Chương 5215
Nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân vội vã, Tân Tấn Tài quay đầu lại, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Khúc Thương Ly đang đứng ở cửa phòng làm việc của mình với sắc mặt trắng bệch, hơi thở hổn hển, bộ dáng vô cùng lo lắng.
Trên gương mặt của Tần Tấn Tài hiện ra nụ cười lễ phép, anh ta vẫy tay với Khúc Thương Ly, xem như chào hỏi: “Ôi, đại ảnh đế Khúc, sao anh lại ở đây thế? Chúng tôi đang giao ban mà, anh chạy đến nơi này thở hổn hển, sẽ không phải là có chuyện gì cố ý tới tìm tôi đấy chứ?”
Khúc Thương Ly vội vàng bước vào trong, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Anh ấy túm lấy cánh tay của Tần Tấn Tài, thấp giọng hỏi: “Bác sĩ Bạch đâu rồi, bây giờ tôi có chuyện gấp cần tìm anh ta.”
Tân Tấn Tài cười mỉm, khi mở miệng nói chuyện, trong giọng nói còn mang theo vài phần chế nhạo: “Đại ảnh đế Khúc, tuy rằng bác sĩ Bạch là bác sĩ khoa cấp cứu, nhưng người ta cũng là người bình thường, có được không? Đi làm cả một ngày rồi, lẽ nào không cho phép người khác về nhà từ từ nghỉ ngơi hay sao? Bây giờ là tôi thay ca của anh ấy, anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng với tôi là được!”
Bấy giờ, Khúc Thương Ly nóng lòng muốn tìm được đáp án mọi chuyện, cho nên cũng không che giấu gì mà lập tức mở miệng nói: “Tôi muốn tra xem rốt cuộc là ai đã cho máu Nhất Phàm!”
“Vậy anh đợi một chút nhé!”
Tần Tấn Tài đi sang bên cạnh, nhanh chóng tìm được bệnh án của Khúc Nhất Phàm. Quả nhiên, anh ta phát hiện ra, đã có y tá đánh dấu có người hiến máu cho Khúc Nhất Phàm ngay trên bệnh án.
Đợi sau khi lượng máu rút ra được thanh lọc, thì có thể trực tiếp truyền cho Khúc Nhất Phàm rồi tiến hành phẫu thuật. Nhưng trong bệnh án của Khúc Nhất Phàm lại không có bất cứ tư liệu nào về người cho máu.
Tần Tấn Tài cảm thấy vô cùng tò mò, khi đang chuẩn bị nói gì đó, thì Khúc Thương Ly lại mở miệng với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Chuyện này rất quan trọng đối với tôi, thậm chí còn có khả năng liên quan đến mạng người, cho nên tôi nhất định phải tìm được người hiến tặng này!”
Lúc đầu, Tần Tấn Tài còn cho rằng Khúc Thương Ly dự định cảm ơn người hiến máu cho Khúc Nhất Phàm này. Dù sao thì nhóm máu Rh trừ cũng quý hiếm như vậy, có thể tìm được người này đã rất khó khăn rồi.
Nhưng nếu người khác đã không để lại bất cứ thông tin thân phận gì, vậy chứng minh họ chỉ muốn làm một người tốt vô danh mà thôi. Nếu đã như vậy, vậy cũng không nhất thiết phải truy tìm tên tuổi của người ta.
Lúc mới đầu, Tần Tấn Tài dự định khuyên Khúc Thương Ly đừng quá chấp nhất chuyện này, nhưng không ngờ anh ấy lại thay đổi thái độ, trực tiếp nói chuyện này cực có khả năng sẽ ảnh hưởng đến mạng người.
Cho nên, sắc mặt của anh ta cũng trở nên có hơi nghiêm trọng hẳn lên: “Anh đợi một lát, tôi sẽ gọi điện thoại cho bên huyết học hỏi một chút.”
Tần Tấn Tài lập tức quay người, trực tiếp gọi điện thoại cho bên huyết học.
Khúc Thương Ly đứng ở bên cạnh với vẻ mặt khẩn trương, nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tần Tấn Tài.
Sau khi nhìn thấy anh ta tiến hành cuộc đối thoại vài câu ngắn gọn với bên huyết học, Khúc Thương Ly để ý thấy rõ ràng trên gương mặt của anh ta xuất hiện vài phân ngạc nhiên: “Được, vậy làm phiền các cô có thời gian thì gửi tài liệu qua đây, bởi vì rất gấp, cô xem có thể lập tức xử lý được không?”
Nhìn thấy anh ta cúp điện thoại, Khúc Thương Ly lập tức tiến lên truy hỏi: “Thế nào rồi? Có thể tra ra được là máu do ai hiến không?”
Tần Tấn Tài nhíu mày: “Bên đó nói bọn họ sẽ gửi thẳng tài liệu về người hiến máu qua đây.”
Đợi khoảng mười phút, một cô y tá mang toàn bộ tư liệu về người hiến máu tới. Cô ta đang định đưa cho Tần Tấn Tài, nhưng lại bị Khúc Thương Ly vô cùng nóng ruột cướp mất.
Anh ấy nhanh chóng mở tệp văn kiện trong tay một cách vô cùng nôn nóng, rồi rút tư liệu về người hiến tặng ở bên trong ra.