Quỷ giới
“Thiếu điện chủ sẽ ăn quỷ!”
Các con quỷ đều hoảng hốt.
“Ăn bằng cách nào?” 
“Nuốt chửng.” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong đám quỷ.
“!!! Nuốt chửng?!”
Con quỷ đó hoảng hốt kêu lên rồi đột nhiên nhận ra dường như giọng nói trả lời ở ngay bên cạnh mình, vừa nghiêng đầu thì quả nhiên thấy một đôi mắt vàng rực đang mỉm cười nhìn mình.
Một tay Khương Trúc ôm lấy vai hắn ta, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt hắn ta: “Nếu các ngươi đang nói về ta thì không sai, đúng là nuốt chửng.”
“…”
“Có quỷ kìa!!”
Sau vài tiếng hét thất thanh, đám quỷ lập tức biến thành khói xanh hoặc hòa vào lòng đất như những đứa trẻ bị dọa sợ.
Chỉ còn lại con quỷ bị Khương Trúc nắm chặt cổ áo, nước mắt ròng ròng, trong miệng lầm bầm.
“Đừng ăn ta, ta rất gầy, ta không có thịt, thịt ta rất dai, không dễ nhai chút nào, ba tháng roiy ta chưa tắm rồi. Thiếu điện chủ, răng của ngài có thể bị ta làm hư… tất nhiên, ta hoàn toàn không có ý xúc phạm ngài.”
Khương Trúc hơi giật giật môi.
Nàng tự giác nhìn bàn tay phải đang nắm cổ áo người ta, nghĩ rằng như vậy quả thật trông không quá thân thiện.
Sức trên tay vô thức buông lỏng hơn, đồng thời lên tiếng: “Ta không nuốt ngươi, ta có việc…”
“Vù…”
Câu nói còn chưa dứt, trước mắt chỉ còn lại bụi bay mù mịt.
Khương Trúc mở to mắt nhìn về phía xa. Con quỷ đó chạy như bay, nhanh như thể có bánh xe lửa gắn dưới chân, chẳng mấy chốc nó đã biến mất khỏi tầm mắt của nàng.
“?”
Cái đầu nhỏ, thắc mắc lớn.
“Việc xuất hiện của ngươi khiến ta quản lý thành quỷ khó khăn hơn.”
Quỷ Minh Vương xuất hiện bên cạnh từ lúc nào không hay: “Ngươi đã gây nên hoảng loạn.”
Mặt Khương Trúc vẫn không có biểu cảm gì: “Là ta bị họ cô lập, ta là nạn nhân.”
“Họ nói ngươi đã nuốt chửng quỷ hồn.”
“Đó chỉ là một con ác quỷ điên.”
Lần này Quỷ Minh Vương cũng không khỏi ngạc nhiên: “Ngươi không phủ nhận?”
Khương Trúc: “…”
Nàng thực sự đã nuốt.
Nhìn thấy biểu cảm trên mặt nàng, Quỷ Minh Vương nhìn nàng hai lần rồi vô thức lùi lại hai bước.
“? Ngươi làm gì vậy?”
Khương Trúc nhìn hắn ta với vẻ không dám tin.
“Ngươi thật sự đã nuốt chửng quỷ hồn?” Quỷ Minh Vương cũng nhìn nàng với vẻ không dám tin.
“Không phải nuốt chửng mà là hấp thụ!”
“Thứ ta nói thẳng, cái này có gì khác biệt rõ ràng không?”
“Cái sau để ngươi nghe có vẻ dễ chịu hơn.”
“…”
Đa tạ, nhưng không.
Quỷ Minh Vương hiếm khi không quấn lấy nàng mà quay đầu đi về phía Âm Phán Điện.
Khương Trúc nhanh chóng theo sau.
“Ngươi sợ ta nuốt ngươi? Làm ơn, ta đâu phải là người tùy tiện ăn tất cả mọi thứ.”
Quỷ Minh Vương: “?”
Khương Trúc dừng lại một chút: “Ý ta là, không phải quỷ nào cũng sẽ bị ta ăn… ừm… không phải quỷ nào cũng ngon… ờ… không phải quỷ nào cũng phù hợp để ăn… Dù sao thì ngươi cũng hiểu ý ta rồi chứ?”
“…”
“Giải thích rất hay, ta sẽ gửi ngươi đến quỷ ngục.” Quỷ Minh Vương lạnh lùng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không phải là ngươi đã nhìn thấy ta nuốt chửng Cửu U rồi sao?”
Khương Trúc đưa tay ra, một ngọn lửa màu xanh lam hiện lên trong tay nàng: “Ngươi xem, nó vẫn ổn mà.”
“Đúng vậy, chúng ta nghĩ ngươi chỉ biết nuốt lửa thôi, kết quả ngươi còn nuốt cả quỷ hồn, đừng bảo với ta là con ác quỷ đó cũng ổn trong cơ thể ngươi đấy nhé.”
Thu Vũ Miên Miên

Quỷ Minh Vương thật sự không hiểu nổi: “Ngươi không phải là Phật tu sao?”
Đã tu Phật đến đâu rồi?
Sao có thể làm ra những chuyện kinh hoàng như vậy!
Nói đến việc Phật tu, trong đầu Khương Trúc lập tức hiện ra rất nhiều điều.
Chẳng hạn như “Phật ta không cứu kẻ ngu dốt”, “Mọi việc tuân theo bản tâm”, “Kẻ có ác tâm dù xa cũng phải trừng phạt”.
Nhưng những điều này… có lẽ không thích hợp để nói với Quỷ Minh Vương chăng?
“Đã tu thành công rồi, Phật tổ còn đích thân đến đón ta, có thể thấy ta tu hành tốt đến mức nào.”
Khương Trúc đẩy Quỷ Minh Vương về phía Minh Sát Điện của hắn ta: “Ta chỉ nuốt một con ác quỷ thôi còn giúp ngươi duy trì trật tự của thành quỷ, không có công lao cũng có khổ lao chứ. Hơn nữa, ngươi đưa ta đến quỷ ngục, Quỷ Thanh Vương cũng không muốn tiếp nhận đâu, nếu ngươi đưa ta qua, hắn ta chắc chắn sẽ đánh nhau với ngươi.”
À đúng rồi, Quỷ Thanh Vương đã ra lệnh, trong vòng ba năm không cho phép nàng xuống quỷ ngục chơi.
Lúc đầu ba vị điện chủ tranh giành nhau rất dữ dội, giờ thì tránh xa nàng như tránh tà.
Tất cả đều do vị thiếu điện chủ - người còn dẫn theo các tù nhân quỷ cùng nhảy thể dục này, đến cả Quỷ Thanh Vương cũng không muốn chứa chấp nàng.
“Hay là chúng ta đi đến Minh Sát Điện của ngươi ngồi chút nhé nhé? Lần trước ta chỉ nói hai câu với Tang Quỷ Vương, còn chưa hỏi thăm thê tử mới cưới của hắn ta nữa.”
Khương Trúc nói một cách thoải mái nhưng Quỷ Minh Vương càng nghe càng trầm lặng, như thể bị chạm đến nỗi đau.
Lần trước, vì việc hôn sự mà Tang Quỷ Vương ngồi khóc lóc bên bờ sông, nàng đã đề nghị để các quỷ trong Minh Sát Điện lần lượt làm thê tử của hắn ta, Minh Sát Điện của hắn ta đã tổ chức hôn lễ đến ba mươi tám lần.
Đau, thực sự quá đau.
Mặt Quỷ Minh Vương lập tức tái xanh, chân như bị đóng đinh, không muốn bước thêm một bước nào nữa.
Khương Trúc đẩy mãi không nhúc nhích thì cúi đầu với vẻ khó hiểu.
“Có chuyện gì vậy, ngươi còn việc gì sao?”
“Có việc, việc lớn, ta nhớ là thành quỷ còn chút công vụ chưa xử lý.”
“Ồ, vậy ta tự đi đến Minh…”
“Ngươi không được phép đến Minh Sát Điện của ta khi không có ta.” Quỷ Minh Vương gần như đã hét lên.
“…?”
Khương Trúc hừ hừ hai tiếng: “Không đến thì không đến, con đại quỷ như ngươi thật keo kiệt.”
Có lẽ nhận ra mình đã mất kiểm soát, Quỷ Minh Vương điều chỉnh lại biểu cảm, trở về dáng vẻ lạnh lùng trước đây.
“Ngươi đi cùng ta đến thành quỷ.”
“Gì cơ? Ngươi vừa nói ta ở thành quỷ không có lợi cho việc quản lý của ngươi.”
“Cá và chân gấu không thể cùng có, gây rối thành quỷ vẫn tốt hơn là gây rối Minh Sát Điện của ta.”
“Ngươi nói gì?” Giọng hắn ta quá nhỏ, Khương Trúc không nghe rõ.
“Không có gì, thiếu điện chủ nên xuất hiện nhiều ở thành quỷ để cho các quỷ đều nhận biết ngươi.”
Quỷ Minh Vương nắm chặt cánh tay nàng, kéo đi về phía thành quỷ, sợ nàng sẽ thay đổi quyết định.
“À đúng rồi, ta có việc muốn hỏi ngươi, ngoài trưởng lão Đạo Ngộ, còn ai khác đến Quỷ giới không?”
Khương Trúc cúi đầu nói: “Ta đã tìm kiếm trong thành quỷ rất lâu nhưng vẫn không thấy tung tích của họ, có lẽ Quỷ giới còn những nơi khác chăng?”
Tông chủ, trưởng lão Thanh Mộc, trưởng lão Phật Tâm… và cả chủ gia của Công gia bọn họ.
“Họ là những người c.h.ế.t vì lễ hiến tế, không phải c.h.ế.t tự nhiên, không có tư cách trở thành quỷ, chỉ có thể đi vào luân hồi.”
Quỷ Minh Vương dừng bước quay đầu nhìn Khương Trúc, biểu cảm của nàng không thể giấu nổi nỗi thất vọng.
Dù tính tình hơi nghịch ngợm nhưng lại là một người trân trọng tình nghĩa.
“Đầu thai rồi thì liệu họ có còn là họ không?”
Khương Trúc khẽ nói: “Không có ký ức thì không còn là chính mình nữa, Tông chủ cũng sẽ không quay trở lại, Minh Huệ sư huynh rất nhớ ngài ấy.”
“Ngươi buồn vì họ? Người có thể phi thăng rất ít, phàm nhân đều sẽ tử vong, chỉ là họ kết thúc đời mình sớm hơn chút thôi."
Quỷ Minh Vương bình tĩnh mở miệng: "Họ đã đi đầu thai, có thể sẽ không còn là Phật tu nữa, cũng sẽ không nhớ đến các ngươi, nhưng ở kiếp sau sẽ bình an hơn nhiều, họ cũng sẽ lại có những lúc tùy ý làm bậy, không phải sao?"
Khương Trúc cúi đầu mỉm cười, âm thanh trong trẻo vang lên:
"Đúng vậy, họ sẽ được hưởng phúc báo của kiếp trước, chỉ cần chúng ta còn ở đây thì sẽ không ai có thể phá vỡ sự yên bình mà họ đã đổi lấy."
"Chúng ta sẽ giữ gìn Tu Tiên giới, đến c.h.ế.t không thôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện