"Cố Thanh Chiêu?" Ứng Tiêu Tiêu ghét bỏ nhăn mặt: "Anh †a không phải gu của tớ”

"Không phải gu của cậu? Vậy tại sao cậu lại tới Thời Thụy làm thư ký vậy? Hả?" Tống An Kỳ nhíu mày nói.

Ứng Tiêu Tiêu chột dạ, có cảm giác bị người ta chọt trúng chỗ đau: "Không phải tớ đây muốn rèn luyện bản thân sao? Đừng có nghĩ tớ xấu xa như thế chứ?"

Xấu xa? Tiêu Diệp Nhiên nhịn không được bật cười: "Tiêu Tiêu, việc này thì có gì xấu xa, dù sao Thanh Chiêu cũng là một người được rất nhiều cô gái khác hâm mộ, cậu có thích anh ta cũng là chuyện thường thôi."

"Thì thế" Tống An Kỳ phụ họa một câu.

"Các người..." Ứng Tiêu Tiêu nhìn bọn họ cười mờ ám, cả người cảm thấy không ổn, cô nhảy dựng lên, cầm túi và áo khoác lên: "Tớ về nhà trước, miễn cho bị hai người chọc tức chết." Cô nói xong thì đứng lên xoay người rời đi.

"Tiêu Tiêu..." Tống An Kỳ đứng dậy muốn đuổi theo cô để giữ cô lại nhưng Tiêu Diệp Nhiên đã nắm lấy tay cô. Tống An Kỳ nhìn lại, Tiêu Diệp Nhiên lắc đầu nhìn cô: "Để Tiêu Tiêu đi đi, cô ấy chính là một người kỳ cục như vậy đấy"

Tiêu Diệp Nhiên giao Tiêu thị cho Cố Mặc Đình, để anh quản lý giúp cô. Nếu không với năng lực của cô, cô sợ sẽ khiến Tiêu thị sụp đổ sớm. 

Khi cô nói quyết định này với Cố Mặc Đình, anh nhăn mày. nhìn cô nói: "Em tin tưởng anh như vậy sao?"

"Đương nhiên rồi, anh là chồng em, em không tin anh thì tin ai đây"

Đây là câu trả lời của cô lúc đó, thật ra điều cô muốn nói là, với tư cách là người thừa kế của nhà họ Lục, liệu anh có quan tâm đ ến một Tiêu thị nhỏ đến không đủ nhét kẻ răng này sao?

Đương nhiên sẽ không!

Thế là, tuy bề ngoài cô là chủ tịch hội đồng quản trị nhưng trên thực tế người thật sự quản lý Tiêu thị lại là Cố Mặc Đình.

Điều này khiến cho chuyện của Tiêu thị làm cô đau đầu mấy ngày qua đã được giải quyết thuận lợi.

Mà Tiêu Diệp Nhiên vẫn là quay về làm chức phó phòng truyền thông nhỏ của cô. Tuy chức vụ thấp nhưng đây là sở thích của cô.

Cho nên cô vui vẻ chịu đựng.

Hôm nay Tiêu Diệp Nhiên bị Lina gọi vào văn phòng của cô.

"Tiểu Đường, thời gian gần đây cô làm việc có phần lười biếng đấy!" Lina nói thẳng vào vấn đề.

Nhất thời Tiêu Diệp Nhiên hơi lúng túng, cười gượng: "Đúng vậy."

Khoảng thời gian này cô rất thường xuyên xin nghỉ, quả thật cô đã bỏ bê công việc rất nhiều cho nên cô không phủ nhận điều này.

Nhìn vẻ mặt lúng túng của cô, Lina mỉm cười: "Tiểu Đường, tôi không có ý trách cô, chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi"

Cô cầm xấp tài liệu trên bàn đưa cho Tiêu Diệp Nhiên: "Đây là tình hình chung về vụ án tham những của công ty Dương thị. Cô xem đi, sau đó cử phóng viên theo dõi diễn biến mới nhất của vụ án tham nhũng này"

Tiêu Diệp Nhiên nghe nói là vụ án tham những của công ty Dương thị thì cô nhận lấy, lật ra xem ngay. Lúc này giọng nói của Lina vang lên lần nữa: "Hôm nay vụ án tham nhũng này sẽ được xét xử công khai tại Tòa án nhân dân thành phố Bắc Ninh. Nếu có thể, cô có thể cử phóng viên đến canh ở hiện trường và cố găng lấy được những thông tinh đầu tiên"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện