Trong Hoàng thành dòng người tấp nập.
Nghệ Phong Dao vui vẻ dẫn đầu đi giữa đám đông, miệng không ngừng lẩm bẩm về các món ăn: “Thịt sấy chưng cách thủy, gà rừng nướng hạt dẻ, canh gà rừng nhân sâm, cá chép chua ngọt… Hừ, hôm nay nhất định phải ăn mừng một phen.”
“Nghệ Phong Dao!”
Nghe tiếng gọi, Nghệ Phong Dao ngẩng đầu nhìn lên, ở tầng hai có hai cái cửa sổ nhỏ mở ra, Mục Trì đang ngồi trên bậu cửa sổ gọi xuống: “Sao ngươi vui vậy, chẳng lẽ các ngươi đã tìm thấy Vạn Quỷ Huyết Tinh rồi?”
Nghe thấy tiếng, những người khác trong phòng cũng lần lượt xuất hiện bên bậu cửa sổ.
Nghệ Phong Dao phấn khích vẫy tay chào họ rồi sau đó tránh sang một bên, cười tươi nói: “Các ngươi xem ai đây.”
“Tèng téng teng~~”
Dòng người tấp nập nhanh chóng tách ra, Khương Trúc bước ra.
Mục Trì lập tức đứng thẳng dậy, trên mặt không giấu nổi niềm vui: “Trúc Tử!!!”
Mọi người trong phòng đều chen chúc bên cửa sổ nhìn xuống, khi nhìn thấy người bên dưới thì tất cả đều đồng loạt nở nụ cười.
“Ngươi…”
Khương Trúc còn chưa kịp chào hỏi họ thì từ xa đã có một người chạy đến, suýt làm nàng mất thăng bằng.
“Tiểu sư muội, muội thật sự đã trở về!”
Minh Huệ ôm chặt lấy nàng.
Khương Trúc bị người cao hơn mình một cái đầu ôm chặt, suýt không thở nổi: “Ngũ sư huynh, huynh sắp làm ta c.h.ế.t ngạt rồi.”
Nhóm người Bạch Vi ở bên cạnh nghe thấy thì cười thành tiếng, lúc này Minh Huệ mới buông tay, ngượng ngùng gãi đầu.
Khương Trúc nhìn theo hướng mà Minh Huệ đến, thấy Nguyệt Hoa đang ôm Vạn Quân Kiếm đứng cách đó không xa.
Tà linh lực trên người nàng đã giảm đi rất nhiều, gần như không còn thấy nữa.
“Niệm…Nhất…”
Khương Trúc tiến lại gần nàng ta, nhưng nàng ta bỗng dưng khóc như một đứa trẻ, ôm chặt Vạn Quân Kiếm run rẩy không buông.
“Được rồi được rồi, đây là ngày đầu tiên ta trở về, không được khóc.”
Khi Khương Trúc giúp nàng ta lau nước mắt, Ma Vương lười biếng thò đầu ra, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay Nguyệt Hoa rồi nói với vẻ không vui: “Lôi Thần, Nguyệt Hoa khóc mà ngươi cứ động đậy gì thế? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn khóc?”
“Ngươi hiểu cái gì, ta chỉ đang kích động thôi.” Lôi Thần đáp.
“Hừ, ngươi dám hiện thân cho ta xem xem rốt cuộc là kích động hay khóc nhè không?”
“Vô vị.”
“Ta nhất định phải xem!”
Ma Vương thoát khỏi Khương Trúc nhảy lên người Nguyệt Hoa, nhưng Vạn Quân Kiếm không cho nó chạm vào, “vù” một tiếng bay đi mất.
Một con hồ ly và một thanh kiếm đuổi nhau chạy khắp nơi.
Khương Trúc không quan tâm đến hai kẻ vừa gặp mặt đã đánh nhau kia, nàng kéo Nguyệt Hoa và đám người Bạch Vi đi vào trong lầu.
Trong căn phòng rộng lớn bày sẵn hai bàn đầy món ăn, không có chỗ nào còn trống.
Ban đầu là Bạch Vi truyền tin mời tất cả mọi người đến tụ họp một phen, không ngờ là Niệm Nhất lại trở về.
“Trúc Tử, ngươi tùy tiện từ Quỷ giới sang Nhân giới vậy thì có gặp rắc rối gì không?” Bạch Tử Mục hỏi.
“Muội ấy làm sao có chuyện gì?” Nghệ Phong Dao nhét một miếng thức ăn vào miệng, nói không rõ ràng: “Ta thấy muội ấy đánh mấy con quỷ kia đến nỗi kêu trời khóc đất, ai mà dám ngăn cản muội ấy?”
“Ta chỉ thi hành công lý thôi, sao lại gọi là đánh?” Khương Trúc không phục.
Thu Vũ Miên Miên
Nghệ Phong Dao nghĩ một lát: “Không phải là một nghĩa sao? Dù sao cũng bị muội đánh mà. Nhưng muội định bắt bao nhiêu con quỷ về mới thôi?”
“Không thể nào dừng lại, chỉ cần có quỷ hồn nào bị giữ lại ở Nhân giới, hoặc trốn ra, ta đều phải bắt về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù sao Khương Trúc cũng đã c.h.ế.t một lần, không thể như tự do tự tại sống ở Nhân giới, chỉ cần có việc ở Quỷ giới là nàng phải trở về.
Nhưng may mắn là Quỷ Âm Vương không hạn chế tự do của nàng, chỉ cần hoàn thành công việc, nàng có thể thường xuyên đến Nhân giới đi dạo.
“Có gì phải sợ, chẳng phải chỉ là bắt quỷ thôi sao, chỉ cần chúng ta cùng nhau, trên đời này còn quỷ nào có thể thoát khỏi tay chúng ta?”
Mục Trì tự hào nâng ly rượu: “Có đội Tiểu Cường chúng ta ra tay, chẳng phải là mã đáo thành công sao!”
“Đương nhiên rồi, đội Tiểu Cường chúng ta chính là mạnh nhất, phải không nào! Cùng nâng ly nào!”
“Nâng ly nào!”
Mọi người cùng cười lớn nâng ly.
Hơn mười chiếc ly sứ va chạm trong không trung, âm thanh trong trẻo hòa lẫn với tiếng cười hứng khởi được gió nhẹ đưa lên chín tầng mây.
Mười ba thiên tài lại một lần nữa đoàn tụ.
Vào một ngày ba năm sau
Vạn Quân Kiếm bay ra từ lò lửa bừng bừng, thanh kiếm thần đã được phục hồi lôi quang, kiếm khí mạnh mẽ.
Một bàn tay nắm chặt chuôi kiếm như thể thu hết mọi kiếm khí lại, sau đó tà áo đen đỏ lướt qua ngưỡng cửa, ánh kiếm quét qua mặt đất.
Bên ngoài, bão tố đã bắt đầu, trời đất tối tăm, một luồng tử khí c.h.ế.t chóc mơ hồ từ chín tầng trời đè xuống.
Các tu sĩ không thể không dừng lại.
Chỉ thấy trên bầu trời sâu thẳm bỗng nhiên xuất hiện một con mắt m.á.u lớn, sau đó hai con, ba con, bốn con... vô số đôi mắt m.á.u chiếm lĩnh cả bầu trời, như thể một loại quái vật đang nằm ngoài trời nhìn xuống giới tu tiên.
“Ma Sát... là Ma Sát xuất hiện rồi!”
“Chạy mau, Ma Sát xuất thế rồi!”
Tiếng hét hoảng sợ xé tan sự tĩnh lặng của bóng tối, tất cả tu sĩ như những chú chim hoảng hốt, lập tức tản ra bốn phía.
Tiếng thét, sự sợ hãi...
Ma khí nặng nề đang tích tụ nơi chân trời, áp lực của cảnh giới Hợp Thể đỉnh phong bao trùm khiến mọi sinh linh đều hoảng loạn mà bỏ chạy.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, một hình bóng màu vàng ngược dòng người lao thẳng vào bóng tối sâu thẳm. Trong khoảnh khắc chạm mặt, người đang chạy trốn có thể nhìn thấy đôi mắt vàng rực rỡ của nàng!
Chỉ trong chớp mắt, Khương Trúc đã lơ lửng trước bóng tối, tay cầm trường kiếm, lôi quang bao trùm, trên thân kiếm có lưu ly tịnh hỏa và Cửu U hỏa bị gió thổi lệch, bên cạnh còn có một con hắc hồ ly đứng bên.
Đám đông từ từ ngừng chạy trốn.
Khi họ quay lại thì đứng trước bóng tối không chỉ có một mình nàng thôi, rõ ràng là mười bốn hình bóng cao lớn hiên ngang như những ngọn núi vững chãi.
“Hợp Thể đỉnh phong?” Khương Trúc khẽ cười: “Thực ra chỉ cần một mình ta là đủ.”
“Trúc Tử, đừng nghĩ là có thể độc chiếm việc này, lúc trước đã nói rõ là có phần của tất cả rồi.”
“Đúng vậy, ngươi đã nổi bật biết bao rồi, chừa lại cho chúng ta một chút đi chứ.”
Khương Trúc lắc lắc ngón tay, giả vờ thở dài: “Không phải ta không cho mà là phải xem các ngươi hành động có nhanh không!”
Nói xong, họ như đã quá hiểu rõ cách làm của nàng, linh lực trên người mười bốn người đồng loạt tăng cường, ánh sáng lấy mỗi người làm trung tâm lan tỏa ra ngoài.
Mười bốn hình bóng khổng lồ từ đám mây ma đen bay ra, con đường dưới chân họ như có thiên uy tỏa ra theo từng động tác.
Sau lưng Khương Trúc, một đóa kim liên trải ra, một đóa mạn đà la bao phủ, hai màu vàng đỏ đan xen, bóng dáng nữ thần giơ cao đại kiếm, thiên uy thẳng tiến về phía Ma Sát.
“Lần này chúng ta đều có phần! Ma Sát, nhận một gậy từ tiểu gia!”
Khi mười bốn đường kiếm mang theo thiên lực vô thượng đại đạo đồng thời c.h.é.m vào bóng tối, chỉ nghe “bùng” một tiếng, ma khí như cơn cuồng phong bão táp cuốn ra bốn phía, trời đất lặng im.
Khi lớp bụi mờ xám hòa lẫn với ma khí dần tan ra, mọi người mơ hồ thấy nhóm thiên tài tuyệt thế vẫn vững vàng lơ lửng giữa lớp bóng tối, không hề bị xâm phạm chút nào.
Một người trong số họ nhẹ nhàng vung tay, một kiếm c.h.é.m rách bầu trời tối, tất cả những đôi mắt m.á.u đều nổ tung trên đầu họ, cạnh tượng vô cùng hùng vĩ.
Mọi người ngây người nhìn họ một lúc lâu, sau đó những tiếng hô vang chấn động cùng vang lên.
Nhóm thiên tài vẫn giữ phong thái tuyệt diệu, thiên hạ vô song giống như trong đại hội tông môn khi xưa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương