Chương 5216
Tần Tấn Tài đứng ở bên cạnh, cũng ngẩng cổ nhìn lên: “Thật kỳ quái, sao bên trên lại biểu thị là mẹ ruột của Khúc Nhất Phàm hiến máu cho thằng bé nhỉ?
Đại ảnh đế Khúc, lẽ nào khi mẹ ruột của Nhất Phàm biết thằng bé bị bệnh nên chạy tới đây chăng? Tại sao sau khi chị †a hiến máu cũng không liên lạc với anh, cũng không để lại tin tức về chị ta ở bệnh viện chứ?”
“Chết tiệt!”
Sau khi Khúc Thương Ly đọc xong toàn bộ bản báo cáo, sắc mặt anh ấy đột nhiên thay đổi. Anh ấy thấp giọng chửi một tiếng, rồi lại túm chặt lấy cánh †ay của Tần Tấn Tài: “Cậu nghĩ cách giúp tôi, tôi nhất định phải xem camera giám sát của bệnh viện các cậu!”
Tần Tấn Tài bị hành động như vậy của anh làm cho chẳng hiểu làm sao.
Tuy rằng mối quan hệ giữa anh ta và Khúc Thương Ly không vững chắc như với Quan Triều Viễn, nhưng hai người cũng đã từng qua lại với nhau.
Anh ta rất hiếm khi nhìn thấy bộ dáng nôn nóng như vậy của Khúc Thương Ly, dù sao thì từ trước đến nay anh ấy vẫn luôn bình tĩnh và kín đáo †rước mặt người khác.
“Đại ảnh đế Khúc, không phải tôi không muốn giúp anh, nhưng nếu anh muốn xem camera giám sát, thì anh vẫn phải cho bệnh viện một lý do, đúng chứ? Bằng không tôi cũng không có cách nào đâu!”
“Chỉ Manh, Tống Chỉ Manh chính là mẹ ruột của Nhất Phàm!”
Ngay khi Khúc Thương Ly nói ra những lời này, giọng nói vô cùng nặng nề: “Cô ấy mắc hội chứng Alzheimer, nên đã quên mất chuyện mình có một đứa con như Nhất Phàm từ lâu, tôi vất vả giấu cô ấy nhiều năm như vậy, nhưng không ngờ vào thời điểm mấu chốt, lại vẫn bị cô ấy phát hiện ra.”
“Anh nói cái gì? Cô ấy mắc hội chứng Alzheimer sao?”
Sau khi Tần Tấn Tài nghe được lời này, gân như là nhìn về phía anh ấy với vẻ mặt không dám tin, sự kinh ngạc trong đôi mắt ấy không thể dùng lời lẽ nào để miêu tả. Bởi vì anh ta lớn lên cùng Quan Triều Viễn từ nhỏ, cho nên mối quan hệ với chị họ Tống Chỉ Manh của Quan Triều Viễn cũng rất tốt.
Tống Chỉ Manh từ nhỏ là kiểu người tùy tiện, tính cách vô tâm vô phế. Tần Tấn Tài thật sự rất khó có thể tưởng tượng ra được, một người phụ nữ giống như cô ấy sẽ mắc loại bệnh như Alzheimer.
Một người kiêu ngạo như cô ấy, nổi tiếng và xinh đẹp như vậy. Nếu biết mình mắc loại bệnh này, thậm chí ngay cả việc mình đã từng sinh con cũng không nhớ, vậy sẽ sinh ra hậu quả như thế nào, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Tần Tấn Tài lập tức hiểu ra tính nghiêm trọng của chuyện này, anh ta cũng không do dự chút nào nữa.
“Tôi biết rồi, anh lập tức đi cùng tôi qua đó, tôi nhất định sẽ nghĩ cách!”
Anh ta lập tức dẫn Khúc Thương Ly, hai người cùng đi vê phía phòng vi tính của bệnh viện.
Anh ta gọi một cuộc điện thoại, trực tiếp vào hệ thống giám sát trong vòng mười phút, rồi dùng tốc độ nhanh nhất chiết đoạn video ở bên trung tâm huyết học vào nửa giờ trước.
Quả nhiên, ngay khi bọn họ kiểm tra camera giám sát, đã nhìn thấy cảnh hiến máu của Tống Chỉ Manh ở tầng bốn khoa huyết học.
Thời điểm đó, cô ấy vừa mới hiến máu xong, đang đi ra khỏi trung tâm hiến máu. Chỉ nhìn thấy trong màn hình, cô ấy ôm cánh tay phải, sắc mặt tái nhợt. Môi một bước chân gần như đều đi vô cùng khó khăn, cả người thoạt nhìn như lung lay sắp đổ.
Bên cạnh có y tá dường như cũng phát hiện ra được tình trạng của cô ấy không được thích hợp cho lắm, định đi lên duõi tay đỡ cô ấy, nhưng lại bị cô ấy từ chối.
Tống Chỉ Manh cứ dựa lên vách tường hành lang một mình như vậy. Vẻ mặt của cô ấy là vẻ bi thương mà Khúc Thương Ly chưa bao giờ từng thấy qua.