Hàn Diệp chẳng biết đã tăng cho nàng bao nhiêu hảo cảm, sao lại khoa trương đến thế!
Ngay sau đó, La Vân Khỉ lại ngạc nhiên phát hiện, trên quầy dược phẩm vậy mà xuất hiện cả hai loại thuốc quý là "Hoàng Na Mẫn" và "La Hồng Mai Tố".
Quả thực là phát tài rồi!
Ở thời cổ, cảm mạo cũng có thể đoạt mệnh, huống chi là viêm nhiễm – có khi còn chưa kịp cứu đã thành oan hồn. Nay có hai loại thuốc này trong tay, chẳng khác nào thêm một tầng bảo hộ cho sinh mạng.
Nàng vội vàng lấy thuốc ra, cẩn thận bóc hết vỉ thuốc, chia làm hai gói bọc bằng giấy dầu, đề tên thuốc và hạn dùng rõ ràng, rồi lại lấy thêm một quả dưa lưới, định tối nay thưởng cho hai đứa nhỏ.
Lo liệu xong, nàng bắt đầu lựa chọn hàng hóa. Nhìn đám vật phẩm phong phú hoa cả mắt, ý nghĩ muốn mở một cửa hàng tựa siêu thị hiện đại lại càng bức thiết hơn.
Suy đi tính lại một phen, La Vân Khỉ quyết định hôm nay không ra chợ bán nữa. Rèn sắt phải rèn lúc còn nóng, hiếm khi hàng hóa đủ đầy thế này, chi bằng lập tức khởi sự, mở cái siêu thị đầu tiên giữa chốn cổ đại này!
Hai bên khu chợ đều có tiệm tạp hóa, La Vân Khỉ dò hỏi một hồi, quả nhiên có một cửa tiệm gạo sắp sang nhượng, chẳng để lại món gì, ra giá một lượng bạc.
La Vân Khỉ nhìn quanh một vòng, thấy cũng vừa ý, song ngoài mặt lại làm bộ không hài lòng, chỉ đông chê tây. Năm xưa nàng và mẹ mở siêu thị, cũng từng dùng chiêu này mà ép giá được ba ngàn, nay đến nàng đã là tay lão luyện rồi.
Chưởng quầy vốn đã nản, bị nàng chê tới tấp thì sinh phiền, phẩy tay nói:
“Một nghìn hai trăm đồng bạc, thế nào cũng không thể thấp hơn được nữa.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
La Vân Khỉ trong lòng vui như mở cờ, song sắc mặt vẫn lạnh nhạt:
“Một nghìn một đi. Vị trí nhà này đâu có tốt, phía đông lại bị che nắng, bước vào là tối om, ta ra giá đó cũng đã là nể tình lắm rồi.”
Chưởng quầy thầm nghĩ tiểu nương tử này thật là lợi hại, ngẩng lên nhìn tấm biển lớn phía đông, quả thực che mất không ít ánh sáng, cắn răng nói:
“Được, nếu ngươi có thể trả ngay, vậy thì giao dịch thành!”
La Vân Khỉ cười khanh khách:
“Tốt, vậy thì một tay giao tiền, một tay nhận khế ước.”
Chưa đến một canh giờ, La Vân Khỉ đã trở thành chủ nhân của cửa tiệm.
Để tránh bị Tạ Tường Vi phát hiện ra bí mật của hệ thống, nàng không dám gọi nàng ấy đến giúp quét dọn.
Không phải nàng không tin Tường Vi, chỉ là lô hàng khổng lồ này thực sự chẳng biết phải giải thích từ đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Song, La Vân Khỉ nào hay biết, trong khi nàng đang bận rộn, có hai ánh mắt chứa đầy độc ý đang âm thầm theo dõi.
Hai người đó, chính là Quan Tuyết Yến và Lý Thận.
Lý Thận nhìn một lúc, bèn hậm hực rụt đầu về trong hẻm nhỏ, nghiến răng nói:
“Ả tiện nhân này đúng là có chút thủ đoạn, chẳng ngờ trong thời gian ngắn mà đã mở được tiệm.”
Hôm qua trở lại thư viện, Lý Thận liền đem chuyện thấy nàng và Hàn Diệp ở bên nhau kể hết cho Quan Tuyết Yến.
Quan Tuyết Yến nghe xong thì nghiến răng căm hận. Bao nhiêu ngày mưu tính kỹ càng, rốt cuộc lại để La Vân Khỉ được lợi, sao có thể cam tâm?
Nghĩ đến tối qua bị Hàn Diệp đẩy ngã trên đất, hận ý trong mắt nàng ta vụt lóe lên.
Nàng ta giả bộ thờ ơ nói:
“Cũng phải thôi, chẳng phải ngươi nói nàng ta còn quen với công tử nhà huyện lệnh sao? Dung mạo lại chẳng tệ, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, há lại không có kẻ tự nguyện leo lên giường? Có người tình nguyện, ắt có tiền bạc theo. Ngay cả Hàn đại ca cũng trúng kế của nàng ta.”
Nàng ta vốn biết rõ La Vân Khỉ và Hàn Diệp là phu thê, nhưng cố tình giấu chuyện đó với Lý Thận.
Lúc này, Lý Thận đã bị La Vân Khỉ mê hoặc đến tâm hỏa bốc cao, đâu còn nghĩ tới chuyện nàng đã có trượng phu. Trong lòng hắn, đã ngầm cho rằng Hàn Diệp là một trong những “gian phu”.
Hắn liền siết chặt nắm đấm, nghiến răng ken két:
“Cho dù ả ta quen với Phương công tử thì sao? Phương công tử cũng chẳng thể theo sát ả suốt ngày. Còn tên súc sinh Hàn Diệp kia…”
Quan Tuyết Yến lập tức túm lỗ tai hắn, gằn giọng:
“Lý Thận, ngươi có muốn nữ nhân thì tùy, nhưng tốt nhất đừng có động tới Hàn Diệp. Nếu ngươi dám ra tay với hắn, đừng trách lão nương trở mặt không nhận người!”
Lý Thận cười hề hề, bộ dạng nhếch nhác nói:
“Đã là người mà cô nãi nãi để mắt đến, ta nào dám mơ tưởng. Có điều... nếu muốn chuyện này thành công, vẫn cần cô nãi nãi hỗ trợ một phen…”
Quan Tuyết Yến nheo mắt đầy cảnh giác:
“Ngươi muốn ta giúp cái gì?”
Lý Thận lập tức ghé sát tai nàng, thì thầm vài câu. Quan Tuyết Yến nghe xong, bỗng nở một nụ cười nham hiểm.
“Tốt, cứ theo lời ngươi mà làm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương