Chương 5214

Bác sĩ Bạch vội vàng tiến lên giữ chặt lấy cánh tay của cô ấy, lớn tiếng mắng: “Tống Chỉ Manh, cô bình tĩnh một chút, tâm trạng cô đang quá kích động, sẽ không có ích cho sự hồi phục của Aw cô.

Những lời này của bác sĩ Bạch bỗng khiến động tác trên tay Tống Chỉ Manh dừng lại.

Cô ấy như đã nghĩ đến chuyện gì đó, vẻ mặt kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ Bạch: “Bác sĩ Bạch, anh đang nói gì thế?

Gì mà không có ích cho sự hồi phục của †ôi chứ? Lễ nào tôi bị bệnh sao?”

Tống Chỉ Manh vừa dứt lời, biểu cảm trên gương mặt của bác sĩ Bạch cứng lại rồi.

Khoảng hai mươi phút sau, thang máy dừng lại ở tâng thứ mười mội.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Khúc Thương Ly đi từ trong thang máy ra.

Anh ta đeo khẩu trang và kính râm, trên tay còn cầm một ít đồ ăn khuya được đóng gói kỹ.

Trên khóe mày còn đọng lại sự vui vẻ.

Bởi vì ban nấy khi anh ta xếp hàng chờ mua thức ăn khuya thì đã nhận được cuộc gọi từ khoa nhi của bệnh viện.

Trong cuộc điện thoại, hộ lý nói với Khúc Thương Ly là bệnh viện đã tìm được người truyên máu cho Khúc Nhất Phàm.

Sau khi Khúc Thương Ly nghe được †in này thì gân như là vô cùng vui mừng.

Sau khi nhận lấy đồ ăn, anh ta lập tức chạy đến phòng ICU, định nói tin tốt này với Tống Chỉ Manh, chia sẻ niềm vui này với cô ấy.

Chỉ cần Khúc Nhất Phàm được cứu thì hai người cũng không cần phải dời hôn lễ lại rồi.

Nhưng khi anh ấy bước ra khỏi thang máy, lại phát hiện ra trước cửa phòng chăm sóc tích cực không có một bóng người. Chỉ có mấy y tá trực đêm thi thoảng đi qua kiểm tra định kỳ.

Ì “Chỉ Manh? Tống Chỉ Manh! Tống Chỉ Manh! Em đang ở đâu?”

Khúc Thương Ly nhíu mày, vừa lớn tiếng gọi tên của Tống Chỉ Manh, vừa tìm kiếm xung quanh hành lang. Sau mười phút, anh ấy gần như đã tìm khắp hành lang phòng chăm sóc tích cực một lần, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Tống Chỉ Manh như cũ.

Bởi vì bên trong phòng chăm sóc tích cực có các biện pháp kiểm soát nghiêm ngặt, cho nên bình thường, người đến thăm chỉ có thể tiến vào trong khoảng thời gian nhất định, hơn nữa còn phải trải qua việc khử trùng một cách nghiêm ngặt.

Lúc này, không phải là thời gian thăm hỏi, cho nên có người thân đến thăm, cũng chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn từ xa.

Khúc Thương Ly không tìm thấy bóng dáng của Tống Chỉ Manh đâu, lại vội vàng đặt đồ ăn khuya xuống bên cạnh, lôi di động ra bấm số của cô ấy.

Nhưng trong nháy mắt cuộc gọi được kết nối, đầu bên kia lại truyền tới một giọng nói lạnh lùng: “Xin lỗi, số máy ngài vừa gọi đã tắt máy.”

Sao đột nhiên lại tắt máy chứ?

Đôi mày của Khúc Thương Ly lập tức nhíu chặt lại, một loại dự cảm vô cùng chẳng lành nhanh chóng lướt qua đầu anh ấy, rồi lan đến tận ngực. Không biết tại sao, trong đầu anh ấy lại nảy ra một suy nghĩ, đột nhiên nhớ đến cuộc điện thoại mà mình vừa mới nhận được của khoa khi.

Anh ấy cũng không hề do dự chút nào, mà nhanh chóng chạy như bay về phía phòng làm việc của bác sĩ Bạch.

Nhưng lúc này, bác sĩ Bạch đã tan làm rồi, anh ấy vừa mới tiến vào, đã nhìn thấy Tần Tấn Tài đang sắp xếp cho y tá dưới quyên mình tiến hành giao ban.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện