"Tôi tự đi" Tiêu Diệp Nhiên gập hồ sơ lại.

"Cô?" Lina cau mày: "Nhưng trong tay cô vẫn còn...

"Tôi đều làm được" Tiêu Diệp Nhiên bảo đảm nói.

Lina nhướng mày: "Vậy được, cô đi đi."

"Cảm ơn quản lí"

Thì ra hôm nay là ngày xét xử công khai vụ án tham nhũng của Dương thị.

Chẳng trách An Kỳ xin nghỉ.

Cô gái đó luôn như thế. Cô không nói một câu nào với bọn họ đã gánh vác một mình.

Tiêu Diệp Nhiên vừa giận lại vừa thương.

Nếu là xét xử công khai thì mọi người có thể vào xem xét xử.

Để có thể bước vào phòng xử án một cách suôn sẻ, cô đã đưa Ứng Tiêu Tiêu đi cùng.

Nếu có nhớ không lầm lầm thì người nhà họ Ứng có người làm việc trong tòa án.

Đúng như dự đoán, bọn họ vừa đến cổng tòa, đã có một chàng trai trẻ bước ra tươi cười chào hỏi.

"Cô Ứng, viện trưởng bảo tôi ra đây dẫn hai người đi thẳng vào trong."

"Vậy viện trưởng của các người?" Ứng Tiêu Tiêu hỏi. "Viện trưởng có vụ án phải xử lý cho nên không thể nào. tới gặp cô được."

"Được rồi" Ứng Tiêu Tiêu bu môi: "Vậy anh cảm ơn viện trưởng của các anh thay tôi." 

Anh chàng trẻ mỉm cười, sau đó dẫn bọn họ đi vào tòa, đi thẳng đến phòng xét xử vụ án tham những.

Khi hai người bước vào phòng xử án thì liền nhìn thấy Tống An Kỳ đang ngồi ở phía trước, nhưng bọn họ không tiến lên, mà lựa chọn ngồi ở phía sau.

"Cô nàng chết tiệt không coi chúng ta là bạn, chuyện quan trọng như vậy cũng không nói với chúng ta một tiếng" Giống như Tiêu Diệp Nhiên, Ứng Tiêu Tiêu cảm thấy rất tức giận khi nghĩ đến việc An Kỳ giấu giấm chuyện quan trọng như vậy với họ, và cảm thấy vừa giận lại vừa thương.

Tiêu Diệp Nhiên cười động viên cô: "Chắc chắn cô ấy không muốn chúng ta lo lắng, cho nên lựa chọn không nói”

Ứng Tiêu Tiêu lạnh lùng hừ một tiếng: "Đúng thế, cô ấy muốn tốt cho chúng ta nhưng tôi không muốn nhận phần ân tình này."

Nhiên mỉm cười bất đắc dĩ, sau đó giương mắt nhìn về phía Tống An Kỳ, ý cười bên môi dần nhạt thay vào đó là vẻ lo lắng.

Vụ án tham nhũng của của Dương thị liên quan rất rộng. Nếu điều tra kỹ lưỡng chắc chắn sẽ dính líu đến rất nhiều người, vì vậy Dương Thiên Thiên và Hàn Minh Nhân vì muốn che giấu sự thật cho nên đã đây ba mẹ Tống An Kỳ ra làm kẻ chết thay.

Dương thị và nhà họ Tống giống như đá chọi trứng, không cách nào chống đối được.

Lần trước An Kỳ cầm USB đe dọa Dương Thiên Thiên nói đó là chứng cứ, sau đó các cô hỏi ra mới biết đó là giả. Chú Phương kia có nói sẽ giúp An Kỳ nhưng cuối cùng cũng kết thúc chóng vánh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện