muốn?"

"Đồng ý, đương nhiên là đồng ý."

Kỳ Bác Ngạn vừa hỏi, Mạnh Dao nhanh chóng trả lời.

Bất quá, nói xong lại có chút xấu hổ. Trước đây cô tiêu tiền trùm cuối như rác, bây giờ còn nhận chiếc xe bếp lò mà anh đầu tư....

Thôi, không rối rắm vấn đề này nữa.

Cứ xem như thế này đi, anh ra tiền, cô xuất lực, giai đoạn đầu thì phí tổn cứ tính cho anh, chờ khi buôn bán có lời, cô sẽ trả cho anh cả vốn lẫn lãi. Như vậy, xem như cũng không chiếm tiện nghi của anh.

Mạnh Dao suy nghĩ xong xui, liền không âu sầu nữa, mặt mày hớn hở, chạy đi xem chiếc xe bếp lò này, càng xem cô càng thích.

Oách xà lách quá đi mà.

Cái bếp lò này rất tốt, không chỉ dùng để nấu ăn mà còn có thể nướng.

Có bếp này rồi, về sau cô muốn làm món gì đều có thể làm món đó.

Kỳ Bác Ngạn thấy Mạnh Dao thích, khóe miệng anh giơ lên một độ cung nhàn nhạt.

Không nghĩ tới, thế nhưng Lưu Thúy Hoa bên này đang nhìn anh bằng ánh mắt cổ quái.

Trong đầu bà lóe lên một suy nghĩ đầy táo bạo, đến chính bà cũng không thể tin được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện