Nhưng Tiêu Diệp Nhiên còn chưa kịp trả lời thì đã bị Cố Mặc Đình lôi thẳng lên lầu.
Sau khi ba người rời đi, Tiêu Diệp Nhiên lại lên tiếng: "Bọn họ đi rồi, chúng ta hãy nói chuyện đi."
Tống An Kỳ quay đầu nhìn Ứng Tiếu Tiếu, bũi môi, sau đó đè dặt nói: "Tiêu Tiêu, xin lõi tôi không nên nói những lời như vậy, tôi chỉ là không muốn cô và Nhiên Nhiên lo lắng quá nhiều cho nên mới nói nặng như vậy"
Ứng Tiêu Tiêu cúi đầu, không lên tiếng.
Tống An Kỳ thấy thế thì nhìn Tiêu Diệp Nhiên với ánh mắt không biết phải làm sao? Tiêu Diệp Nhiên nhướng mày định nói vài câu với An Kỳ nhưng lúc này Ứng Tiêu Tiêu đã ngẩng đầu lên.
Cô nhìn Tống An Kỳ, suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi nói: "An Kỳ, tôi giận cô là vì cô không biết yêu quý bản thân mình. Trong lúc cô biết rõ Thẩm Tử Dực đã có vị hôn thê rồi mà cô vẫn còn hèn mọn ở bên cạnh anh ta, tôi thật sự rất
Tống Anh Kỳ nóng lòng muốn giải thích, nhưng đã bị lời nói tiếp theo của Ứng Tiêu Tiêu cắt ngang.
"Đừng nói với tôi là vì tình yêu. Tình yêu không có nghĩa là tất cả. Bây giờ Thẩm Tử Dực yêu cô, anh ta nói có thể vì cô mà chống đối lại ông nội của anh ta. Nhưng thời gian càng ngày càng dài, tình yêu của hai người sẽ dần tiêu hao hết trong những trở ngại kia."
"Tôi tin tưởng Tử Dực, cũng tin tưởng tình yêu của tôi và anh ấy"
Giọng điệu của Tống An Kỳ vô cùng kiên định.
Ứng Tiêu Tiêu chợt nhận ra rằng dường như không thể nói lý với một người đang chìm đắm trong tình yêu.
Sau đó, cô cúi đầu mỉm cười, trong nụ cười mang theo. vài phần bất đắc dĩ.
"Nhiên Nhiên nói đúng, đây là chuyện của các người. Với †ư cách bạn thân của nhau, những gì cần nói chúng ta đã nói hết rồi, cũng không thể can thiệp vào chuyện này. Cho. nên..." Ứng Tiêu Tiêu mỉm cười: "Cứ thuận theo tự nhiên th Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười: "Nghĩ thông suốt là tốt rồi” "Nhiên Nhiên, Tiêu Tiêu, cảm ơn hai người." Tống An Kỳ nhẹ giọng nói.
Ứng Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn cô, hếch mày nói: "Không cần cám ơn, tôi và Nhiên Nhiên cũng không làm gì."
Tống An Kỳ hơi mỉm cười: "Cảm ơn các người đã hiểu cho tôi"
Thực ra là tôi không hiểu cô, trong lòng Ứng Tiêu Tiếu oán thầm, nhưng trên mặt vẫn cười gượng, không nói gì nữa Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười nói: "Được rồi, mọi chuyện nói rõ rà là được."
"Ai..." Ứng Tiêu Tiêu đột nhiên thở dài.
Tiêu Diệp Nhiên và Tống Anh Kỳ kinh ngạc nhìn cô, chỉ nghe cô nói: "Về phần các cô, một người đã có bạn trai, một người đã có chồng, chỉ còn lại một mình tôi. Nghĩ đến thôi đã thấy buồn." Mặc dù biết Ứng Tiêu Tiếu chỉ cố ý nói cho sướng miệng nhưng Tiêu Diệp Nhiên vẫn thuận theo cô, cười trêu ghẹo nói: "Sao thế? Cậu cũng muốn tìm bạn trai à2"
Ứng Tiêu Tiêu liếc cô nói: "Muốn tìm cũng không tìm được"
"Ô?" Tiêu Diệp Nhiên nhíu mày, khóe môi hiện lên nụ cười xấu xa: "Sao không tìm được chứ? Thanh Chiêu cũng chưa có bạn gái, nếu không hai người kết thành một đôi đi?"
Sau khi ba người rời đi, Tiêu Diệp Nhiên lại lên tiếng: "Bọn họ đi rồi, chúng ta hãy nói chuyện đi."
Tống An Kỳ quay đầu nhìn Ứng Tiếu Tiếu, bũi môi, sau đó đè dặt nói: "Tiêu Tiêu, xin lõi tôi không nên nói những lời như vậy, tôi chỉ là không muốn cô và Nhiên Nhiên lo lắng quá nhiều cho nên mới nói nặng như vậy"
Ứng Tiêu Tiêu cúi đầu, không lên tiếng.
Tống An Kỳ thấy thế thì nhìn Tiêu Diệp Nhiên với ánh mắt không biết phải làm sao? Tiêu Diệp Nhiên nhướng mày định nói vài câu với An Kỳ nhưng lúc này Ứng Tiêu Tiêu đã ngẩng đầu lên.
Cô nhìn Tống An Kỳ, suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi nói: "An Kỳ, tôi giận cô là vì cô không biết yêu quý bản thân mình. Trong lúc cô biết rõ Thẩm Tử Dực đã có vị hôn thê rồi mà cô vẫn còn hèn mọn ở bên cạnh anh ta, tôi thật sự rất
Tống Anh Kỳ nóng lòng muốn giải thích, nhưng đã bị lời nói tiếp theo của Ứng Tiêu Tiêu cắt ngang.
"Đừng nói với tôi là vì tình yêu. Tình yêu không có nghĩa là tất cả. Bây giờ Thẩm Tử Dực yêu cô, anh ta nói có thể vì cô mà chống đối lại ông nội của anh ta. Nhưng thời gian càng ngày càng dài, tình yêu của hai người sẽ dần tiêu hao hết trong những trở ngại kia."
"Tôi tin tưởng Tử Dực, cũng tin tưởng tình yêu của tôi và anh ấy"
Giọng điệu của Tống An Kỳ vô cùng kiên định.
Ứng Tiêu Tiêu chợt nhận ra rằng dường như không thể nói lý với một người đang chìm đắm trong tình yêu.
Sau đó, cô cúi đầu mỉm cười, trong nụ cười mang theo. vài phần bất đắc dĩ.
"Nhiên Nhiên nói đúng, đây là chuyện của các người. Với †ư cách bạn thân của nhau, những gì cần nói chúng ta đã nói hết rồi, cũng không thể can thiệp vào chuyện này. Cho. nên..." Ứng Tiêu Tiêu mỉm cười: "Cứ thuận theo tự nhiên th Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười: "Nghĩ thông suốt là tốt rồi” "Nhiên Nhiên, Tiêu Tiêu, cảm ơn hai người." Tống An Kỳ nhẹ giọng nói.
Ứng Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn cô, hếch mày nói: "Không cần cám ơn, tôi và Nhiên Nhiên cũng không làm gì."
Tống An Kỳ hơi mỉm cười: "Cảm ơn các người đã hiểu cho tôi"
Thực ra là tôi không hiểu cô, trong lòng Ứng Tiêu Tiếu oán thầm, nhưng trên mặt vẫn cười gượng, không nói gì nữa Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười nói: "Được rồi, mọi chuyện nói rõ rà là được."
"Ai..." Ứng Tiêu Tiêu đột nhiên thở dài.
Tiêu Diệp Nhiên và Tống Anh Kỳ kinh ngạc nhìn cô, chỉ nghe cô nói: "Về phần các cô, một người đã có bạn trai, một người đã có chồng, chỉ còn lại một mình tôi. Nghĩ đến thôi đã thấy buồn." Mặc dù biết Ứng Tiêu Tiếu chỉ cố ý nói cho sướng miệng nhưng Tiêu Diệp Nhiên vẫn thuận theo cô, cười trêu ghẹo nói: "Sao thế? Cậu cũng muốn tìm bạn trai à2"
Ứng Tiêu Tiêu liếc cô nói: "Muốn tìm cũng không tìm được"
"Ô?" Tiêu Diệp Nhiên nhíu mày, khóe môi hiện lên nụ cười xấu xa: "Sao không tìm được chứ? Thanh Chiêu cũng chưa có bạn gái, nếu không hai người kết thành một đôi đi?"
Danh sách chương