Tuy Dương thị không thể so với những gia tộc lớn như nhà họ Lục và nhà họ Thẩm nhưng thế lực của họ cũng không thể xem thường.
Vì thế giống như Dương Thiên Thiên nói, cô ta chỉ tùy tiện cũng có thể khiến cho nhà họ Tống sống dở chết dở.
Lần này, sợ là cũng không đơn giản như vậy.
Vụ án đúng giờ xét xử.
Ba Tống mẹ Tống đã lâu không gặp bị dẫn ra tòa.
Khi nhìn thấy bọn họ nhất thời khóe mắt Tiêu Diệp Nhiên đỏ hoe.
Đó là người chú và người cô yêu thương cô nhất sao? Trong trí nhớ của cô, vóc người của chú Tống hơi mập, khuôn mặt tròn trịa luôn mang theo sự vui vẻ không giải thích được Ông thích cười to, cưng chìu gọi các cô là “con gái Còn dì Tống lại rất thích làm đẹp, bà chăm sóc bản thân rất tốt, trang điểm thời trang, luôn mỉm cười khen bọn họ vẫn là tuổi trẻ mới đẹp.
Nhưng bây giờ người phụ nữ và người đàn ông ngồi trên ghế bị cáo vừa tiều tụy lại vừa gầy gò, hoàn toàn khác với những gì trong trí nhớ của cô.
Có khoảnh khắc cô không dám thừa nhận bọn họ chính là chú Tống và dì Tống mà cô quen biết.
"Nhiên Nhiên, sao chú Tống và dì Tống lại trở thành dáng vẻ này?" Ứng Tiêu Tiêu cũng không thể tin được chú Tống và dì Tống những người yêu thương bọn họ lại trở thành dáng vẻ như bây giờ.
Trong lòng các cô đã khó chịu như vậy huống chỉ là An Kỳ.
Khoảnh khắc nhìn thấy ba mẹ, nước mắt cô vô thức rơi xuống, hai mắt cô mờ nước mắt nhìn bọn họ.
Ba mẹ cô gầy hơn so với lúc cô đến thăm hai người trong trại giam, cô đau lòng không ngớt.
Như có thần giao cách cảm, mẹ Tống quay đầu lại, nhìn về phòng ngồi nghe, vừa nhìn đã thấy ngay con gái của mình.
Chớp mắt, nước mắt tràn mi.
Hai mẹ con rưng rưng nước mắt nhìn nhau, Tống An Kỳ hai tay ôm chặt lan can chắn phía trước, các đốt ngón tay đều trắng bệch, cô cắn chặt môi để không cho mình bật khóc, trong lòng đau như xé.
Rõ ràng bọn họ gần như vậy, nhưng không thể đến gần. Trong phiên tòa, luật sư bên phía Dương thị tỏ ra hung hấn, từng câu từng chữ đều muốn đẩy ba Tống và mẹ Tống xuống vực sâu.
Trái lại luật sư Trung bên biện hộ lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, anh ta luôn nắm bắt được những sai sót của luật sư kia dể đặt câu hỏi.
Nhưng mọi nghỉ ngờ anh ta đưa ra đều được luật sư của nguyên đơn lần lượt giải quyết cuối cùng luật sư Trung không có việc gì làm chỉ đành lạnh lùng nhìn màn biểu diễn của bên kia.
Chỗ bất lợi nhất của bên bị cáo chính là bọn họ không có chứng cứ chứng minh bản thân vô tội.
Nhưng cái lợi cũng là cái này, nguyên đơn Dương thị chỉ lấy ra một số khoản làm giả và bảng đối chiếu công nợ trong tài khoản riêng của ba Tống làm bằng chứng. Bằng chứng như vậy quá ít không thể kết tội ngay ba Tống và những người khác được..
Vì thế, cuối cùng quan tòa chỉ có thể tuyên bố tạm thời lùi phiền tòa, lựa ngày khác sẽ xử tiếp. Nghe đến đây, thần kinh căng thẳng của Tống An Kỳ đột nhiên thả lỏng, cả người ngã ngửa ra ghế.
Cũng may không có chuyện gì.
Dương Thiên Thiên không hề nghĩ tới kết quả sẽ như vậy, cô ta vốn tưởng rằng hôm nay có thể định tội của ba Tống mẹ Tống.
Vì thế giống như Dương Thiên Thiên nói, cô ta chỉ tùy tiện cũng có thể khiến cho nhà họ Tống sống dở chết dở.
Lần này, sợ là cũng không đơn giản như vậy.
Vụ án đúng giờ xét xử.
Ba Tống mẹ Tống đã lâu không gặp bị dẫn ra tòa.
Khi nhìn thấy bọn họ nhất thời khóe mắt Tiêu Diệp Nhiên đỏ hoe.
Đó là người chú và người cô yêu thương cô nhất sao? Trong trí nhớ của cô, vóc người của chú Tống hơi mập, khuôn mặt tròn trịa luôn mang theo sự vui vẻ không giải thích được Ông thích cười to, cưng chìu gọi các cô là “con gái Còn dì Tống lại rất thích làm đẹp, bà chăm sóc bản thân rất tốt, trang điểm thời trang, luôn mỉm cười khen bọn họ vẫn là tuổi trẻ mới đẹp.
Nhưng bây giờ người phụ nữ và người đàn ông ngồi trên ghế bị cáo vừa tiều tụy lại vừa gầy gò, hoàn toàn khác với những gì trong trí nhớ của cô.
Có khoảnh khắc cô không dám thừa nhận bọn họ chính là chú Tống và dì Tống mà cô quen biết.
"Nhiên Nhiên, sao chú Tống và dì Tống lại trở thành dáng vẻ này?" Ứng Tiêu Tiêu cũng không thể tin được chú Tống và dì Tống những người yêu thương bọn họ lại trở thành dáng vẻ như bây giờ.
Trong lòng các cô đã khó chịu như vậy huống chỉ là An Kỳ.
Khoảnh khắc nhìn thấy ba mẹ, nước mắt cô vô thức rơi xuống, hai mắt cô mờ nước mắt nhìn bọn họ.
Ba mẹ cô gầy hơn so với lúc cô đến thăm hai người trong trại giam, cô đau lòng không ngớt.
Như có thần giao cách cảm, mẹ Tống quay đầu lại, nhìn về phòng ngồi nghe, vừa nhìn đã thấy ngay con gái của mình.
Chớp mắt, nước mắt tràn mi.
Hai mẹ con rưng rưng nước mắt nhìn nhau, Tống An Kỳ hai tay ôm chặt lan can chắn phía trước, các đốt ngón tay đều trắng bệch, cô cắn chặt môi để không cho mình bật khóc, trong lòng đau như xé.
Rõ ràng bọn họ gần như vậy, nhưng không thể đến gần. Trong phiên tòa, luật sư bên phía Dương thị tỏ ra hung hấn, từng câu từng chữ đều muốn đẩy ba Tống và mẹ Tống xuống vực sâu.
Trái lại luật sư Trung bên biện hộ lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, anh ta luôn nắm bắt được những sai sót của luật sư kia dể đặt câu hỏi.
Nhưng mọi nghỉ ngờ anh ta đưa ra đều được luật sư của nguyên đơn lần lượt giải quyết cuối cùng luật sư Trung không có việc gì làm chỉ đành lạnh lùng nhìn màn biểu diễn của bên kia.
Chỗ bất lợi nhất của bên bị cáo chính là bọn họ không có chứng cứ chứng minh bản thân vô tội.
Nhưng cái lợi cũng là cái này, nguyên đơn Dương thị chỉ lấy ra một số khoản làm giả và bảng đối chiếu công nợ trong tài khoản riêng của ba Tống làm bằng chứng. Bằng chứng như vậy quá ít không thể kết tội ngay ba Tống và những người khác được..
Vì thế, cuối cùng quan tòa chỉ có thể tuyên bố tạm thời lùi phiền tòa, lựa ngày khác sẽ xử tiếp. Nghe đến đây, thần kinh căng thẳng của Tống An Kỳ đột nhiên thả lỏng, cả người ngã ngửa ra ghế.
Cũng may không có chuyện gì.
Dương Thiên Thiên không hề nghĩ tới kết quả sẽ như vậy, cô ta vốn tưởng rằng hôm nay có thể định tội của ba Tống mẹ Tống.
Danh sách chương