Từ lúc bắt tay vào quét dọn đến khi bày biện sạp hàng xong xuôi, La Vân Khỉ đã bận rộn gần hết buổi chiều.
Thân thể vốn chưa bình phục, nay lại càng mỏi mệt rã rời.
Nàng quay đầu ngắm đống hàng hóa đã sắp đặt chỉnh tề, trong lòng cũng thấy đôi phần thành tựu.
Chỉ là nhiều món như vậy, khó tránh Hàn Diệp sinh nghi. Đêm nay phải sớm nghĩ ra một nguồn cung hàng hợp lý mới được.
Nghĩ đi nghĩ lại, La Vân Khỉ quyết định lấy danh nghĩa của mẹ đẻ để lấp liếm. Dù gì người cũng đã qua đời, Hàn Diệp chẳng đến nỗi vì chuyện nhỏ ấy mà đi điều tra khắp nơi.
Hạ quyết tâm xong, nàng bèn khóa cửa, định bụng hôm nay về sớm, bảo Hàn Diệp viết cho một tấm bảng hiệu.
Ngày mai chính là mồng sáu, cũng là ngày lành, rất hợp để khai trương cửa tiệm.
Vừa khóa cửa xong, chợt thấy một thư sinh từ đằng xa chạy vội tới.
Vừa thấy La Vân Khỉ, y đã cuống quýt lên tiếng:
“La cô nương phải không? Hàn Diệp cùng mấy vị đồng môn ra bờ sông, chẳng may trượt chân rơi xuống nước rồi, thỉnh cô nương mau tới xem!”
La Vân Khỉ sững người — đang yên đang lành, Hàn Diệp đi xuống nước bắt cá làm gì?
“Hắn chẳng phải ở thư viện sao?”
Người kia sốt ruột nói:
“Lúc chiều phu tử bỗng ra đề thơ, lấy sông nước cá bơi làm cảm hứng. Mọi người bèn rủ nhau ra bờ sông ngắm cảnh, Hàn huynh cũng đi theo, nào ngờ chân trượt, rơi luôn xuống nước.”
Lời nói hợp tình hợp lý, khó mà tìm ra sơ hở, khiến La Vân Khỉ cũng bắt đầu lo lắng.
“Dòng sông ở đâu? Mau dẫn ta đi!”
Người nọ chỉ tay về hướng tây:
“Đi thẳng nửa dặm sẽ thấy sông lớn, La cô nương cứ đi trước, ta phải quay về bẩm lại với phu tử.”
Thấy hắn không đi cùng, La Vân Khỉ lại càng tin hơn vài phần.
Nào ngờ tên thư sinh đó vừa vòng qua một khúc, đã dẫn thêm hai người nữa quay lại, nhìn theo bóng La Vân Khỉ khuất dần, cười hề hề nói:
“Nghe nói Lý Thận vừa tóm được món hời, chúng ta cũng trốn học rồi, chi bằng đến xem náo nhiệt một phen.”
Một kẻ khác cất giọng:
“Đã là nữ nhân Lý Thận nhắm trúng, sao ngươi lại lôi cả tên Hàn Diệp vào?”
Tên kia bật cười:
“Các ngươi không biết đấy thôi, Hàn Diệp trông thì đứng đắn, nhưng kỳ thực sớm đã lén lút qua lại với tiểu nương tử kia rồi. Lời này chính miệng Lý Thận nói với ta.”
Người còn lại hừ lạnh:
“Hèn chi Quan cô nương đích thân sai bọn ta đi gọi người. Hẳn là bị tức đến c.h.ế.t rồi!”
“Bớt lời thôi, mau đuổi theo xem thế nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ba người nói một câu, đồng lòng vỗ tay, lập tức đuổi theo về hướng La Vân Khỉ đã đi.
Trong khi bọn họ còn mưu tính dọc đường, La Vân Khỉ đã chạy được khá xa.
Dọc đường, nàng không ngừng cầu khẩn trong lòng.
Hàn Diệp là nam chính, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì...
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Nàng tuyệt đối không thể để chàng có chuyện...
Chỉ nghĩ đến viễn cảnh cuộc sống về sau không còn Hàn Diệp, trái tim nàng như bị người ta bổ một nhát, trống rỗng, đau nhói không nguôi.
Chạy chập choạng suốt nửa dặm, quả nhiên trước mắt hiện ra một con sông nước chảy cuồn cuộn.
Nàng lập tức chạy đến mép sông, lớn tiếng hô:
“Hàn Diệp! Hàn Diệp! Chàng ở đâu?”
Không xa phía sau, Lý Thận với nét mặt tà ác nở nụ cười âm hiểm.
“Tiểu nương tử, nàng đang tìm ai vậy?”
La Vân Khỉ chợt quay đầu, vừa thấy là Lý Thận, trong lòng liền chấn động mạnh.
“Là... là ngươi?”
Vừa thốt ra lời, nàng liền tỉnh ngộ — bản thân đã bị lừa!
Bất giác lui về sau một bước, trầm giọng hỏi:
“Ngươi... muốn làm gì?”
Lý Thận bước đến, cười hề hề, cố làm ra vẻ trêu đùa:
“Cư nhiên là muốn thương yêu nàng một phen.”
Toàn thân La Vân Khỉ nổi da gà, tóc gáy dựng đứng.
Mắng to một tiếng “vô liêm sỉ!”, rồi lập tức quay đầu bỏ chạy.
Lý Thận liền phóng tới như mũi tên, đè nàng ngã xuống đất.
Cùng một chiêu, vậy mà nàng lại bị trúng đến hai lần!
La Vân Khỉ vừa giận vừa nhục, tức đến đỏ cả mắt.
Nàng nghiến răng hạ quyết tâm, đầu gối nhắm thẳng hạ thân hắn mà thúc tới.
“Á—!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương