Mây đen dày đặc, bên trong Thượng Ma Tông, ma khí cuồn cuộn.
Kể từ khi ma đạo có một nửa đạo căn, Địa Sát Ma Thạch được chia thành tám phần, ma khí cũng đã tràn ngập khắp nơi trong Tu Tiên giới giống như linh khí.
Lâu Song nghịch Tứ phương đỉnh trong tay, ánh mắt trầm tĩnh.
“Liên lạc với Hạ Khởi Nguyên đi, nói rằng chúng ta sẵn sàng chia sẻ chiếc đỉnh này với Hạ gia.” 
Lý Nhất Khiếu nhìn nó, từng chữ từng câu đều rất dứt khoát: “Người Hạ gia là kẻ ti tiện và tham lam nhất, họ còn có một vị lão tổ Hóa Thần hậu kỳ, hợp tác với họ sẽ không có kết cục tốt đẹp, Tông chủ, xin người hãy suy nghĩ kỹ.”
“Chúng ta không còn cách nào khác, Liên minh tán tu sẽ không dễ dàng từ bỏ, ngươi quên rồi sao? Ngày trước ma tu đã tàn sát Vinh gia.”
Lâu Song hiểu rõ sự căm hận trong lòng Vinh Mặc Hi sâu sắc đến mức nào.
Một bé gái, trừng to mắt nhìn người thân của mình bị giết.
Nó hiểu cảm giác đó.
Hạng Nhiên đã chết, trong Thượng Ma Tông hiện tại, người có tu vi cao nhất cũng chỉ là Nguyên Anh cảnh, đối đầu với Vinh Mặc Hi chẳng khác nào con muỗi mà muốn lay cổ thụ.
Lý Nhất Khiếu cúi đầu trầm lặng một lúc, nói: “Nàng ta chỉ sẽ g.i.ế.c chúng ta, sẽ không động đến ngài.”
Chuyện của thế hệ trước không liên quan đến Lâu Song.
Hắn ta từng giao chiến với Vinh Mặc Hi ở biên giới một thời gian dài, cũng hiểu biết phần nào về con người nàng ấy. Vinh Mặc Hi là người ngay thẳng, tuyệt đối sẽ không trút giận lên người vô tội.
Hơn nữa, Lâu Song lại có mối quan hệ tốt với Minh Huệ của Vạn Phật Tông, các thế lực khác không dám dễ dàng ra tay.
Đợi đến khi họ chết, nó có thể an tâm chiêu sinh, khiến Thượng Ma Tông trở nên mạnh mẽ.
Đó chính là kết cục tốt nhất.
Lâu Song đột nhiên đứng dậy, đôi mắt đỏ rực chăm chú nhìn về phía đối diện: “Ngươi phải biết, ta không thể trơ mắt đứng nhìn các ngươi chết!”
“Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ ngài. Ngài là hy vọng của ma đạo, tiền tông chủ đã hy sinh thân mình, chỉ cần ngài bình an lớn lên, chúng ta sẽ thấy được chiến thắng.”
Lý Nhất Khiếu nói giọng điệu cứng rắn: “Ngài không cần vì chúng ta mà rơi vào nguy hiểm.”
Lâu Song đột nhiên nghẹn ngào, ánh mắt cúi xuống: “Nhưng các ngươi là thứ duy nhất mà tỷ ấy để lại cho ta.”
Nhóm ma tu này là di vật của Hạng Nhiên.
Ngoài ma đạo ra, đây là di vật duy nhất.
Lý Nhất Khiếu không nói gì.
Nhóm ma tu này đều không thê không tử, bọn họ trông nom Lâu Song lớn lên, nó chẳng khác nào nữ nhi của bọn họ.
“Dù ta có tuyển thêm nhiều ma tu nữa thì họ cũng không phải là các ngươi!”
Lâu Song rưng rưng nước mắt, nó bỗng quay người, ngẩng cao đầu: “Đi liên lạc với Hạ gia, nhanh lên.”
Lý Nhất Khiếu siết chặt nắm tay, cuối cùng cũng chỉ biết chắp tay, cúi đầu đáp ứng.
Đêm tối gió lớn.
“Két…”
Âm thanh giày đạp lên lá khô vang lên đột ngột.
“Tiểu tông chủ, Tứ phương đỉnh ở đâu?”
Hạ Khởi Nguyên bước ra từ bóng tối, nụ cười trên mặt có phần chói mắt.
“Đương nhiên là ở nơi mà các ngươi không tìm thấy.”
Lâu Song quay lại nói: “Chỉ cần trước khi bí cảnh mở ra, Hạ gia bảo vệ Thượng Ma Tông, đến lúc đó tự nhiên chúng ta sẽ mang theo Hạ gia cùng vào.”
“Ngươi muốn Hạ gia giúp các ngươi chống lại Liên minh tán tu? Chẳng lẽ các ngươi quên rằng minh chủ của Liên minh tán tu là một cường giả Hóa Thần đỉnh phong?”
“Không phải Hạ gia cũng có một lão tổ Hóa Thần đỉnh phong sao?”
Hạ Khởi Nguyên trầm ngâm một lát, hỏi: “Ngươi muốn làm gì, để chúng ta giúp ngươi g.i.ế.c Vinh Mặc Hi?”
“Các ngươi không thể g.i.ế.c nàng ấy, chỉ cần kiên trì đến khi vào bí cảnh là được.”
Nụ cười trên mặt Hạ Khởi Nguyên càng tươi thêm, nhìn có phần nguy hiểm: “Được, hy vọng đến lúc đó Thượng Ma Tông đừng có âm mưu chơi xỏ gì, nếu không thì ngay cả khi Tứ đại tông đến, chúng ta cũng sẽ tắm m.á.u Thượng Ma Tông.”
Lâu Song cũng mỉm cười đáp lại: “Hai bên cùng cố gắng.”
Ba tháng sau, thượng cổ bí cảnh chính thức mở ra.
Bất cứ nơi nào có Tứ phương đỉnh thì sẽ đều xuất hiện một vết nứt không gian.
Khi Hạ Khởi Nguyên dẫn theo người Hạ gia đến đây theo mô tả của Lâu Song, người của Ma Tông đã không còn chút dấu vết.
“Quả là người cẩn thận.”
Nhưng cho dù họ có vào trước cũng không sao, dù sao cũng không thể sống sót trở ra.
“Hình như Liên minh tán tu cũng đã tìm thấy Tứ phương đỉnh, đã đưa Long bàn theo dõi cho bọn họ chưa?” Hạ Khởi Nguyên hỏi một đệ tử bên cạnh.
“Đã đưa rồi, một trong những ma tu kia đã bị đánh dấu theo dõi. Vinh Mặc Hi có thể tìm thấy họ ngay lập tức.”
“Hy vọng Vinh Mặc Hi sẽ thích món quà lớn mà ta đưa tặng.”
Tiếng cười điên cuồng từ miệng Hạ Khởi Nguyên vang lên, sau đó ngày càng chói tai.
Phía bên kia, Lâu Song đang dẫn theo tất cả ma tu tiến vào một hang động trong bí cảnh.
Bên trong tỏa ra khí tức nguy hiểm nhưng bọn họ buộc phải mạo hiểm.
Vô số thế lực bên ngoài đang rình rập, còn có kẻ thù mạnh mẽ như Liên minh tán tu, chỉ có khi nó đột phá Hóa thần nhờ vào thượng cổ bí cảnh này thì Thượng Ma Tông mới thực sự có thể tồn tại.
Thiên tài địa bảo là mục tiêu lớn nhất trong chuyến đi này của họ.
Thu Vũ Miên Miên

Trong thượng cổ bí cảnh, cây cối cao vút chạm mây, linh thú hoành hành, không ít khí tức mạnh mẽ ẩn nấp trong bóng tối.
Ngay cả Vinh Mặc Hi cũng không dám nghênh ngang tùy tiện đi lại, chỉ có thể cử người đi thăm dò trước rồi mới tiến lên.
“Đây là cái gì?”
Khương Trạch Lan nhặt Long bàn bị vứt bên chân lên, nhìn một cái rồi hỏi Vinh Mặc Hi: “Nhìn như một la bàn tìm kho báu nhưng có vẻ đã hỏng rồi?”
“Người Hạ gia đưa cho, ta đã đập vỡ nó.”
“Ngươi không định giữ lại sao?”
“Họ có thể cho thứ tốt gì chứ?”
“Không phải họ đã hợp tác với Thượng Ma Tông đấy sao? Biết đâu họ muốn lấy lòng ngươi thì sao.”
Vinh Mặc Hi vẫn nhìn thẳng phía trước: “Dù là tìm kho báu hay tìm Thượng Ma Tông thì ta đều sẽ tự mình hoàn thành một cách đường đường chính chính, ta sẽ để người của Vinh gia biết rằng m.á.u của họ không đổ vô ích, đây là chuyện của riêng ta.”
“Đây không phải chỉ là chuyện riêng của ngươi.”
Khương Trạch Lan ném Long bàn trở lại: “Khương gia và Vinh gia có chung một kẻ thù, ngươi không quên, ta cũng không quên.”
Khi trước bị Tô Thiên Tuyết cắt ngang mặt, nàng ta ngây thơ tưởng rằng đó đã là nỗi khổ lớn nhất.
Nhưng sự diệt vong của gia tộc đã khiến nàng ta nhận ra rằng một khuôn mặt bị hủy hoại chỉ là chuyện nhỏ.
Từ lúc trở thành tán tu lưu lạc đến lúc vật lộn trong cuộc chiến ma linh, suốt thời gian đó, chỉ có nàng ta và ca ca nương tựa vào nhau.
Nàng ta nếm trải mọi cực khổ, cũng không còn nhuệ khí của đại tiểu thư Khương gia.
Không phải Vinh Mặc Hi cũng như thế sao?
Theo một nghĩa nào đó, bọn họ đều giống nhau, và giờ đây, họ thực sự đã tụ họp lại cùng nhau.
Vinh Mặc Hi quay đầu nhìn nàng ta: “Bao nhiêu năm rồi, kẻ thù của chúng ta vẫn sống tốt.”
“Họ sẽ bỏ mạng thảm thiết, ta thề.” Khương Trạch Lan nói.
Vinh Mặc Hi nở nụ cười.
“Đi thôi, phía trước có một hang động, bọn họ thăm dò thấy bên trong có nhiều thiên tài địa bảo.” 
Đoàn người nối tiếp nhau tiến về hướng hang động.
Càng tiến vào bên trong càng ẩm ướt, vách đá phủ đầy những hoa cỏ kỳ lạ to lớn và những con mắt khổng lồ.
Vinh Mặc Hi tiến thêm hai bước thì đột nhiên nghe thấy tiếng la hét từ bên trong, nàng ấy vội vàng giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại.
Ngay lập tức, một luồng khí ẩm ướt dày đặc từ bên trong trào ra như đánh thức cái gì đó.
“Tất cả mọi người lùi lại!”
Vinh Mặc Hi lớn tiếng hô nhưng đã muộn, những hoa cỏ xung quanh bỗng nhiên sống dậy, những con mắt tròn lẳn trên tường cũng đang quay cuồng.
“Xé rách——”
“Xé rách——”
Những bàn tay xương xẩu lần lượt xé rách một khe hở giữa những con mắt, tiếp theo là vô số bộ xương bò ra từ bên trong.
Những bộ xương này chỉ bằng kích thước của em bé nhưng móng vuốt thì sắc bén vô cùng.
Mọi người hoảng hốt, vừa lùi lại vừa c.h.é.m g.i.ế.c những quái vật này.
Không ai hỏi những thứ này là gì, vì dù sao trong Tu Tiên giới cũng đã xuất hiện không ít linh thú mới, trong thượng cổ bí cảnh chỉ càng nhiều hơn, đáng sợ hơn.
Vinh Mặc Hi quay người ra ngoài, một cú đánh từ Hóa Thần đỉnh phong đủ sức tiêu diệt một đám quái vật lớn.
Trong khi những bộ xương đang tấn công Liên minh tán tu thì Vinh Mặc Hi thấy một vài ma tu lao ra từ trong hang sâu, sau đó là một đám đông ma tu chạy ra.
Khi nhìn thấy những Linh tu bên ngoài, sắc mặt của Lâu Song lập tức trở nên khó coi hơn.
Quả nhiên, ngay sau đó, một luồng linh lực nhanh chóng bay về phía họ.
Không gian trong hang quá chật hẹp, họ không thể tránh né. Lý Nhất Khiếu và Lâu Song phải tốn nhiều sức lực mới có thể chặn đứng được cú tấn công này.
Nhưng chưa kịp thở phào, ba người Vinh Mặc Hi, Khương Trạch Lan và Khương Thanh Dương đã ra đòn liên tục.
Họ không hề nương tay, tất cả đều là những chiêu thức mạnh mẽ nhất.
“Dù có bất kỳ ân oán gì thì tình hình hiện tại không cho phép chúng ta tiếp tục nội đấu, nếu kéo dài, những quái vật này sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả chúng ta!” Lâu Song chắn trước mặt Khương Trạch Lan, cố gắng thuyết phục họ.
“Chúng ta có phù truyền tống, chúng không thể g.i.ế.c c.h.ế.t chúng ta, c.h.ế.t chỉ có các người mà thôi!”
Lâu Song ngẩng đầu lên, phát hiện ra rằng tất cả những người trong Liên minh tán tu đã dùng phù truyền tống rời đi, chỉ còn họ và ba người trước mắt.
Khương Trạch Lan lại tấn công một lần nữa: “Ân oán này không liên quan đến ngươi, chúng ta có thể để ngươi rời đi.”
Lâu Song nghiến răng chống cự: “Ta tuyệt đối sẽ không bỏ chạy một mình!”
Nhóm người còn chưa giao đấu được vài chiêu thì một con quái vật đầy đầu xương đã bước ra từ hang sâu.
Thân hình của nó gần như chiếm trọn cả hang động, mỗi cái đầu xương đều há miệng gào thét, vừa xuất hiện, gần như tất cả các bộ xương đều lao về phía nó, khiến thân hình của nó ngày càng to lớn.
Con quái vật này lại sắp có tu vi của Hợp Thể cảnh! 
Biến cố này khiến tất cả mọi người đều phải dừng tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc này, Vinh Mặc Hi buộc phải ngăn cản hai huynh muội Khương gia lại, kéo họ bay nhanh ra ngoài.
Lâu Song cũng dẫn theo các ma tu nhanh chóng bỏ chạy, họ liên tục ném bảo vật ra phía sau dù trong lòng cũng rất tiếc nuối.
“Xẹt”
Phù truyền tống bị Vinh Mặc Hi xé nát.
Phù bị vỡ phát ra ánh sáng nhưng ánh sáng đó nhanh chóng mờ đi.
Khương Trạch Lan cũng xé nát phù truyền tống của mình với vẻ mặt kinh ngạc không dám tin.
Đều không có tác dụng.
“Sao lại như vậy?”
“Có người đã phong tỏa hang động.” Sắc mặt Vinh Mặc Hi trầm xuống, lao nhanh về phía cửa hang.
Họ đi không sâu lắm, rất nhanh đã đến cửa hang.
Sóng ánh sáng của kết giới đã phong tỏa toàn bộ cửa ra vào.
Đương nhiên là Lâu Song cũng nhìn thấy, sau khi nhìn kỹ lại, nó kinh ngạc phát hiện người xuất hiện bên ngoài chính là người Hạ gia!
“Hạ Khởi Nguyên, ngươi đang làm gì?! Mở kết giới ra!” Lâu Song đập vào kết giới.
Vinh Mặc Hi nghe thấy thì nhìn sang, quả nhiên thấy hắn ta, và còn có không ít người Hạ gia đang canh giữ trong bóng tối .
Hạ Khởi Nguyên từ từ lộ ra nụ cười: “Vinh Mặc Hi, cái Long bàn ta đưa cho ngươi, ngươi có dùng thuận tay không? Để theo dõi bọn họ, ta đã tốn không ít công sức đấy nhưng sao ngươi vẫn chưa giải quyết được bọn họ vậy?”
Lâu Song lạnh lùng liếc nhìn ba người bên cạnh rồi lại tấn công vào kết giới: “Hạ Khởi Nguyên, đợi ta ra ngoài, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
“Đáng tiếc là ngươi sẽ không ra được, kết giới này có tên là khốn sát, trừ phi là đợi nó tự động giải trừ sau hai mươi bốn giờ, nếu không thì ngay cả Hợp Thể cảnh cũng đừng hòng mở ra.”
Hạ Khởi Nguyên cười tươi lấy ra một cái Long bàn, chính là cái mà Vinh Mặc Hi đã vứt đi: “Vinh minh chủ, dùng xong thì vứt, thật không tôn trọng người khác.”
Hắn ta có thể hạ chú thuật theo dõi trên người ma tu thì đương nhiên cũng có thể đặt những thứ khác lên Long bàn.
“Hạ gia muốn trở thành kẻ thù của Liên minh tản tu đấy à?” Vinh Mặc Hi lạnh lùng hỏi.
“Kẻ địch? Chuyện các người c.h.ế.t trong bí cảnh thì có liên quan gì đến Hạ gia? Hơn nữa chỉ cần các ngươi chết, Liên minh tản tu sẽ thuộc về ai?”
Khi hắn ta nói những lời này, bên ngoài lại xuất hiện một người quen thuộc.
“Mã Phục?” Khương Thanh Dương nheo mắt lại.
Người trước mắt chính là một trong những người đã tranh giành vị trí minh chủ cùng với Khúc Long. Chỉ là sau đó Vinh Mặc Hi xuất hiện nên họ mới phải dừng lại.
“Ngươi vẫn chịu quy phục.”
Mã Phục cười điên cuồng: “Chỉ là diễn kịch mà thôi, chỉ có các ngươi mới tin.”
Lão ta hướng ánh mắt về phía quái vật đi ra từ hang động, vẻ mặt càng thêm điên cuồng.
“Có quái vật Hợp Thể cảnh này, lần này các ngươi không thể thoát được đâu!”
Vinh Mặc Hi cảm nhận được hơi thở từ phía sau ngày càng gần, không thể chần chừ thêm, đột ngột quay người, rút thương lao lên, Lâu Song, Khương Trạch Lan và những người khác cũng cùng tham gia.
Giữa ánh đao ánh kiếm, quái vật Hợp Thể cảnh càng trở nên điên cuồng hơn.
Một nhát thương của Vinh Mặc Hi c.h.é.m nó làm đôi khiến vô số đầu lâu lập tức tán loạn, gào thét lao về phía họ từ bốn phương tám hướng.
Đám quái vật này khi hợp lại thì làmột con quái vật lớn nhưng khi tán ra lại là một đám quái vật nhỏ.
Hạ Khởi Nguyên và Mã Phục đứng bên ngoài thưởng thức cảnh bọn họ chật vật chiến đấu một lúc rồi vui vẻ chỉ huy người Hạ gia cắm trại tại chỗ.
“Đợi họ đánh nhau đến thương vong, chúng ta sẽ thu lợi từ việc này, trong hang động này còn có không ít bảo bối!”
“Việc này còn phải cảm ơn Hạ gia chủ có trí tuệ hơn người.”
“Không có gì, sau này chuyện Hạ gia và Liên minh tán tu còn phải nhờ Mã minh chủ tốn nhiều tâm tư.”
Bên ngoài vang lên những tiếng cười châm biếm, trong hang động m.á.u chảy thành dòng, mùi c.h.ế.t chóc lan tỏa.
Khi Vinh Mặc Hi bị một cái đầu lâu quấn lấy, một con quái vật lớn được tạo thành từ mười mấy cái đầu lâu đột nhiên lao về phía nàng ấy.
“Răng rắc”
Khương Trách Lan đang vật lộn để cứu nàng ấy bỗng dừng lại.
Lý Nhất Khiếu đầy m.á.u lao cả người về phía Vinh Mặc Hi, cái đầu lâu đang nhai một cánh tay bị xé ra.
“Lý Nhất Khiếu!”
Ma khí toàn thân Lâu Song rung động, đẩy lùi đám quái vật, sắc mặt trắng bệch chạy tới.
Vinh Mặc Hi có cơ hội, quay lại c.h.é.m nát con quái vật đang chế ngự mình.
Cuộc chiến đến đây, tất cả mọi người đều bị thương nặng, Vinh Mặc Hi nhẹ thở dài, quay tay ném ra một viên đá trận pháp để giam giữ quái vật bên trong.
Đến lúc này, nàng ấy cũng phải cân nhắc việc lấy ra lá bài bảo mệnh của mình nếu không sợ rằng rất khó sống sót ra ngoài.
Nhưng nàng ấy còn chưa hành động, bên cạnh đã có một đôi tay đầy m.á.u nắm chặt lấy nàng ấy.
Vinh Mặc Hi cúi đầu nhìn, Lý Nhất Khiếu đang nhìn chằm chằm vào nàng ấy.
“Vinh Mặc Hi, chúng ta giao dịch đi.” Giọng hắn ta khàn khàn đến không thể tưởng tượng nổi.
“Giữa ta và các ngươi không có giao dịch nào cả.” Vinh Mặc Hi lạnh lùng nhìn hắn ta.
“Ta biết bản thân ngươi có thể thoát ra ngoài nhưng hành trình trong bí cảnh vẫn còn dài. Ngươi cũng biết là ma khí có thể khắc chế linh vật mà, trong khi chúng ta lại mang rất nhiều ma khí trên người.”
Lâu Song dường như đã đoán trước được lời tiếp theo của hắn ta, đột nhiên nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào cầu xin: “Ngươi đừng nói nữa, xin ngươi đừng nói nữa.”
Lý Nhất Khiếu kiên quyết nắm lấy tay Vinh Mặc Hi: “Ta không cầu sống, chỉ cầu ngươi có thể bảo vệ tông chủ của chúng ta một lần.”
Hắn ta bình tĩnh và cứng rắn tuyên bố kết cục chắc chắn sẽ c.h.ế.t của mình, giống như trong quá khứ hắn ta đã g.i.ế.c hại những người khác.
“Tuy chúng ta chỉ có Nguyên Anh cảnh nhưng nếu tự hủy tập thể thì chắc chắn có thể làm nó trọng thương, đây không phải là giao dịch, Vinh Mặc Hi, đây là điều chúng ta nợ ngươi. Nhưng ta hy vọng ngươi có thể thương xót chúng ta, bảo vệ ngài ấy một lần, ngài ấy rất mạnh mẽ, một lần là đủ rồi.”
Vinh Mặc Hi liếc nhìn nhóm ma tu, ánh mắt hiện lên suy tư.
Như Lý Nhất Khiếu đã nói, nàng ấy có át chủ bài bảo mệnh. Nhưng trong thượng cổ bí cảnh, dù có bao nhiêu át chủ bài bảo mệnh cũng không đủ.
Họ vừa mới vào bí cảnh đã gặp phải quái vật như vậy, sau này chỉ có thể càng nguy hiểm hơn, huống chi ra ngoài còn phải quyết một trận sinh tử với Hạ gia.
“Làm sao ngươi có thể thuyết phục họ tự hủy cùng ngươi?”
“Họ sẽ đồng ý.” Lý Nhất Khiếu khẳng định.
Ban đầu, họ chỉ muốn tìm một con đường sống, suy cho cùng họ không thích hợp để làm Linh tu.
Sau đó, Hạng Nhiên dẫn dắt tìm thấy một con đường riêng thuộc về họ, họ cùng nhau đổ m.á.u vì nó.
Hạng Nhiên đã tìm cho họ lý do để sống mà không tiếc mạng sống, giống như hàng ngàn Linh tu theo đuổi đại đạo.
Nhóm người cô đơn này có thể đi đến hôm nay đã là điều may mắn.
Lý Nhất Khiếu quay đầu nhìn về phía những ma tu phía sau, trên người họ tỏa ra khí đen, m.á.u là trang phục của họ, như một nhóm chiến binh thật sự bước ra từ c.h.ế.t chóc.
“Vì ma đạo, vì Hạng Nhiên, vì chúng ta.”
Hắn ta gằn từng chữ từng câu, các ma tu đồng thanh hô theo hắn ta.
“Vì ma đạo, vì Hạng Nhiên, vì chúng ta.”
Vừa dứt lời, trận pháp đột nhiên vỡ vụn, quái vật lao về phía họ.
Lâu Song chỉ cảm thấy mình bị ai đó đẩy mạnh, sau đó tay nắm chặt Lý Nhất Khiếu bỗng không còn, Lý Nhất Khiếu đã cùng nhóm ma tu lao về phía quái vật.
“Không, Lý Nhất Khiếu, ta không cho ngươi đi!”
Lâu Song gào thét đau đớn, Vinh Mặc Hi giữ chặt nó, không để nó chạy lung tung, lại giơ tay bày ra một kết giới bên cạnh.
“Ta mới là tông chủ, ta ra lệnh cho các ngươi quay lại! Các ngươi quay lại…”
Lý Nhất Khiếu quay đầu nhìn xa, thấy Vinh Mặc Hi bảo vệ Lâu Song rất tốt, không còn tiếc nuối mà dũng cảm lao vào cái chết.
Vì ma đạo…
Vì Hạng Nhiên…
Vì chúng ta…
Vì đứa trẻ mà chúng ta cùng nhau nuôi lớn…
Đứa trẻ của ma đạo…
“Bùng…”
Một tiếng nổ vang trời vang lên bên tai Lâu Song, mọi âm thanh xung quanh nó đều biến mất, chỉ còn lại một đám sương m.á.u không thể nhìn rõ.
Thấy các ma tu tự hủy, Vinh Mặc Hi nhân cơ hội xông lên, linh lực Hóa Thần đỉnh phong tỏa ra ánh sáng chói mắt, quái vật bị trọng thương bị một phát đ.â.m tan biến không còn dấu vết.
Lâu Song quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng.
Hang động bị phá hủy hoàn toàn. Từ xa, đám người Hạ gia đang vui đùa bỗng quay lại, ngay lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.
Hạ Khởi Nguyên hoàn toàn biến sắc.
Vinh Mặc Hi cầm thương đứng giữa sương mù, phía sau là vô số xác của những bộ xương bị c.h.é.m đứt.
Nàng ấy lạnh lùng nhìn đám người của Hạ gia như nhìn một đám người chết.
“Mã Phục, Hạ Khởi Nguyên, các ngươi sẽ không sống lâu đâu.” Khương Trạch Lan bước đến trước kết giới, lạnh lùng nói.
“Đi, tất cả mọi người nhanh chóng theo ta rời khỏi đây!”
Hạ Khởi Nguyên biết rằng, nếu bây giờ họ không chạy, đến khi kết giới tự động biến mất, Vinh Mặc Hi chắc chắn sẽ g.i.ế.c tất cả bọn họ.
Không lâu sau, những người Hạ gia đều biến mất, kể cả Mã Phục cũng không còn thấy bóng dáng.
Vinh Mặc Hi quay lại nhìn người đang nằm sụp xuống đất khóc lớn, một tay kéo nó dậy.
Ban đầu Lâu Song vẫn còn giãy giụa nhưng sau đó nó bị ôm quá chặt nên hoàn toàn không thể cử động.
“Tại sao, tại sao tất cả mọi người đều bỏ rơi ta, rõ ràng đã hứa sẽ mãi bảo vệ ta, tất cả đều là lừa dối, bây giờ ta không còn gì cả…”
Tiếng của Lâu Song yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy, nước mắt làm mờ mắt nó, cũng để lại vệt trên khuôn mặt.
Nó chỉ khóc mãi như chẳng bao giờ khóc đủ.
“ Ngươi còn có ma đạo, còn có Thượng Ma Tông.”
Vinh Mặc Hi ôm chặt lấy nó, có lẽ vì cùng chung số phận nên nàng ấy đã vứt bỏ tất cả oán hận.
Gió lạnh thổi qua bên cạnh, cuốn theo mái tóc đen của họ, cùng với vô số lá rụng và cỏ khô.
Vinh Mặc Hi nhẹ nhàng nói: “Lâu Song, đại đạo vô tình, khóc xong lần này thì đừng khóc nữa.”
“Ngươi phải thay thế tất cả các ma tu mà sống sót ra khỏi đây.”
Ma đạo chỉ còn một mình ngươi còn sống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện