Kể từ khi Ma Sát chết, Tu Tiên giới bước vào một thời kỳ hưng thịnh chưa từng có.
Nhưng dưới bề ngoài hưng thịnh ấy là những mối nguy hiểm và cái c.h.ế.t đang kề cận.
“Còn bao lâu nữa chúng ta mới đến Đông Châu?”
Tiết Âm ngẩng đầu nhìn những tán cây rậm rạp phía trên.
Họ đã xuất phát từ Trung Châu dọc theo sơn mạch Cửu Long nhưng đi được hơn hai tháng mà vẫn chưa thấy điểm dừng.
Thanh Yên nhìn nàng ấy một cái, bảo đoàn thương đội phía sau nghỉ ngơi tại chỗ rồi dẫn nàng ấy leo lên một ngọn đồi nhỏ.
“Nhìn thấy những ngọn núi phía trước không? Chúng ta phải vượt qua chúng mới đến được Đông Châu.”
“Đó chính là vùng đại bí cảnh rơi từ trên trời xuống sao?”
Tiết Âm chỉ mới nghe những tán tu nhắc đến việc này.
Nghe nói đó là một vùng bí cảnh lớn hơn cả Tây Châu. Nó bỗng nhiên rơi xuống, chen vào giữa, trực tiếp cắt đứt Đông Châu và Trung Châu.
Nhiều sự kiện tương tự cũng xảy ra trong vài năm qua, vì vậy mà bản đồ của Tu Tiên giới đã mở rộng gấp đôi.
Còn về việc những bí cảnh này vốn đã tồn tại trong một không gian nào đó của Tu Tiên giới hay có nguồn gốc khác thì không ai có thể nói rõ.
“Lần trước đoàn của Dung gia phải mất đến năm tháng để đi từ Đông Châu đến Trung Châu. Trong hành trình đó họ còn gặp phải không ít linh thú mới xuất hiện. Hy vọng chúng ta sẽ may mắn hơn.”
Tiết Âm chăm chú nhìn những ngọn núi lạ lẫm phía đối diện: “Có lẽ Tu Tiên giới nên được phân chia lại.”
“Sẽ, chỉ là không biết sự hỗn loạn này sẽ kéo dài bao lâu nữa.” Thanh Yêu đáp.
Lần trước nàng ta đi đến Tứ đại tông, nghe đám người Niệm Nhất nói rằng sự hỗn loạn của Tu Tiên giới sẽ kết thúc khi Tu Tiên giới trở thành cửu thiên thập địa.
“Phường chủ, có một bầy linh thú đang hướng về phía chúng ta …!”
Một tu sĩ đi thám thính hốt hoảng chạy về phía đoàn, sắc mặt Thanh Yêu biến đổi, lập tức chạy nhanh tới.
“Nhanh chóng thu hồi tất cả đan dược cao cấp và linh khí vào đá trữ vật, thu gom càng nhiều tinh thạch và thú cốt càng tốt.”
Lần này họ đến Đông Châu để làm ăn, bên cạnh người của Thần Âm phường, còn có nhiều người của Tam đại các đi cùng.
Vì vận chuyển quá nhiều thiên tài địa bảo cùng linh đan linh khí, ngay cả đá trữ vật cũng chất đầy vài chiếc xe ngựa, vì vậy họ không tiếc chi tiền thuê một trăm đệ tử nội môn của Tứ đại tông đi theo bảo vệ.
Nghe tiếng chỉ huy của nữ tử, những người đang cắm trại lập tức hoảng loạn, người thì vội vàng thu dọn đồ đạc, người thì bận rộn kiểm soát linh mã đang hoảng sợ.
Tình hình lập tức trở nên hỗn loạn.
Giữa đám đông, một đệ tử mặc trang phục tông môn đi nhanh đến.
Hắn ta tên là Lý Chước, là người dẫn đầu các đệ tử Tứ đại tông lần này.
“Thanh phường chủ, chúng ta không thể đánh nhau với linh thú ở đây, trên đường có nhiều cướp bóc, bọn họ sẽ lợi dụng sự hỗn loạn này để tấn công, lúc đó chúng ta sẽ khó lòng ứng phó.”
Lý Chước đã nhận nhiệm vụ như thế này ba lần, vì vậy hắn ta biết rõ những tên cướp đang nổi lên này hoành hành ra sao.
Tất nhiên là Thanh Yêu hoàn toàn tin tưởng hắn ta, định ra lệnh ngay lúc đó nhưng đúng lúc này, một trận động đất khiến núi cũng lắc lư ập đến, cùng với đó là những tiếng gầm rú của thú dữ từ trong bóng tối.
Đó là một bầy linh thú mà họ chưa từng nhìn thấy.
Đầu sư tử, thân chó, lông đầu như lửa bùng cháy, nhưng đuôi dài như roi, phần đuôi có mũi nhọn như mũi tên.
Mặc dù Tu Tiên giới đã biến đổi hơn ba năm nhưng các Linh tu vẫn chưa thể biết hết về những linh thú mới xuất hiện.
“Gầm…”
Một tiếng gầm của thú dữ vang lên, tất cả linh thú xung quanh đều lao vào tấn công các Linh tu.
Linh lực toàn thân Lý Chước bùng nổ, một cú đ.ấ.m trúng vào linh thú vương đang lao tới khiến nó bay ra xa ba đến năm bước, trong khi bản thân hắn ta cũng lùi lại vài bước.
Chưa kịp đứng vững, một ánh sáng lạnh lóe lên trước mặt, móng vuốt sắc nhọn đã đến gần.
“Coong…”
Thanh Yêu dùng linh lực điều khiển kiếm chắn trước mặt hắn ta, ngay giây tiếp theo, Tiết Âm quất một roi về phía trước.
“Ầm…”
Roi và đuôi thú quấn vào nhau, khi Lý Chước vừa định lật người vùng dậy thì linh thú lại bất ngờ phun ra một đám lửa, trực tiếp đánh bay cả ba người ra xa.
“Nó cũng có dị hỏa?”
Thanh Yêu trợn mắt, cảm giác đau đớn ở bụng truyền đến rõ ràng qua các dây thần kinh.
Lý Chước lau m.á.u bên miệng, nói: “Không phải dị hỏa, Tông chủ nói hình như những linh thú mới sinh đều có thể nắm giữ Ngũ Hành lực.”
Ba người cố gắng đứng dậy, trước mặt toàn là lửa thú bùng cháy, trên xác chết, trên xe ngựa, thậm chí trên cây cổ thụ.
Linh thú và tu sĩ giao chiến giữa những tán cây, m.á.u chảy khắp nơi.
“Gào…”
Linh thú vương đó lại lao tới, lửa thú chặn kín đường lui của Lý Chước, móng vuốt thú đè chặt hắn ta xuống đất, đuôi phát ra âm thanh xé gió trực tiếp quật bay Tiết Âm và Thanh Yêu đang cố gắng tấn công.
Thân hình khổng lồ của thú vương kèm theo một tiếng gào thét, cao cao giơ lên trên không rồi đột ngột dẫm xuống người dưới đất.
“Lý Chước!” Tiết Âm và Thanh Yêu gào lên trong tuyệt vọng.
Lý Chước đột ngột nhắm mắt lại.
Nhưng ba nhịp thở sau, cơn đau đớn mà hắn ta dự đoán không đến, hắn ta từ từ mở mắt ra, chỉ thấy một thanh kiếm phát ra lôi quang chắn trên đầu hắn ta.
Linh lực chứa đựng trong trường kiếm dễ dàng ngăn chặn toàn bộ uy lực của linh thú.
Người cầm kiếm bằng một tay là một nữ tử mặc áo đen, trên mặt nở nụ cười tươi.
Thấy người đến, cách đó không xa, cuối cùng Thanh Yêu và Tiết Âm kiệt sức ngã xuống đất.
Khương Trúc nghiêng đầu nhìn người đứng trên không, thở phào nhẹ nhõm, nói lớn: “Nghệ Phong Dao, đây là đệ tử của Thiên Diễn Tông các huynh, huynh chậm một bước thì lại nợ ta một ân tình đấy.”
“Nợ thì nợ, ngày khác ta cũng cứu một đệ tử của Vạn Phật Tông là được mà?”
Mình Nhã Quân không nhịn được cười nói: “Ừm… nếu ta không nhớ nhầm, huynh đã nợ ơn cứu tám mươi chín đệ tử Vạn Phật Tông rồi.”
Nghệ Phong Dao hạ xuống đất, đưa tay vuốt tóc, cảm thấy rất khổ sở vì đã nợ nhiều ân tình như vậy.
Lý Chước hồi phục tinh thần thì vui mừng khôn xiết, vội vàng bò dậy, dẫn theo các đệ tử đứng sau lưng hắn ta: “Nghệ trưởng lão, nó biết phun…”
Hắn ta chưa nói xong, trước mắt đã không còn bóng người, chỉ nghe một tiếng thảm thiết, một chân Nghệ Phong Dao đã đá linh thú bay ra xa.
Linh thú ngã xuống, đầu bị lõm vào, m.á.u chảy không ngừng.
Những người đến chậm một bước như Tiêu Trường Phong cũng đã tới, Minh Huệ đến gần xác c.h.ế.t với vẻ mặt khoa trương phóng đại: “Ôi, Phật tổ gia gia của ta, sao huynh lại đá c.h.ế.t nó một cách dễ dàng như vậy!”
“Xương đầu đã bị đá lệch, giờ thì Tiêu Tiêu không thể nghiên cứu được nữa, vừa rồi nàng ấy còn bảo các ngươi nương tay đấy.” Tịch Họa kêu lên hai tiếng với vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Nghệ Phong Dao quay đầu lại, phát hiện Cung Tiêu Tiêu đang đứng chống hông hai tay, quay lưng về phía hắn ta, vẻ mặt tức giận. Hắn chỉ có thể ngượng ngùng cười khổ: “… Xin lỗi, lần sau ta sẽ không dám nữa.”
Nhìn Cung Tiêu Tiêu đang tức giận và Nghệ Phong Dao muốn dỗ dành nhưng lại không biết làm sao, Khương Trúc đành phải xoa trán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng đã cố ý giảm sức mạnh, nhưng kết quả vẫn là… không biết cái gã ngốc Nghệ Phong Dao này khi nào mới biết mở to mắt ra.
“Gào…”
Các linh thú khác thấy có thêm tu sĩ xuất hiện thì lập tức tức giận. Nhưng khi thấy đối phương dễ dàng g.i.ế.c c.h.ế.t con thú dẫn đầu, chúng lập tức lùi lại từ từ với hàm răng sắc nhọn.
Chẳng mấy chốc, bầy thú đã biến mất không dấu vết, bọn cướp ẩn nấp trong bóng tối cũng đã sớm biến mất ngay khi Khương Trúc xuất hiện.
Chỉ còn lại một mảnh hỗn độn.
“Sao các ngươi không ngồi thuyền bay?” Khương Trúc quay đầu nhìn về phía Thanh Yêu bọn họ, hỏi.
Mục Trì cũng thắc mắc: “Đúng vậy, phi thuyền nhanh hơn linh mã nhiều.”
“Chúng ta đã mua thông tin từ tay tán tu, nói rằng phía trước có linh thú bay nên định đi bộ một đoạn để tránh chúng nó. Không ngờ lại vẫn gặp phải cuộc tấn công.”
Mặt Tiết Âm đầy sợ hãi vỗ ngực: “May mà mọi người đến, nếu không chúng ta đã phải sinh tử cách biệt rồi.”
“À đúng rồi, các ngươi đến sơn mạch Cửu Long làm gì? Có chuyện lớn gì xảy ra à?”
Khương Trúc cười lắc đầu, ánh mắt chỉ về phía xa.
Tiết Âm và Thanh Yêu nhìn theo hướng nàng chỉ, chỉ thấy khu rừng cổ thụ đã đổ sập, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng linh thương phá không vang lên.
“Đó là… Vinh Mặc Hi sao?”
“Đúng vậy, nàng ấy cứ kéo chúng ta thi đấu.”
Mục Trì nói với giọng lơ đãng, nói xong cả nhóm nhìn nhau cười rồi cùng nhau bước qua đống hỗn độn, thong thả đi về phía trước.
“Đi đây, nếu bị nàng ấy phát hiện chúng ta ở đây chơi một lúc thì chắc chắn lại phải bị bắt thi đấu thôi.”
Minh Huệ và Tịch Họa vừa chạy theo họ vừa cười vẫy tay với Thanh Yêu.
“Mười ba thiên tài sắp biến thành mười bốn thiên tài rồi, báo trước cho các ngươi bí mật này nhé.”
Khương Trúc nói xong cũng thu lại Vạn Quân Kiếm, mỉm cười vẫy tay với họ rồi theo bước của bạn bè đuổi theo.
“Dù là mười ba thiên tài hay mười bốn thiên tài… chỉ cần là các người.”
Tiết Âm nhìn theo bóng dáng họ rời đi, trên mặt vô thức nở một nụ cười rực rỡ.
Những người rời đi như Khương Trúc vừa thấy Vinh Mặc Hi thì lập tức thu lại vẻ lơ đãng vừa rồi, tranh nhau lao về phía linh thú.
Trông không còn dáng vẻ lơ là như trước nữa.
Thực ra họ đã sớm thừa nhận Vinh Mặc Hi là thiên tài rồi. Họ rất vinh hạnh nhưng nàng ấy lại muốn tự mình chứng minh.
“Này này này, không phải là đang diễn kịch sao? Sao lại đánh thật vậy!?”
Mục Trì bị đá một cú thật mạnh cảm thấy rất không cam lòng.
Khương Trúc lắc lắc cái chân bị đau của mình, mặt đầy ngạc nhiên: “Hả? Không ai bảo ta là phải diễn kịch, ta còn tưởng phải đánh ngã mới tính là xong nữa.”
Mục Trì: “?”
“Sao lại lớn tiếng như vậy, ngươi muốn đánh ai ngã?”
“Không biết, vừa rồi ai là người đá ta một cú nhỉ…” Khương Trúc lẩm bẩm ngước lên nhìn trời.
Mục Trì mỉm cười nhẹ: “Trúc Tử ngươi đừng chạy, ta sẽ đánh ngươi đến khi ngươi kêu cha gọi mẹ!”
Đối mặt với sự khiêu khích, Khương Trúc nhanh trí… lườm một cái.
Mục Trì: “…?”
Vãi ạ, sao có thể nhịn được?
Hai bóng hình ngay lập tức lao vào nhau trên không, ở bên dưới, đám người Tiêu Trường Phong cũng đang trong một trận hỗn chiến chưa từng có với Vinh Mặc Hi. Minh Nhã Quân bảo vệ Cung Tiêu Tiêu đi theo sau họ để làm trọng tài.
Minh Huệ và Tịch Họa ngồi trên cành cây cổ thụ, vừa ăn hạt dưa vừa vỗ tay cổ vũ.
Hình như cảm nhận được điều gì, cả hai đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy giữa bóng cây hiện ra một tòa trà lâu.
Minh Huệ và Tịch Họa nhìn nhau một cái rồi cùng nhau lao về phía đó.
Họ biết là lão Chúc Long đã đến.
“Kẽo kẹt…”
Cửa lớn của trà lâu mở ra, một lão đầu tóc hoa râm, trên đầu có sừng rồng, mặc áo hoa đứng trước mặt họ.
Minh Huệ vội vàng lấy ra một quyển sổ từ túi đồ ra đưa cho lão: “Theo yêu cầu của ngài, ta đã viết lại tất cả mọi chuyện lại, không thiếu một điều nào.”
Lão Chúc Long nhận lấy quyển sổ, không nói gì nhiều chỉ cười nói: “Đi đi.”
Tịch Họa vốn định nói gì đó nhưng thấy lão vẫy tay thì cũng mỉm cười theo Minh Huệ rời đi.
Từ xa, Khương Trúc đột nhiên dừng lại, thấy nàng không nhúc nhích, đám người Mục Trì cũng tự động dừng lại.
Theo ánh mắt của nàng, bọn họ đều nhìn thấy Vô Cực trà lâu ở dưới đất.
Khương Trúc nhìn lão Chúc Long từ xa, nàng nhớ đến những gì mình đã nói, định bước tới nhưng thấy lão Chúc Long đã quay người trở lại trong trà lâu.
Cửa trà lâu từ từ đóng lại, ngăn cách bóng tối bên trong với ánh sáng ban ngày bên ngoài.
“Ông lão này, sao lại không cho chúng ta vào ngồi một chút vậy.” Mục Trì lẩm bẩm.
“Sao ngươi lại nói như vậy về ông ấy, nếu không nhờ ông ấy kịp thời xuất hiện thì ngươi đã thua rồi đấy, biết không?”
“?”
Mục Trì mỉm cười: “Trúc Tử, ngươi ngày càng đáng ăn đòn rồi, biết không?”
“Lão tặc Niệm Nhất, ăn một côn của ta!”
“Trời ơi, ta còn chưa hô bắt đầu, Mục Trì ngươi ăn gian, tấn công sau lưng!”
Bầu không khí lập tức nóng lên, một nhóm thiên tài đùa giỡn nhau bay về phía xa, làm cho đàn chim bay lên vù vù.
Lão Chúc Long đứng bên cửa sổ, nhìn theo bóng dáng họ rời đi qua khe hở, trên gương mặt già nua lộ ra nụ cười nhạt.
“Chủ nhân không xem bên trong viết gì sao?” Lão phó hỏi.
Thu Vũ Miên Miên
Đây là thứ lão đổi lấy từ tiểu hòa thượng, bên trong có những điều lão muốn biết nhất trong cuộc đời này.
“Những gì viết trên giấy, mãi mãi không thể so với việc đích thân chứng kiến.”
“Nhưng những gì chúng ta thấy chỉ là kết cục, trong đó cũng có thể lẫn nhiều điều khó nói.”
“Khóc hay cười cũng chẳng sao cả, chỉ cần kết cục như vậy thì mọi cơn bão và tuyết chỉ là bậc thang cho họ mà thôi.”
Người bên ngoài đã đi xa, lão Chúc Long cũng được lão phó dìu từng bước tiến vào sâu trong trà lâu.
Âm thanh trò chuyện của họ càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhỏ, gần như sắp bị thời gian nuốt chửng hoàn toàn.
Chỉ nghe thấy từ sâu bên trong vọng ra một tiếng thì thầm: “Bạn cũ, bọn họ không giống như ta.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương