Tác giả: Thanh Sắc Vũ Dực
Bé tập tô: Bơ Chắng [@linn_Ber]
---------------------------------------------------------------
Dưới sự giúp đỡ của mọi người, buổi biểu diễn nhanh chóng được chuẩn bị xong. Người dẫn đầu đoàn đi tìm những người sống sót của Hắc Ám Tinh chính là Phong Liệt Vân, y mang theo hơn mười nghìn người có thực lực mạnh mẽ, tinh thần lực ổn định – đều là người nguyên thủy từ Hắc Ám Tinh – đi khắp nơi tìm kiếm. Theo lời y, những người này là người hiểu rõ nhất về Hắc Ám Tinh, việc tìm được người sống sót rất dễ dàng.
Y nói hoàn toàn đúng. Người bình thường đi tìm người sống sót đều phải cẩn thận rà soát từng khu vực trên tinh cầu, thường thì phải mất mấy tháng để kiểm tra hết một tinh cầu, thực sự rất tốn thời gian. Trong khi đó, cải cách của đế quốc đang cần ổn định lòng dân, mỗi ngày đều phải huy động một lượng lớn binh lực để trấn áp vũ trang. Nếu vũ trụ trùng tấn công vào lúc này, căn bản không thể điều động đủ binh lực đối phó. Một ngày chưa kết thúc được cục diện hỗn loạn này, đế quốc vẫn còn đang trong nguy cơ. Trước kia phe cải cách không dám hành động dễ dàng chính là vì lo sợ phạm sai lầm. Nếu không phải vì Nghiêm Sí nổi giận do cái chết của Lê Hân, chuyện này không biết còn kéo dài đến bao giờ.
Phương pháp tìm kiếm người sống sót của Phong Liệt Vân và nhóm của y vô cùng đơn giản và thô bạo. Một ngàn người chia thành từng đội, mang theo thuốc mê, vũ khí hạng nặng, rượu và thức ăn có mùi vị nồng đậm. Đến các hành tinh lưu đày trung lưu trong tinh hệ Hắc Ám, mỗi đội một trăm người chia tinh cầu thành mười khu vực, đập một chai rượu xuống đất, mở hộp thức ăn cho mùi hương lan tỏa khắp nơi. Nếu sau một giờ không có ai lao tới, có thể xác định tinh cầu này không có người sống sót. Nếu có những hình người như chó sói với đôi mắt đỏ ngầu xông tới, thì vừa vào đến ranh giới khu vực sẽ gặp phải một đợt tấn công lớn, tiếp theo là lập tức phát nhạc của Lê Hân, lợi dụng lúc người kia còn mê man về mặt tinh thần, nhét bánh mì vào miệng họ, rồi gói gọn họ lại như hành lý, nhét vào kho vận chuyển hàng hóa của tàu vũ trụ.
Kho hàng hóa chất đầy những vật phẩm phế liệu bị bỏ đi, nhưng dù là nơi như vậy, người của Hắc Ám Tinh cũng không muốn rời khỏi. Ăn xong bánh mì là họ bắt đầu trợn mắt gặm cả đồ vật trong kho hàng. Theo lời Phong Liệt Vân: "Miễn không chết đói là được."
Lê Hân: "......"
Cậu tỏ ra nghi ngờ cách làm này, nói thế nào đi nữa cũng là một tinh cầu, chia thành mười khu vực thì diện tích có phải quá rộng không? Người Hắc Ám Tinh thật sự có thể ngửi thấy mùi đồ ăn và rượu từ xa như vậy sao?
Đối với nghi vấn này, Phil thay mặt Phong Liệt Vân trả lời: "Hồi trước khi con đến Hắc Ám tinh, có phải chưa đến một tiếng đã có người chạy đến định ăn con không?"
Lê Hân: "...... Ờmm, đúng vậy."
"Mà con cũng có mùi rượu đâu," Phil nhìn vẻ mặt bối rối của cậu, cười khẽ rồi xoa đầu cậu, "Ý của Phong Liệt Vân là căn bản không cần chia thành mười tổ, cứ tìm đại một chỗ rồi cùng nhau đập bình rượu là được. Người Hắc Ám tinh, cái mũi còn thính hơn cả chó."
Quả nhiên việc tìm người vẫn nên để dân chuyên nghiệp làm. Dưới phương pháp của Phong Liệt Vân, rất nhanh họ đã tìm được mấy ngàn người của hệ Hắc Ám ở các tinh hệ khác. Những người này thậm chí còn tệ hơn đám mà Lê Hân từng thấy bên cạnh Phong Liệt Vân, bởi vì ít nhất đám kia còn có y – một dị năng giả hệ không gian song S – lo chuyện ăn uống, cuộc sống của họ cũng tạm được. Còn những người ở tinh cầu khác, đúng thật là da bọc xương, trong mắt không có chút ánh sáng nào, chỉ còn lại bản năng sinh tồn.
Sau khi xem video do Phong Liệt Vân gửi về, Lê Hân không thể kiềm chế được sự bực bội trong lòng. Những người này đều đang ở tuổi 16 – quãng thời gian đẹp nhất của một đời người – lại bị người thân hoặc chính bản thân lựa chọn vứt bỏ. Họ từng nghĩ rằng vào nơi đó là để bảo vệ người nhà, từng nghĩ đó chỉ là một loại kiểm tra cách ly phòng ngừa, nào ngờ thứ chờ đợi họ là địa ngục.
Cho dù tương lai họ có thức tỉnh được tinh thần lực, chỉ sợ cũng khó có thể phục vụ cho đế quốc. Điều họ căm hận không chỉ là chế độ mục nát của đế quốc, mà còn là sự vứt bỏ của xã hội. Họ là những người bị xã hội chối bỏ và cũng chối bỏ lại xã hội. Họ không giống Emir, cũng không giống những người đã đi theo Phong Liệt Vân và tham gia Fire từ sớm.
Bọn họ mới thực sự là những người hiểu rõ thế nào là địa ngục nhân gian.
Lê Hân thở dài một tiếng. A Mộc từ phía sau ôm lấy cậu, nói: "Cứ làm theo suy nghĩ của em đi, chúng ta sẽ không ép buộc bọn họ. Đế quốc đã vứt bỏ bọn họ, họ cũng không còn nghĩa vụ phải bảo vệ quốc gia này nữa. Em không cần áy náy cũng không cần lo lắng, ít nhất khiến họ không còn bị rối loạn do dị biến tinh thần nữa, cũng là chuyện tốt rồi."
"Anh nói rất đúng." Lê Hân cọ cọ mặt vào cánh tay đang ôm lấy cổ mình. Những ngày này cậu bận túi bụi, Nghiêm Sí vẫn chưa có cơ hội thân thiết với cậu, khốn khổ thay lại phát bệnh "thiếu da thịt", vừa gặp mặt liền như bạch tuộc dính chặt lấy người cậu, kéo thế nào cũng không ra. May mà bây giờ Lê Hân đã có năng lực cấp S, bằng không ngày nào cũng phải kéo cái quái vật to xác kia cũng mệt chết.
Aish, nuôi người trong nhà đúng là chẳng dễ dàng gì... nói đi nói lại thì cậu hiện giờ cũng là ông chủ trăm tỷ đấy chứ!
"A Mộc, chúng ta đi gặp Tô Nguyệt Nhu đi." Lê Hân nói với A Mộc. Cho tới nay, cậu và A Mộc vẫn chưa từng chính thức gặp mặt Tô Nguyệt Nhu. Dĩ nhiên, gặp cũng chẳng để làm gì—Tô Nguyệt Nhu đã tự phong bế bản thân, Lê Hân cũng không dám tùy tiện đánh thức cô ấy.
Còn ba tiếng nữa là đến buổi diễn tấu, bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi tất cả. Nghiêm Sí tranh thủ chút thời gian đến dính lấy Lê Hân, định "tới lần thứ tư", không ngờ lại bị chuyện khác xen ngang.
Nói đến thì đúng là một đôi uyên ương khổ mệnh. Yêu đương đã ba năm, nhưng tính ra biết nhau chưa đến ba tháng thì đã lên giường, kết quả suốt ba năm tổng cộng mới lên được có ba lần, mỗi năm một lần, lần nào xong cũng gặp sự cố gì đó, chưa từng có lần nào là quan hệ vợ chồng bình thường. Nghiêm Sí sắp có bóng ma tâm lý mỗi khi đụng đến chuyện đó rồi o(╯□╰)o
Nhưng dù có thèm đến mấy, cũng không thể đúng lúc này. Nghiêm Sí hiểu vì sao Lê Hân lại chọn thời điểm này để đi gặp Tô Nguyệt Nhu. Đến lúc đó, buổi diễn tấu của cậu sẽ được truyền rộng khắp toàn bộ Emir. Nơi viện điều dưỡng này tuy yên tĩnh, nhưng sau khi nghiên cứu, Phil đã quyết định để nơi đây cũng có thể xem buổi diễn.
Phil trước sau đều tin rằng, mỗi người có thể sống trên thế giới này đều có nỗi khổ của riêng mình, nhưng cũng đều từng có khoảnh khắc gom hết can đảm để tiến về phía quyền lực. Những người phụ nữ đó quả thực đã phải chịu đựng sự đối đãi bất công, nhưng cũng chính vì vậy mà họ càng có quyền được tồn tại.
Phil cho rằng âm nhạc của Lê Hân có thể đem lại cho họ dũng khí và sức mạnh, để họ không đến mức sau khi tỉnh lại sẽ chọn con đường tự sát. Nếu đã tiếp nhận tinh thần lực trị liệu mà vẫn muốn chết, thì đó cũng là lựa chọn của chính họ.
Có những vết thương nội tạng đã sinh mủ và mục rữa, thì phải một lần nữa rạch ra miệng vết thương, mới có thể hoàn toàn lành lại. Dù sẽ máu me đầm đìa, nhưng ít ra vẫn còn cơ hội khỏi hẳn.
"Phong Liệt Vân nói, y cũng đã từng bước một đi như vậy." Phil nói với Lê Hân, giờ đây hắn như trở thành chiếc loa phát lại lời của Phong Liệt Vân vậy.
Từ ngày cảm xúc bị lộ ra không kiềm chế được, Lê Hân và Phong Liệt Vân chưa từng gặp lại. Là y đơn phương tránh mặt. Một người có dị năng hệ không gian, nếu thật lòng muốn tránh ai, thì cho dù Lê Hân có tinh thần lực cấp chín, hay Nghiêm Sí là gien cấp SSS, cũng không tài nào tìm ra được y. Đây chính là đặc thù của Phong Liệt Vân.
Y giống như một hiệp khách cô độc, kiên định, mạnh mẽ, có thể một mình dũng cảm bước tiếp.
Lê Hân thi thoảng vẫn thấy mơ hồ, tự hỏi bản thân: nếu không có A Mộc, liệu cậu có yêu Phong Liệt Vân không? Nhưng câu trả lời luôn là: nếu không có A Mộc, cậu đã không thể kích hoạt hệ thống, cô độc mà chết ở Emir. Tất cả những chuyện sau này đều sẽ không xảy ra.
Trên thế giới này không có "nếu", không có làm lại từ đầu. Phong Liệt Vân đã sớm lựa chọn đi thẳng con đường của y. Vậy nên nếu cậu còn do dự, thì chẳng phải là không có trách nhiệm với cả hai người họ sao?
Lê Hân nắm lấy tay Nghiêm Sí, kiên định dẫn anh đi gặp Tô Nguyệt Nhu.
Đây là lựa chọn của cậu, từ ngày cậu đến thế giới tinh tế này, vẫn chưa từng thay đổi.
Trước khi tinh thần lực bao phủ toàn bộ Emir, Lê Hân dẫn theo Nghiêm Sí đến thăm Tô Nguyệt Nhu. Nữ nhân ấy dung mạo vẫn còn rất trẻ, nét mặt nhàn nhạt, lặng lẽ nhìn về phương xa. Trong tầm nhìn của cô không có Lê Hân và Nghiêm Sí đứng trước mặt, linh hồn của cô không biết đã bị phong ấn ở nơi nào. Nếu đánh thức cô, không biết cô có bị rối loạn tinh thần hay không, có nên phá vỡ sự bình thản hiện tại của cô hay không.
Để sửa lại những chiếc móng tay đã quá dài cho Tô Nguyệt Nhu, Lê Hân nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nhìn gương mặt kia quá đỗi giống mình, dịu dàng nói:
"Con không biết nên gọi người là gì, dù người là mẫu thân con trên huyết thống, nhưng giữa chúng ta chưa từng gặp mặt, cũng không có chút tình cảm nào. Nhưng hôm đó, con ở nơi xa xôi như vậy lại cảm nhận được tinh thần lực của người, cái cảm giác liên kết bởi huyết mạch ấy khiến con từ bỏ việc đi tìm người yêu và bạn bè, ưu tiên chọn đi tìm người.
Sau khoảng lặng đó, con đã cẩn thận suy nghĩ lý do vì sao mình lại không màng nguy hiểm để tìm người, mà không phải lập tức liên lạc với A Mộc. Quyết định khi ấy, trong hoàn cảnh bình thường, nghĩ thế nào cũng là không hợp lý. Con chỉ là một người, muốn đi tìm mẹ mà lại phải đối mặt với Lê Viêm và Lê Chiến.
Nhưng khi nhìn thấy người rồi, con liền không hối hận, bởi vì con muốn tin rằng, tinh thần lực khi ấy là do người đang gọi con, gọi người có chung huyết mạch với người trên thế giới này.
Người đang kêu con cứu người. Khi nghe được lời kêu gọi phát ra từ nơi sâu thẳm trong dòng máu, con không thể làm ngơ, không thể bỏ mặc người được.
Mẹ ơi."
Nếu nhất định phải tìm lời giải thích cho hành động gần như tìm đường chết của Lê Hân sau khi tỉnh lại, thì chỉ có thể là lý do này. Bởi vì khi ấy, cậu nghe được lời kêu gọi của mẹ. Chính tiếng gọi ấy khiến cậu không thể quay lưng làm ngơ.
Cho nên hôm nay dẫn Nghiêm Sí tới, cũng là một cách để Lê Hân thừa nhận thân phận của Tô Nguyệt Nhu.
"Người này là bạn lữ của con," Lê Hân kéo lấy Nghiêm Sí đang hơi cứng đờ cả người, "Con yêu anh ấy, nguyện nắm tay anh ấy đến già. Con đưa anh ấy đến thăm người, là hy vọng có thể nhận được sự chúc phúc của trưởng bối, cũng thật lòng hy vọng, người có thể trở thành mẹ của con."
Lê Hân đặt tay lên huyệt thái dương của Tô Nguyệt Nhu, tinh thần lực hòa vào từng giọt từng giọt trong âm thanh, thấm dần vào đầu con:
"Mẹ, những chuyện đã qua đều sẽ trôi qua, dưới chân người hiện tại, chính là hiện tại. Người mới hơn năm mươi tuổi, còn trẻ hơn cả Thẩm Uyển Như tướng quân và nữ đế, cuộc đời của họ mới chỉ bắt đầu, người cũng như vậy."
Tinh thần lực to lớn tiến vào trong đại não của Tô Nguyệt Nhu, không cưỡng ép đánh thức thần trí nàng, mà chỉ lặng lẽ ngủ đông tại đó. Nếu Tô Nguyệt Nhu thực sự chọn thức tỉnh, tinh thần lực này sẽ bảo vệ cô, để cô không bị rối loạn. Nếu cô không phát điên, mà từ từ chấp nhận sự thật, tinh thần lực này sẽ làm dịu tinh thần cô, giúp cô mau chóng hồi phục bình thường.
Sau khi thăm Tô Nguyệt Nhu, Lê Hân nắm lấy tay A Mộc, cười nói:
"Chúng ta như vậy xem như đã gặp hết phụ mẫu hai bên... Chờ đã! Em mới chỉ gặp qua Nguyên soái Nghiêm Lẫm, bác ấy hiện tại chắc vẫn còn tưởng em đã chết. Còn có nữ sĩ Thẩm Lam, em đến giờ vẫn chưa gặp bác ấy!"
Nghiêm Sí ho nhẹ một tiếng, nắm chặt tay Lê Hân đang làm bộ muốn giãy ra, lúng túng nói:
"Chuyện với cha ta, đợi sau khi buổi diễn tấu kết thúc thì ta sẽ đưa em đi giải thích. Còn mẹ ta... Bà ấy đã đóng quân ở căn cứ nghiên cứu trên mẫu tinh suốt 5 năm rồi, nơi đó kết nối mạng không tốt, thường xuyên bị ngắt quãng, đến cả cha cũng khó mà gặp được bà ấy một lần.
Nhưng mà với sự hiểu biết của em về lịch sử thời kỳ nhân loại hệ Ngân Hà như vậy, mẹ chắc chắn sẽ rất thích em!"
Âm thầm đoán thử nét mặt lạnh lùng của Nghiêm Lẫm khi nhìn chăm chăm vào ảnh chụp Lê Hân lúc 5 năm trước, Lê Hân đột nhiên cảm thấy, chuyện cậu và A Mộc nhà mình yêu nhau đến giờ mới lên giường ba lần thật ra cũng chẳng đáng gì — nguyên soái người ta mới thật sự là chiến đấu cơ độc thân tiêu chuẩn, kết hôn đã nhiều năm mà còn chỉ có thể giải quyết trước video, công năng liệu có hoạt động được bình thường không nhỉ...? Mẹ vợ đúng là tốt thật!
Vì sao lại gọi là mẹ vợ mà không phải là mẹ chồng? Bởi vì Nghiêm A Mộc tỏ vẻ, anh không ngại bị gọi là Lê A Mộc...
Sau khi giải quyết mâu thuẫn nhỏ giữa hai vợ chồng, buổi biểu diễn đã được chuẩn bị từ lâu cuối cùng cũng sắp bắt đầu.
Vì ngày hôm nay, Phil bất chấp tất cả để phơi bày toàn bộ thế lực ngầm của Fire ở khắp vùng Emir mà tuyên truyền, gần như ai ai cũng biết, có một người tên là Lê Hân, hôm nay sẽ dẫn dắt bọn họ bước vào một thế giới mới.
Mỗi người, hoặc là bỏ ra giá cao để mua vé vào xem trực tiếp, hoặc là ngồi nhà xem livestream. Nếu thật sự không có cả nhà lẫn quang não, thì cũng có thể đến quảng trường lớn của Fire để nghe phát công cộng. Fire đã mạnh tay thuê toàn bộ quảng trường lớn ở Emir, cố gắng để tất cả mọi người đều có thể nghe được buổi biểu diễn hôm nay.
"Chú Phil, lần này thật khiến chú tiêu tốn rồi." Trước khi lên sân khấu, Lê Hân có chút ngượng ngùng nói.
"Không sao," Phil chẳng để ý gì mà đáp, "Làm kinh doanh thì luôn phải đầu tư vốn. Sau đêm nay, rất nhiều người sẽ quay lại đế quốc, trở thành những người mà ai cũng theo đuổi. Mà họ chắc chắn sẽ là fan trung thành của con, đến lúc đó chỉ cần ra đ ĩa nhạc, cho dù không có tinh thần lực kèm theo, thì cũng có thể thu hồi vốn trong tích tắc."
Lê Grandet cuối cùng cũng hài lòng, ban nãy cậu còn định đau lòng mà nói, nếu Phil lần này đầu tư quá lớn, cậu có thể tự bỏ tiền túi ra, cậu hiện tại đã là người có tám nghìn trăm triệu tinh tệ rồi, tuy rằng... khoan đã!
Đã lên cấp cao nhất, không cần moi hoa tươi đến chết như vậy nữa rồi sao?
Trời ơi, cậu có thể dùng tám nghìn trăm triệu này! Cậu giàu lắm!
Lê Hân lập tức nắm tay Phil nói: "Chú Phil, nếu không đủ tiền thì nói với con, con có tiền, tám nghìn trăm triệu tinh tệ đó!"
Vỗ ngực với dáng vẻ đại gia cực kỳ hào sảng, trời ơi cuối cùng cũng có thể nói ra câu "tôi có tiền", quá hạnh phúc!
Phil lại nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp, lấy tài khoản cá nhân của mình ra cho Lê Hân xem. Lê Hân vừa tra xong thì lập tức ngẩn người, hai mắt tròn xoe như hạt đậu.
Tài sản tính bằng triệu... chú Phil không phải là đại thương buôn lậu xuyên suốt ba vùng đế quốc, Emir và tinh cầu nguyên thủy đó sao, thật sự không thể nào khí phách hơn được nữa! Cái gì mới gọi là hào môn, đây mới gọi là hào môn! Khoản chuyển của Nghiêm A Mộc kia tám nghìn trăm triệu tính là gì, còn chẳng bằng số lẻ của chú Phil nữa! Cậu muốn được bao nuôi quá đi, chú ơi chú ơi chú ơi...
"Chuyện đó tính là gì, chờ chúng ta thật sự đặt chân được ở đế quốc, sẽ còn rất nhiều nơi cần đến danh tiếng của con để mở đường. Cứ theo Fire, muốn bao nhiêu tiền cũng có." Phil vừa nói vừa không nhịn được ôm lấy Lê Hân vào lòng cọ mạnh, vừa khiêu khích liếc A Mộc một cái.
Lê A Mộc: "......"
Gặp mặt Tô Nguyệt Nhu được gọi là gặp trưởng bối, thế còn cái cảnh này trước mắt là cái gì? Lại còn dùng tiền mặt chói lọi vả vào mặt nữa, anh cũng đâu phải là không có...
Im lặng mở tài khoản ra xem, nhìn con số trống còn lại vài trăm khối tinh tệ, Lê A Mộc là một nam tử hán cứng rắn mà thừa nhận ánh mắt của Phil, vô số mũi tên nhỏ "biu biu biu" bắn thẳng vào ngực Nghiêm Sí, máu chảy đầy đất, lòng tan nát thành từng mảnh.
Người nghèo, chí cũng ngắn...
Làm bạn tốt với người giàu có thật sự như Phil xong, buổi biểu diễn cũng chuẩn bị bắt đầu rồi, Lê Hân vừa giàu vừa tự tin, còn cực kỳ hưng phấn mà ôm cổ cầm bước lên sân khấu.
Hôm nay, sẽ là thời khắc thay đổi lịch sử.
Hệ thống tuy đã rời đi, nhưng hình thức chỉ đạo cấp đại sư mà nó để lại thì vẫn còn, dĩ nhiên, hiện tại Lê Hân đã là đại sư âm nhạc, hình thức chỉ đạo cấp đại sư ấy cũng có thể có hoặc không.
Nhưng hôm nay, cậu vẫn sử dụng hình thức chỉ đạo cao cấp chỉ được dùng một lần kia – hình thức chỉ đạo dành cho đại sư – cho khúc nhạc truyền thuyết thượng cổ 《Hoa Tư Dẫn》.
《Hoa Tư Dẫn》 là một bản nhạc được Huỳnh Đế sáng tác sau một giấc mộng. Trong mộng, ông đến một quốc gia tên là Hoa Tư – một nơi không có quân vương, không phân biệt cao thấp sang hèn, trí ngu, là một thế giới cực lạc kỳ diệu, không dính dáng đến lợi hại nhân gian, cũng là xã hội không tưởng mà con người xưa nay luôn khao khát theo đuổi.
Đó là vùng đất mọi người hướng đến, cũng là nơi những người Emir từ tinh cầu hắc ám kia khao khát nhất được đối đãi như thế. Thế giới ấy không có "người hạng hai", không bao giờ bị tinh thần lực quấy nhiễu. Ở một quốc gia lý tưởng như vậy, nơi hạnh phúc như mộng ảo ấy, không còn nỗi đau hay sợ hãi.
Đoạn đầu tiên mang tên "Nhàn Lui", kể về Huỳnh Đế lo lắng thiên hạ không yên, không nỡ vứt bỏ dân tình, cuối cùng sinh ra linh cảm từ một giấc mộng và bắt đầu hành trình đến Hoa Tư.
Toàn bộ Emir – những người đang nghe nhạc của Lê Hân – đều bất giác bị kéo vào đoạn nhạc thứ hai "Ngụ Mộng", và bắt đầu trải nghiệm quốc gia lý tưởng kia. Mỗi người đều thấy mình trong đó – không còn ai kỳ thị họ vì dị biến tinh thần, không ai vì họ là người tiến hóa tinh thần mà xua đuổi hay tôn sùng. Tất cả mọi người đều nhìn họ bằng ánh mắt bình thường, bình đẳng, không thương hại, không thù ghét, không xu nịnh.
Trong mộng, có người bị dị biến tinh thần, nhưng không ai né tránh như gặp rắn rết, mà sẽ có người nhẹ nhàng quét dọn sân, mời mọi người rời đi, sau đó người có tinh thần lực sẽ đến giúp ổn định cảm xúc. Không cần lo rằng dị biến sẽ gây thương tổn, không cần sợ sẽ vô gia cư – luôn có cơm ăn, luôn có chỗ ở, không bao giờ bị kỳ thị. Cuộc sống như thế khiến họ thật sự muốn mãi mãi đắm chìm trong đó, không muốn tỉnh lại – một giấc mộng đẹp đến như vậy.
Theo tiếng đàn của Lê Hân vang lên, toàn bộ Emir dần chìm vào tĩnh lặng, ngoài tiếng nhạc ra, không còn gì khác.
Tô Nguyệt Nhu bị tiếng nhạc mỹ diệu vô song ấy dẫn dắt đến thế giới kỳ ảo đó, nhưng cô vẫn là cô – vì con và vì chồng, bị lừa vào viện nghiên cứu, một lần ở lại kéo dài suốt mười chín năm. Trong mười chín năm đó, cô đã không còn nhớ mình đã sinh bao nhiêu đứa con. Để đảm bảo sức khỏe thể chất của người mẹ, mỗi lần sinh xong sẽ được nghỉ ngơi một năm rồi lại tiếp tục. Thêm vào thời gian mang thai mười tháng, trung bình hai năm một đứa. Mười chín năm – cũng đủ để cô sinh hơn mười đứa trẻ, vậy mà cô không nhớ bất kỳ đứa nào.
Cô không có tình cảm gì với những đứa trẻ ấy – vì đó không phải là đứa con mà cô mong muốn, không phải kết tinh của tình yêu. Nhưng mỗi lần, mỗi một lần con đang hình thành trong bụng, cảm giác mẫu tử tương liên khiến Tô Nguyệt Nhu không kìm được nước mắt. Thai nhi trong bụng – đó là sinh mệnh sống động! Cho dù không có tình yêu, không biết cha đứa trẻ là ai, nhưng chúng vô tội – là những đứa bé cô đã mang thai mười tháng mới sinh ra. Mỗi nhịp tim của chúng từng hòa nhịp với cô, chúng không phải quái vật hay thứ khiến người ta chán ghét – chúng là con của cô!
Nhưng, mỗi một lần con ra đời, chúng đều bị người ta mang đi. Dù cô khóc lóc, van xin, vùng vẫy thế nào, con vẫn bị cướp mất một cách tàn nhẫn. Tô Nguyệt Nhu không dám tưởng tượng – một người mẹ như cô, được ăn ngon uống tốt trong viện nghiên cứu mà còn phải sống trong thống khổ như vậy, thì những đứa trẻ bị bắt đi ngay từ lúc mới sinh, rốt cuộc phải chịu đựng cuộc sống thế nào?
Quá đau đớn, đau đến mức cô không thể chịu đựng được nữa. Nhưng cô không thể chết, không thể điên, chỉ có thể mở to mắt nhìn mình chìm sâu vào luân hồi không lối thoát. Nỗi đau bị cướp con, sự chán ghét lúc đầu khi mang thai, cảm tình sinh ra khi mang thai, rồi lại bị cướp đi con ruột – từng vòng lặp không dứt.
Cô là mẹ – là người đáng ra phải bảo vệ con mình nhất trên đời – nhưng lại hoàn toàn bất lực. Hết lần này đến lần khác, luân hồi không ngừng. Tô Nguyệt Nhu đã mệt mỏi, quá mệt mỏi, cô không còn muốn yêu, cũng không còn muốn đau. Cô phong bế cảm xúc của chính mình, sống trong thế giới ảo tưởng – nơi đó, con của cô đều đã được cứu, đang vây quanh bên chân cô, khỏe mạnh và vui vẻ lớn lên.
Nằm mơ thật tốt, nằm mơ thì không cần tỉnh lại, không cần phải khóc nữa.
Nhưng cuối cùng cô vẫn vì để bảo vệ tinh thần của chính mình mà hoàn toàn vứt bỏ đứa con của mình. Những em bé đáng thương ấy, nếu đến cả mẹ ruột còn không yêu chúng, thì còn ai có thể nhớ đến chúng nữa? Ít nhất, ít nhất hãy để cô nhìn thấy gương mặt của bọn trẻ, trong lòng đặt cho chúng một cái tên, dựng một bia mộ nhỏ cũng được.
Cô rơi nước mắt đứng trong quốc gia tươi đẹp này, một quốc gia đẹp đẽ như vậy, cô—một người đến dũng khí để nhớ lấy con mình cũng không có—quả thật không xứng đáng ở nơi đây.
Nhưng mà, con người nơi này lại lương thiện đến thế. Họ nắm lấy tay cô, an ủi cô. Họ nói với cô rằng yếu đuối cũng không sao, phong bế nội tâm cũng không sao. Cô chưa từng quên những đứa trẻ ấy. Mỗi một đứa đều khắc ghi trong ký ức thân thể của cô, cô trước sau vẫn nhớ rõ từng đứa.
Cô được người khác tha thứ, vậy thì những đứa trẻ ấy... có thể nào cũng tha thứ cho cô không?
Người đắm chìm trong giấc mơ đẹp đều hy vọng mình vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại khỏi quốc gia ấy.
Thế nhưng khi nhạc khúc của Lê Hân chuyển sang đoạn phong, phần ba của "Nhạc sinh" đến hồi kết, một giấc mộng tỉnh lại—quốc gia tốt đẹp ấy, rốt cuộc cũng chỉ là mộng cảnh.
Tuy chỉ là mộng cảnh, nhưng không phải là thứ không thể trở thành hiện thực. Muốn thành hiện thực, phải nhờ vào nỗ lực của tất cả mọi người. Hiện thực là dơ bẩn, quốc gia là tàn khốc. Nhưng chính vì hiện thực tàn khốc, lý tưởng mới trở nên quý giá, và chúng ta càng cần có người vì lý tưởng ấy mà phấn đấu. Quốc gia ấy không chỉ là một giấc mơ—muốn hiện thực hóa nó, phải dựa vào sức mạnh của mọi người.
Chúng ta đều là những người sống trong hiện tại, dưới chân có thể toàn là bụi gai, con đường phía trước dài đằng đẵng. Nhưng bởi vì còn có hy vọng, nên chúng ta mới có thể trở thành cột trụ của quốc gia này, trụ cột của nhân loại. Chúng ta sẽ cùng nhau trở thành một phần của vẻ đẹp ấy, mở rộng thế giới này!
Âm nhạc ngưng lại, giấc mộng lớn chấm dứt. Mỗi người đều như không biết bản thân đang ở nơi nào, những gì vừa xảy ra rốt cuộc có thật hay không. Đây là âm nhạc sao? Âm nhạc thật sự có năng lực như thế sao? Vừa rồi... bọn họ đã thật sự đặt chân vào một xã hội lý tưởng trong mơ ư?
Tinh thần của mọi người đều bị Lê Hân dẫn dắt đến quốc gia đầy hy vọng ấy, tất cả những người từng chịu tổn thương tinh thần đều được chữa lành trong quốc gia đó. Lê Hân không phải chỉ đơn thuần bày ra một giấc mộng cho họ, mà là ở nơi đó, mọi người phát hiện: thì ra ta cũng là người có ích, thì ra ta cũng có thể hạnh phúc đến như vậy.
Ngọn lửa tinh thần, ngọn lửa hy vọng, ngọn lửa khao khát tương lai đã được châm lên, từ hiện trường buổi diễn mà lan tỏa, từng cụm lửa cháy bừng lên từ Emir, rồi dần lan rộng đến từng ngóc ngách của tinh cầu. Đó là ngọn lửa thắp sáng sinh mệnh, ngọn lửa nóng bỏng, dù đau đớn, lại có thể xua tan bóng tối. Vô số người bị ngọn lửa đau đớn ấy quấy nhiễu, ôm đầu lăn lộn dưới đất, não bộ như bị thiêu cháy trong thống khổ. Nhưng họ có thể cảm nhận rõ rệt rằng đại não của mình vô cùng tỉnh táo, tinh thần trở nên vô cùng cường đại.
Khoảnh khắc ấy, đúng như Lê Hân đã dự đoán, một phần mười số người tuy ôm đầu trong đau đớn, nhưng lại tràn đầy sức mạnh! Dưới sự dẫn dắt tinh thần lực của cậu, họ nhanh chóng sẽ thức tỉnh được năng lực tinh thần. Tuy rằng rất yếu ớt, nhưng hàng chục triệu con người, hàng chục triệu ngọn lửa ấy có thể xoay chuyển càn khôn, thay đổi cả thế giới.
Cùng lúc đó, ở viện điều dưỡng xa xôi, Tô Nguyệt Nhu từ từ mở mắt. Cô phát hiện bản thân không hề quên những chuyện xảy ra sau khi bị phong bế ký ức. Từng chút, từng chút một, cơ thể cô đã tự động ghi nhớ lại tất cả.
Cô phát hiện ra, thì ra đứa con của mình vẫn chưa hoàn toàn gặp chuyện. Có một đứa trẻ tên là Lê Hân, đứa trẻ ấy đã khỏe mạnh mà lớn lên đến hôm nay. Đôi mắt của cậu sáng ngời và dịu dàng đến vậy. Cậu không bị tàn khốc vùi dập, cậu còn sống, hơn nữa còn đang nỗ lực để thay đổi thế giới tăm tối này.
Tô Nguyệt Nhu che mặt lại, nước mắt theo kẽ ngón tay chảy xuống.
Con của cô chưa chết, cô đã được cứu rỗi.