Hôm sau.

Trời còn chưa sáng, Mạnh Dao đã thức dậy rời giường.

Trong nhà có cái đồng hồ báo thức, chỉ cần đúng giờ sẽ vang lên. Đến khi đồng hồ reo lần thứ hai cô mới tỉnh dậy.

Mạnh Dao trong lòng đầy chờ mong nên cũng không cảm thấy buồn ngủ. Sau khi rời giường, cô vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi bắt đầu bận rộn công việc.

Cô tính toán làm ba loại bánh bao: nhân thịt bò, nhân rau hẹ trứng gà, nhân củ cải trộn thịt.

Ngày hôm qua cô đã chuẩn bị sẵn, nên hôm nay chỉ cần lấy bánh bao hấp lên là không mất quá nhiều thời gian.

Chờ cô chưng bánh bao xong, mọi người trong nhà vẫn chưa có dậy.

Cô để lại trong nhà bốn cái bánh bao, lại để cho mình thêm ba cái, còn lại cỡ ba lồng hấp, cô đều dọn lên xe đẩy.

Sợ bánh bao bị nguội, nên cô cũng nổi lửa bếp lò mới.

Đầu tiên, là bỏ than đá vào lò, sau đó vào bếp lấy lửa từ lò ở nhà, rất đơn giản là đã nhóm bếp xong. Tuy lửa không lớn nhưng vẫn đủ để giữ ấm cho bánh bao.

Chuẩn bị xong hết thảy, cô đẩy xe ra cửa, thì Kỳ Văn Diệp ở phía sau một bộ không tỉnh ngủ, cõng cặp sách trên lưng, lắc la lắc lẻo đi theo ra.

Dưới ánh trăng, thân hình nhỏ bé của cậu đặc biệt rõ ràng.

"Từ từ, em đi cùng chị"

Mạnh Dao nhìn cậu còn chưa mở mắt ra nổi thì lắc đầu, nhỏ giọng nói"Không cần, em mau về ngủ đi, chị đi một mình là được!"

Kỳ Văn Diệp nghe Mạnh Dao phải đi, thì bất ngờ, xoa mặt một phen cho tỉnh ngủ, lập tức cổng cặp sách chạy lên.

"Để em đi cùng, em không làm chậm trễ chính sự của chị."

"Chị từ từ, để em rửa mặt một chút"

Mạnh Dao: "......" Vậy mà bảo không chậm trễ chính sự? Sau khi rửa mặt xong, cuối cùng cũng có chút tỉnh ngủ, đuổi theo Mạnh Dao ra cửa, còn cẩn thận đóng cổng lại.

Kỳ Văn Diệp mới vừa chạy đến chỗ xe đẩy, Mạnh Dao với tay lấy một cái bánh bao đưa cho cậu, "Em ăn đi!"

Bánh bao đã hấp chín, mùi thơm bay thẳng vào khoang mũi, Kỳ Văn Diệp không khống chế được mà nuốt nước miếng.

Nhưng cậu lại sợ cô bị lỗ, "Chị còn chưa bán được cái bánh bao nào đã đưa em ăn trước, coi chừng lỗ"

"Em có ăn hay không?"

"......Ăn"

Kỳ Văn Diệp tiếp nhận bánh bao nhưng vẫn không ngăn được lo nghĩ trong lòng

Bánh bao cầm trong tay so với bánh bao cậu từng được ăn trước đây không giống nhau, chiếc bánh này đặc biệt mềm, chỉ cần cậu dùng sức một chút, sợ cũng bị biến dạng.

Không nhịn được thắc mắc: "Bánh bao này chị làm như thế nào mà mềm như bóng thế"

Mà khi cắn một miếng bánh bao trong miệng, cậu không thể thốt nên lời.

Vỏ bánh bao vừa vào miệng đã tan, nhân bánh bao rất thơm, ngon đến nỗi thiếu chút nữa cậu đã nuốt đầu lưỡi của mình.

Ăn đúng là ngon thật đấy, nhưng mà....

"Chị làm bánh cũng nhỏ quá đi, em ăn cắn hai lần là hết rồi!"

Mạnh Dao: "........ " Là miệng em quá lớn.

Cô muốn làm ăn lâu dài nên chỉ lấy công làm lời, bánh cô làm đều là bánh vỏ mỏng nhân nhiều, ăn lên mới cảm thấy không ngán, vì vậy rất đáng đồng tiền.

Kỳ Văn Diệp ăn xong, không nhịn được mà chẹp miệng, dư vị bánh bao còn đọng lại trong miệng.

Cậu không biết người khác ăn bánh bao của Mạnh Dao làm thì cảm thấy như thế nào, nhưng nếu là cậu ăn một cái thì lại muốn ăn thêm cái nữa, hương vị ngon như thế, sao có thể không ăn thêm được?

Kỳ Văn Diệp đúng là tiểu âu sầu, đến bây giờ cậu vẫn nghĩ đến chuyện thâm hụt tiền!

Mạnh Dao đẩy xe ba bánh, thấp giọng hỏi cậu, "Em đi học sớm như vậy, lát nữa học không có ngủ gật trong lớp đó chứ?"

Kỳ Văn Diệp lại chẳng bận tâm, "Buồn ngủ tính sau."

"Chị đã nói em ở nhà ngủ tiếp đi, bây giờ chậm trễ việc học của em, thế nào mẹ cũng mắng chị!"

Kỳ Văn Diệp cũng không để tâm, "Là mẹ đánh thức em dậy để em giúp chị, chứ em có bị khùng đâu mà dậy sớm thế này!"

"Hơn nữa, kiến thức trong sách em đều đã học xong, trên lớp không học cũng không bị rớt thứ hạng, chị yên tâm đi

Đối với việc này, Mạnh Dao chỉ nói một câu: "Vẫn là mẹ đối với chị tốt nhất!"

Cô sợ mình đánh thức hàng xóm láng giềng, nên cố ý làm nhẹ nhàng để không gây ảnh hưởng đến mọi người. Nhưng thanh âm xe ba bánh cứ loảng xoảng, ít nhiều cũng gây ảnh hưởng đến hàng xóm.

Những chú chó nhà hàng xóm, nghe tiếng động thì nhao nhao sủa ầm cả lên. Mạnh Dao nghe bọn nó sủa mà trong lòng âm thầm sợ hãi.

Vẫn là Hổ Tử nhà bọn họ tốt nhất, cô dậy sớm như vậy, nó cũng không sủa một tiếng, nó phân biệt được ai là người nhà.

Hơn nửa đêm mà bốn phương chó cứ sủa gâu gâu, nếu không có Kỳ Văn Diệp đi cùng cô, cô sợ là mình không đi được mấy bước đã quay đầu về.

Trên trấn, phố Tây.

Thời điểm Mạnh Dao đến trấn, chợ sáng phố Tây đã đèn đuốc sáng trưng.

Ở những năm 90, điện đuốc thật sự không thể so với sau này, có thể sáng sủa đến mức này, cũng đã thực tốt rồi.

Mạnh Dao đi từ thôn đến đây là cả một đường mò mẫm, một ánh đèn cũng không có, nếu không phải có ánh trăng, cô sợ là cô đã không thấy đường đi luôn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện