Chương 5211

Anh ta đưa tay nhẹ nhàng bóp má của Tống Chỉ Manh một cái: “Vậy em cứ ngoan ngoãn ở đây đợi anh, anh mua cho em ít đồ ăn khuya sau đó sẽ quay lại, không được chạy _`| lung tung, biết chưa?”

Lúc này khi dặn dò, Khúc Thương Ly còn thấy hơi lo lăng.

Sau khi Tống Chỉ Manh nghe xong thì tức giận cau mày nhéo lên tay của anh ta một cái.

Cô ấy bĩu môi trách móc: “Nói gì vậy chứ? Em cũng không còn là con nít nữa, hơn nữa đã trễ như vậy rồi em còn có thể chạy đi đâu được chứ, anh cũng đừng quên mất em là một ngôi sao nổi tiếng đó, nếu đi lung tung ra ngoài không phải sẽ gây ra náo động lớn sao?”

Nhìn thấy dáng vẻ kiêu căng của Tống Chỉ Manh, Khúc Thương Ly nhẹ nhàng nở nụ cười.

Sau khi cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô ấy một cái, anh ta đi thẳng về phía thang máy phía trước.

Từ đầu đến cuối, khóe miệng của Tống Chỉ Manh vẫn cong lên nụ cười, đưa mắt nhìn Khúc Thương Ly bước vào thang máy.

Mãi đến khi cửa thang máy từ từ đóng lại, nụ cười trên mặt của Tống Chỉ Manh mới dần dần biến mất, ngay cả sắc mặt cũng trở nên lạnh như băng.

Cô ấy từ từ đứng dậy khỏi ghế, xoay người đi đến cửa phòng ICU.

Nhìn xuyên qua lớp kính vừa dày vừa mờ, ánh mắt của cô ấy dừng trên người của Khúc Nhất Phàm, trong đầu cũng không biết đang nghĩ gì.

Lúc Khúc Thương Ly đi chưa được năm phút thì Tống Chỉ Manh bỗng nghe thấy sau lưng mình truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, càng ngày càng đến gần.

Cũng chính tiếng động này đã kéo cô ấy ra khỏi suy nghĩ của mình.

Cô ấy từ từ quay đầu lại, liếc mắt đã thấy được bác sĩ Bạch đang vui vẻ đi về phía mình.

“Bác sĩ Bạch”

Tống Chỉ Manh vừa nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của bác sĩ Bạch thì trong lòng bỗng giật mình.

Cô ấy cảm thấy nhất định là bác sĩ Bạch sẽ mang đến tin tức tốt cho mình, kết quả là làm cô ấy nhanh chóng xoay người bước lại gân bác sĩ Bạch mấy bước.

Trái tim vốn mới lấy lại bình tĩnh lại đập vô cùng nhanh, thậm chí khi bác sĩ Bạch còn chưa kịp lại gần thì cô ấy đã không kiêm được mở miệng hỏi: “Bác sĩ Bạch, có phải là đã có kết quả xét nghiệm máu của chúng tôi rồi không? Có phải là có tin tốt gì không?

Anh mau nói cho tôi biết đi?”

Anh ta nhanh chóng gật đầu một cái, giọng nói nhẹ nhàng cứ như là đang âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy, tôi vừa mới nhận được kết quả do trợ lý đưa đến, cô ấy nói trong số ba người có một người có nhóm máu giống hệt với Khúc Nhất Phàm.”

Sau khi nghe thấy lời này, ánh mắt của Tống Chỉ Manh rõ ràng là sáng hơn nhiều.

Cô ấy không kiềm lòng được vội bước về trước hai bước, kéo lấy cánh tay của bác sĩ Bạch: “Thật vậy sao? Vậy thì quá tốt rồi, cuối cùng thằng bé Nhất Phàm cũng được cứu rồi.”

Bác sĩ Bạch vừa nói vừa lật xem báo cáo kết quả xét nghiệm máu.

Rõ ràng là bởi vì là bạn của Tô Lam nên khi chưa chắc chắn ai là người cùng nhóm máu với Khúc Nhất Phàm thì anh ta cũng đã không nhịn được phấn khởi đi đến đây, không chờ nổi muốn nói cho bọn họ tin tức này.

Nhưng mà khi ánh mắt của anh ta nhìn vào kết quả xét nghiệm thứ hai, chân mày rõ ràng hơi nhíu lại, vẻ mặt cũng lập tức trở nên căng cứng.

Anh ta vô cùng nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn Tống Chỉ Manh: “Cô là mẹ ruột của Khúc Nhất Phàm sao?”

Tống Chỉ Manh nghe thấy câu hỏi của bác sĩ Bạch, đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó cô ấy nhanh chóng phản ứng lại, trên gương mặt hiện lên nụ cười.

Chỉ là trong nụ cười còn có cả sự tiếc hận: “Trái lại tôi thật sự hy vọng mình là mẹ của thằng bé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện