Chương 5213

Tay chân của Tống Chỉ Manh run lên, cô ấy không dám tin siết chặt tờ kết quả xét nghiệm kia, đọc nhanh như gió, lại đọc lại lần thứ hai.

Lần thứ hai đọc lại phần ghi chú cuối cùng ở dưới báo cáo, hai phần máu xét nghiệm đúng là có tỷ lệ tương tự lên đến 99,99%.

Nói cách khác, hai người đúng là có quan hệ mẹ con ruột.

Giấy trắng mực đen ghi rất rõ ràng, vốn là không thể nào có sai sót được.

Lúc này Tống Chỉ Manh cứ như là bị một tia sét đánh trúng đầu, tam quan của cô ấy nhanh chóng bị sụp đổ.

Cô ấy đứng đờ ra tại chỗ, không dám tin ngẩng đầu nhìn bác sĩ Bạch: “Bác sĩ Bạch, anh có thể nói cho tôi biết như vậy rốt cuộc là có ý gì chứ?”

Thật ra vấn đề này đã sớm được bác sĩ Bạch giải thích rõ, hơn nữa Tống Chỉ Manh cũng đã hiểu.

Nhưng mà trong lòng cô ấy lại không dám chắc.

Nên lúc này cô ấy mới cần một người chuyên nghiệp, một người quyền uy hơn nói cho cô ấy biết đáp án.

Bác sĩ Bạch nhìn cô ấy với ánh mắt vô cùng phức tạp, bỗng cảm thấy quan hệ giữa hai người họ đúng là quá phức tạp.

Nếu như Tống Chỉ Manh thật sự là mẹ ruột của Khúc Nhất Phàm thì tại sao nhìn từ biểu hiện của cô ấy thì cứ như vốn không biết gì về chuyện này vậy?

Đối mắt với ánh mắt vừa cầu xin vừa bất đắc dĩ của Tống Chỉ Manh, trong đầu bác sĩ Bạch bỗng hiện lên một suy nghĩ.

Tiêu rồi, sao anh ta lại quên mất kết quả bệnh của Tống Chỉ Manh được chẩn đoán là mắc bệnh Alzhermer chứ?

Bệnh của Tống Chỉ Manh đang trong thời gian ngày càng trở nên nặng hơn, thậm chí còn xảy ra cả hiện tượng rối loạn ký ức.

Nếu như vì bị bệnh này ảnh hưởng thì rất có thể cô ấy cũng sẽ quên mất con trai ruột của mình là ai.

Dù sao cũng chỉ có cách giải thích này mới có vẻ xuôi tai.

“Nếu như dựa theo kết quả kiểm tra này, cô thật sự đúng là mẹ ruột của Khúc Nhất Phàm”

Trong lúc Tống Chỉ Manh đang vô cùng mong chờ, câu nói này của bác sĩ Bạch đã đẩy cô ấy xuống vực sâu không đáy.

Cô ấy theo bản năng bụm môi, không dám tin lùi về phía sau mấy bước.

Giống như là quá sốc, cô ấy gần như là không thể nào chấp nhận được kết quả này.

“Tại sao lại như vậy cứ, anh… anh nói gì chứ? Tôi chính là mẹ ruột của Nhất Phàm sao? Sao có thể như vậy…”

Vì quá sốc nên cảm xúc của Tống Chỉ Manh gần như là sắp sụp đổ.

Hai tay cô ấy ôm chặt lấy đầu mình, lập tức ngồi xổm trên mặt đất, không thể khống chế được thì thầm nói: “Sao lại như thế được? Tại sao lại như vậy? Sao tôi có thể là mẹ ruột của Nhất Phàm được?”

“Tại sao tôi lại không biết, tại sao tôi lại không nhớ được gì cả…”

“Tại sao lại như vậy? Tại sao? Tại sao tôi không nhớ được bất cứ điều gì cả?”

Vì điều này nên trong đầu Tống Chỉ Manh bồng xuất hiện những ký ức rối loạn.

Cô ấy càng muốn nhớ lại rõ ràng tất cả mọi chuyện thì lại cảm thấy đầu vô cùng đau.

Cuối cùng cô ấy dùng tay đập lên đầu mình, kéo tóc của mình.

Nhìn thấy Tống Chỉ Manh vì chuyện này mà đã có thái độ cực đoan, thậm chí còn kích thích hành vi tự làm hại bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện