Nàng đã thay bộ Phật bào màu xám, mái tóc đen được búi cao, không còn lười biếng xõa sau lưng như trước nữa, khuôn mặt càng thêm trắng bệch như sứ, chỉ có đôi mắt vàng vẫn như xưa.
Có lẽ vì thay đổi trang phục nên người đối diện trông có thêm vài phần sắc sảo.
“Niệm Nhất…”
Bạch Vi nhẹ nhàng gọi.
“Các đồng bạn, lâu rồi không gặp.”
Khương Trúc mỉm cười dang hai tay ra, Bạch Vi lập tức lao tới ôm chầm lấy nàng, vui mừng đến nghẹn ngào: “Lâu rồi không gặp.”
Lần trước họ gặp nhau là trong đại chiến với Ma Tam, chỉ kịp liếc nhìn nhau rồi lại chia tay.
Khương Trúc nhìn về phía trước, thấy Nghệ Phong Dao và Trương Đồng đang bước tới.
Họ đều không bị thương, thật sự đã trở về an toàn.
Sau khi Bạch Vi buông Khương Trúc ra, Trương Đồng đánh giá nàng từ trên xuống dưới, đảm bảo nàng không bị thương rồi mới hỏi: “Ngươi có khỏe không?”
“Đương nhiên rồi, còn các ngươi?”
“Chúng ta cũng khỏe, mọi thứ đều ổn.” Nghệ Phong Dao nói: “Chỉ là rất nhớ muội.”
“Ta đã trở về rồi.”
Khương Trúc chỉ Âm Dương Ty và các ác quỷ ở phía sau: “Nhưng ta có nhiệm vụ, phải nhanh chóng bắt những ác quỷ còn lại về.”
“Ngươi bị phạt vì trốn ra từ Quỷ giới sao?”
“Trốn? Ta quang minh chính đại đi ra, đó là trách nhiệm của ta, không phải là hình phạt.”
Khương Trúc lắc lắc cái thẻ gỗ trong tay: “Quỷ Âm Vương bảo ta trong ba tháng phải bắt hết những ác quỷ trốn đến Nhân giới về, ban đầu ta định hoàn thành nhiệm vụ rồi mới đi tìm các ngươi.”
Trương Đồng nghe thấy vậy thì lập tức xắn tay áo lên: “Ôi, bắt ác quỷ thì ta rành, ta sẽ giúp ngươi, sẽ xong nhanh thôi.”
“Ta cũng bắt, ta cũng bắt…”
Trương Đồng và Bạch Vi xung phong nhận việc.
Khương Trúc cũng không khách sáo, thật sự đưa cái thẻ gỗ cho họ phân chia vài con quỷ.
“Vậy các ngươi cứ giúp ta bắt mấy con quỷ này nhé, tuyệt đối đừng đánh chết, không thì Quỷ Thanh Vương chắc chắn sẽ tìm ta nhắc nhở.”
“Không vấn đề gì!”
“Nhanh lên, nhanh lên, chúng ta nhanh chóng bắt xong, sau đó cùng nhau trở về Hoàng Thành, cho Tiêu Trường Phong bọn họ một bất ngờ lớn!”
Một tay Nghệ Phong Dao đẩy Khương Trúc đi trước, một tay kéo Trương Đồng và Bạch Vi, dáng vẻ như muốn hoàn thành nhiệm vụ trong một giây.
“Chờ đã, Nghệ Phong Dao, huynh đừng vội, còn chưa tìm được Vạn Quỷ Huyết Tinh mà.”
“Ôi đúng rồi, chúng ta tìm Vạn Quỷ Huyết Tinh trước đã, à, nói đến đây ta nhớ ra rồi, Trúc Tử, muội không biết trưởng lão Thông Trần đã dạy dỗ Nguyệt Hoa thành cái dạng gì đâu, lần trước ta gặp nàng ta thấy đang tụng kinh.”
“Á? Nguyệt Hoa sao?” Mặt Khương Trúc đầy kinh ngạc.
“Đúng vậy, chính là Nguyệt Hoa! Có phải trưởng lão Thông Trần đã điên vì nhớ người không? Nếu cứ tiếp tục như vậy, Lôi Thần và Nguyệt Hoa sẽ phải gia nhập Phật đạo mất…”
Ma Vương trong giỏ vừa nghe đến hai chữ Lôi Thần, lập tức thò đầu ra: “Cái gì, một thanh kiếm như Lôi Thần muốn gia nhập Phật đạo sao?”
Cái thanh kiếm không có triển vọng này!
Ma Vương hừ hừ hai tiếng rồi rụt đầu lại, thầm quyết định lần sau gặp mặt nhất định phải chế nhạo nó một phen.
Thấy bốn người trẻ tuổi ở phía trước cười nói vui vẻ, Đạo Ngộ hiện lên nụ cười mãn nguyện, sau đó dẫn theo các Âm Dương Ty khác đi theo sau.
Một tháng sau
Trung Châu, Vạn Phật Tông
“Minh Huệ! Ai cho phép ngươi cho Đại Hoàng uống hóa hình dược?! Ngươi lại đây cho ta!”
“Trưởng lão, xin nghe ta giải thích, không phải ta cho ăn, mà nó tự ăn trộm.”
“Đan dược để ở trong phòng đan, nếu không phải ngươi và Tịch Họa suốt ngày không có việc gì làm, nó là một con mèo sao vào được?”
Thu Vũ Miên Miên
Khuôn mặt của trưởng lão Thông Trần đen như mực, cầm thước đuổi theo đánh vào m.ô.n.g Minh Huệ.
“Ngươi buông Đại Hoàng ra cho ta!”
“Không được, nó vẫn chưa hóa hình thành công.”
“Ngươi ngươi ngươi… hôm nay ta nhất định phải khiến cho m.ô.n.g ngươi nở hoa!”
“Meo meo meo~~”
Minh Huệ ôm một đứa trẻ trần truồng, khóc lóc chạy loạn khắp nơi, một cái đuôi vàng treo lơ lửng trên không.
“Minh Huệ, chúng ta ra khỏi môn phái để tránh bão trước đã!” Tịch Họa vẫy tay gọi cậu bé ở trước cổng môn phái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Minh Huệ mừng rỡ: “Được.”
“Còn dám tự tiện xuống núi trước mặt ta? Hai người các ngươi thật là không biết trời cao đất dày!”
Khi chuẩn bị chạy ra khỏi môn phái, bỗng có một bóng người xuất hiện ở góc, hai người không kịp dừng lại, sau một hồi luống cuống, “bụp” hai tiếng ngã xuống đất.
Đứa trẻ bị đẩy ra giữa không trung biến lại thành hình dạng mèo, nhẹ nhàng nhảy xuống đất một cách vững vàng.
“Xem các ngươi còn muốn đi đâu…”
“Thông Trần, nhiều năm như vậy, khi nào ngươi mới bỏ được cái tính mặt lạnh này.”
Giọng nói quen thuộc khiến Thông Trần đứng sững tại chỗ.
Tịch Hoạ nhe răng trợn mắt mà xoa mông, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy một người đứng sững ở cửa tông môn.
Đạo Ngộ mỉm cười, ngồi xổm trước mặt Minh Huệ cũng đang ngẩn người.
“Nhìn ngươi nghịch ngợm như vậy, chắc chắn những năm qua bị phạt không ít lần.”
Khi nhìn rõ khuôn mặt đối diện, nụ cười lớn lập tức nở rộ trên khuôn mặt Minh Huệ, vui mừng ôm chầm lấy lão.
“Trưởng lão Đạo Ngộ, ngài đã trở về?”
“Ừ.”
Nghĩ đến điều gì đó, Minh Huệ lập tức đứng dậy từ mặt đất, chạy ra cổng môn phái nhìn xung quanh: “Tiểu sư muội đâu… Muội ấy cũng trở về cùng ngài phải không?”
Đạo Ngộ mỉm cười đứng dậy: “Trở về rồi, hiện giờ đang ở Hoàng Thành.”
“Vậy ta đi tìm muội ấy.”
“Đại Hoàng, đi báo cho Nguyệt Hoa và Lôi Thần.”
“Meo meo meo~”
Trên mặt Minh Huệ hiện lên nụ cười rực rỡ, không quay đầu lại mà cùng Tịch Hoa chạy như bay xuống núi.
Mãi đến khi không thấy bóng dáng họ đâu nữa, Đạo Ngộ mới xuay người, đi về phía Thông Trần vẫn còn đứng ngẩn ra ở đó.
Trong môn phái có người mới, các đệ tử xung quanh đều dừng lại quan sát.
Cho đến khi những tiếng thì thầm rõ ràng truyền vào tai Thông Trần, lão ta mới xác nhận trước mặt mình thật sự không phải ảo giác.
Đạo Ngộ, lão thật sự đã trở về.
“Để ngươi một mình quản lý nhiều đệ tử như vậy, ngươi vất vả rồi.”
“Không khổ, đệ tử của chúng ta ở Vạn Phật Tông đều rất nghe lời.” Thông Trần đáp.
“Thôi đi, ta thấy rất rõ dáng vẻ điên cuồng lúc nãy của ngươi, nhưng ta cũng thương những đệ tử này, không biết trưởng lão có hễ không vừa ý là lại phạt bọn họ đi quét Phật đường không?”
Đạo Ngộ giả vờ thở dài, ánh mắt đầy hoài niệm nhìn xung quanh.
Nghe những lời châm chọc từ đối diện, trưởng lão Thông Trần hiếm khi không có vẻ mặt lạnh lùng, lão ta chỉ chặt chẽ mím môi, ánh mắt luôn dừng lại trên khuôn mặt già nua quen thuộc đối diện.
Khi đối phương chuyển ánh nhìn lại, lão ta nhanh chóng quay lưng đi, không quá rõ ràng lau khóe mắt: “Trưởng lão đều làm theo quy tắc, không đổ oan cho họ, ngươi thương xót làm gì?”
Đạo Ngộ cười thầm thu hết những hành động nhỏ bé này của lão ta vào đáy mắt, phóng đại nói: “Ôi, trưởng lão Thông Trần có chuyện gì vậy, không lẽ là cát bay vào mắt sao?”
“Hay là thấy ta trở về, vui mừng đến mức khóc rồi?”
“Ta chỉ vì Niệm Nhất vui mừng, không có phần của ngươi.”
Biểu cảm của trưởng lão Thông Trần có chút không thoải mái, ngẩng đầu thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình, lập tức nghiêm mặt lớn tiếng đuổi đi: “Đừng nhìn nữa, một trưởng lão đi du ngoạn trở về thì có gì đáng nhìn, mau về luyện công đi!”
Các đệ tử xung quanh đâu dám ở lại, lập tức tản ra.
Có lẽ cảm thấy xấu hổ, Thông Trần nhân cơ hội đuổi đệ tử mà bước đi, nhưng thật sự đi được hai bước lại có chút do dự.
“Ngươi đã trở về, nhiệm vụ chiêu sinh vẫn giao cho ngươi, Độ Chân bọn họ cũng đã lâu không gặp ngươi rồi, chúng ta đã chọn vài trưởng lão, ngươi đúng lúc qua đó kiểm tra một chút.”
Người đối diện tự mình đi trước, nhưng bước chân lại chậm hơn nhiều so với trước.
Đạo Ngộ nhìn thấu mọi chuyện chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ, cảm thán: “Xem ra cái tình cứng miệng này của ngươi vẫn chưa thay đổi, bỏ đi, ta nhường ngươi một chút vậy.”
“Rốt cuộc ngươi có đi không?”
“Tới đây.”
“Nhanh lên chút, đừng chậm chạp, Tam Thanh bọn họ còn đang đợi.”
“Ta biết rồi, ngày đầu tiên ta trở về, bg có thể tỏ thái độ tốt chút được không, nếu không ta sẽ trốn về Quỷ giới, đến lúc đó ngươi đừng khóc.”
“Cái gì? Ngươi lại muốn giao nhiệm vụ chiêu sinh cho ta? Ta đã giúp ngươi bao nhiêu năm rồi!"
“Biết những năm qua ngươi vất vả, ngày mai ta sẽ bắt đầu giúp ngươi quản lý đệ tử được chưa?”
“Từ hôm nay trở đi ta sẽ không giúp ngươi chiêu sinh nữa, sau này ngươi tự làm.”
“Biết rồi biết rồi, làm huynh đệ bao nhiêu năm, vẫn còn nhỏ nhen như vậy...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương