Hàn – La hai người tự nhiên chẳng hay biết gì đến việc Lý Thận đang âm thầm theo dõi, chỉ thong thả dắt nhau tới trước quầy hàng của Tạ Tường Vi, mới phát hiện hôm nay nàng lại đi cùng tức phụ nhà họ Tào.
Hàn Diệp không khỏi lấy làm lạ:
“Thành Vũ đâu?”
Tạ Tường Vi khẽ đỏ mặt cười đáp:
“Nhị ca đến võ đường rồi, từ nay về sau không bán củi nữa.”
“Sao… Thành Vũ thành nhị ca của muội rồi?” Hàn Diệp càng thêm kinh ngạc.
Tạ Tường Vi đưa tay che miệng cười khúc khích, liếc nhìn La Vân Khỉ, nói:
“Bọn muội còn có cả đại tỷ nữa đấy.”
Hàn Diệp bị nàng chọc cho mơ hồ như kẻ tu hành mới nhập môn, mày kiếm không khỏi khẽ nhướng.
La Vân Khỉ lườm Tường Vi một cái, mỉm cười nói:
“Cái đầu óc hắn chỉ dùng để đọc sách, mấy chuyện này bảo hắn đoán đúng là làm khó cho hắn rồi.”
Tạ Tường Vi lại cười, che miệng nói đùa:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
“Giờ huynh ấy không còn là đại ca của muội nữa đâu, sau này muội phải gọi là tỷ phu rồi.”
Hàn Diệp lúc này mới bừng tỉnh, quay sang La Vân Khỉ hỏi:
“Các nàng kết bái rồi?”
La Vân Khỉ hừ một tiếng, liếc mắt nói:
“Thế nào, không được sao?”
Nhìn tiểu nương tử xinh đẹp lém lỉnh trước mặt, lòng Hàn Diệp khẽ rung động, khóe môi nhếch nhẹ:
“Nàng vui là được, vi phu nào dám nói không?”
La Vân Khỉ sau đó lại hỏi thăm tức phụ nhà họ Tào mấy câu, rồi lấy ra hai bó rau chân vịt xanh mướt, mỗi người đưa một bó.
“Từ nay về sau, tam muội của ta xin nhờ Tào tẩu tử chiếu cố nhiều hơn, nếu có việc gì, cứ đến tìm ta. Tường Vi, rau này muội mang về nấu canh.”
“Đa tạ đại tỷ.”
Tường Vi nhoẻn miệng cười, ngoan ngoãn nhận lấy.
Tức phụ họ Tào thì ngược lại, cảm kích vô cùng, liên tục cúi người thi lễ.
Giữa thời tiết này mà rau xanh tươi đến vậy, quả thực là hiếm thấy.
Mấy người trò chuyện một hồi, Hàn Diệp liền giục La Vân Khỉ về, thấy sắc mặt nàng vẫn còn nhợt nhạt, thân thể uể oải, Hàn Diệp sợ nàng đứng lâu sẽ mệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trăng lặn mặt trời lên, chớp mắt đã sang ngày thứ hai.
Sắc mặt La Vân Khỉ khá hơn nhiều, liền lấy đôi ủng mới mua cho Hàn Diệp mang thử, không ngờ lại vừa chân lạ thường.
Nhìn tiểu nam nhân của mình phong tư ngời ngời, khí độ bất phàm, La Vân Khỉ cảm thấy trên mặt cũng sáng rỡ theo.
Nàng cười tủm tỉm nói:
“Hôm nay chàng nên đến thư viện sớm một chút, đừng quên nói với phu tử, từ nay về sau sẽ ở lại nhà.”
“Được. Nàng cũng phải chăm sóc bản thân, chớ để quá nhọc.”
Hàn Diệp đáp lời, lại dặn hai đứa nhỏ phải chăm sóc tốt cho La Vân Khỉ, rồi lưu luyến bước đi, đi được vài bước lại ngoái đầu nhìn một lần.
Hàn Dung ngồi trước cửa ngóng theo bóng đại ca, mãi đến khi không còn nhìn thấy mới thở dài yểu xìu:
“Chắc chắn là đại ca không nỡ xa Dung Dung, nên mới đi không nổi.”
Hàn Mặc liếc một cái, không khách khí cất giọng:
“Không phải, rõ ràng là đại ca không nỡ xa đệ.”
“Không nỡ xa muội!”
“Không nỡ xa đệ!”
La Vân Khỉ vừa thu dọn nhà cửa vừa nghe hai đứa đấu khẩu, không nhịn được bật cười.
Nàng bước ra nói:
“Đừng cãi nữa, lát nữa tẩu phải ra chợ, hai đứa ở nhà coi cửa. Hôm nay tẩu sẽ dạy thêm vài chữ, ai nhớ được nhiều, về sẽ có phần thưởng.”
Hai đứa nhỏ lập tức ùa tới:
“Đệ nhất định sẽ được phần thưởng!”
“Muội cũng muốn!”
La Vân Khỉ cười xoa đầu cả hai:
“Nếu cả hai đều nhớ tốt, thì mỗi người một phần.”
Hai đứa liền gật đầu lia lịa, lập tức im miệng chăm chú lắng nghe La Vân Khỉ giảng cách viết và cách đọc từng chữ.
Thấy hai nhóc con đã đắm chìm trong việc học, La Vân Khỉ vội quay về phòng, mở hệ thống.
Nàng muốn xem hôm nay nên bán gì, không ngờ lại bị cảnh tượng bên trong làm cho sửng sốt.
Chiếc quầy vốn trống trơn bỗng chốc đầy ắp hàng hóa: không chỉ có gà, vịt, cá, thịt, mà cả rau củ trái cây cũng chất kín — táo, chuối, thơm, dưa lưới, cà chua bi… ngoài ra còn có thêm các món ăn vặt như đậu sữa, kẹo bông...
Nhìn một lượt những món hàng trưng bày rực rỡ như hoa gấm trong kho, La Vân Khỉ kinh ngạc đến mức há hốc cả miệng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương