Chương 5210
Rõ ràng là chỉ cần nói cho hai người họ sự thật của chuyện này là họ có thể nhận ra nhau.
Nhưng mà lại vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà không thể nói ra được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ làm đối phương đau lòng.
Cảm giác đau khổ này vốn không phải là chuyện mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Vì đang suy nghĩ những điều này, hồn của Khúc Thương Ly vẫn đang treo ngược cành cây.
Tống Chỉ Manh nhìn thấy dáng vẻ không yên lòng của anh ta, không nhịn được mà bước lên trước kéo lấy cánh †ay của anh ta, bắt đầu nhõng nhẽo: “Khúc Thương Ly, anh có đang nghe em nói gì không thế?”
Khúc Thương Ly chậm rãi cúi đầu, nhìn dáng vẻ đáng thương của Tống Chỉ Manh, vẻ mặt có vẻ như hết sức vô tội.
Trong lòng anh ta hiểu rất rõ, bản thân vốn không thể đồng ý chuyện này với cô ấy được.
Bởi vì nếu tình trạng bệnh thật sự diễn biến theo chiều hướng mà bác sĩ Bạch dự đoán.
Thì bệnh của Tống Chỉ Manh sẽ ngày càng nặng hơn.
Nếu như còn tiếp tục kéo dài như vậy thì có khi hôn lễ này sẽ trở thành tiếc nuối lớn nhất của cả đời anh ta.
Trong lòng Khúc Thương Ly vô cùng rối, nhưng mà khi nhìn thấy Tống Chỉ Manh đang không ngừng nũng nịu trước mặt mình, ngay cả một câu giải thích hay từ chối anh ta cũng đều không nói ra được.
Anh ta chỉ có thể âm thầm thở dài, đưa tay ra, dịu dàng sờ lên mái tóc mềm mại của cô ấy, vô cùng cưng chiều nói: “Em nói thế nào thì thế đó, chuyện của hai chúng ta sẽ hoàn toàn do em quyết định.”
“Thật tốt quá! Em biết mà, nhất định anh là người hiểu rõ em nhất.”
Tống Chỉ Manh vô cùng phấn khởi gật gật đầu.
Trong lòng cô ấy âm thầm hạ quyết tâm, dù con đường sau này có khó khăn đến mức nào, mặc kệ tình cảm này có nhiều sóng gió đến đâu, dù mình phải bỏ ra nhiều cố gắng đến nhường nào, cô cũng nhất định làm cho Nhất Phàm chấp nhận sự tồn tại của mình.
Tất cả những chuyện này, cô ấy chắc chắn sẽ không dựa vào sự bắt ép của Khúc Thương Ly mà sẽ dùng tình cảm chân thành của mình.
Chỉ cần cô ấy thật lòng, tin chắc răng sẽ có một ngày Khúc Nhất Phàm chấp nhận cô ấy.
“Bây giờ đã không còn sớm nữa, có đói bụng không? Hay là anh đi mua chút thức ăn khuya cho em nhé?”
Khúc Thương Ly nhìn ánh mắt sáng rực của Tống Chỉ Manh, giọng nói vô cùng dịu dàng.
Hai người họ cứ canh giữ trước phòng ICU như vậy đã hơn mấy tiếng rồi.
Bây giờ đã khoảng mười một giờ đêm rồi.
Vì Tô Lam có thai nên Tống Chỉ Manh đã bảo Quan Triều Viễn sau khi lấy máu kiểm tra xong thì đưa Tô Lam về nhà nghỉ ngơi trước rồi.
Lúc này cũng chỉ còn Tống Chỉ Manh và Khúc Thương Ly hai người đợi ở bệnh viện này.
Nếu như không nhắc đến thì Tống Chỉ Manh cũng không cảm thấy gì.
Nhưng mà lúc này khi anh ta vừa nhắc đến hai chữ ăn khuya thì Tống Chỉ Manh bỗng cảm thấy đói bụng.
Cô ấy cúi đầu sờ sờ bụng mình, đúng thật là nghe thấy tiếng bụng đói cồn cào sôi sùng sục.
Nhìn thấy nụ cười trộm ái ngại của Tống Chỉ Manh, Khúc Thương Ly biết đúng là cô ấy đói bụng rồi.