CHƯƠNG NĂM BA

Về tới doanh trại đã thấy Hạ Hầu Thư thấp thỏm đứng chờ từ lúc nào, thấy Hạ Hầu Lan cùng Chu Nhật trở về, hắn liền đưa mắt ra hiệu cho Chu Nhật, ý bảo hắn ta lui ra. Còn lại hai người trong trướng, Hạ Hầu Thư cười cười hỏi: “Chủ tử, nô tài lựa cho ngài… ầy… vệ binh này, ngài thấy có vừa ý không?”

Hạ Hầu Lan liếc hắn một cái, không vội trả lời mà thong thả đi tới bên bàn lớn, vừa xem bản đồ quân sự vừa thản nhiên nói: “Ừm, cũng được. Mà sao bỗng nhiên lại nghĩ chuyện tìm vệ binh cho ta, trước nay đều chỉ có mình ngươi hầu hạ, huống chi gần đây ta thấy cũng không phát sinh sự gì, việc bên người cũng đâu có nhiều hơn a?”

Hạ Hầu Thư xem chừng thái độ của hắn, tâm lý nặng nề cũng nhẹ nhõm phân nửa, cười đáp: “Chủ tử lẽ nào thực không nhận ra? Uổng công nô tài khổ tâm vì ngài mà tuyển chọn được hắn, lại còn thấp thỏm đứng đây đợi cả nửa canh giờ a.”

Hạ Hầu Lan quay lại nhìn hắn rồi gật đầu: “Quả nhiên là vậy, Thư nhi, ngươi làm sao tìm được người này? Đôi mắt hắn, sự cao ngạo hàm chứa trong ấy, thứ cao ngạo tuyệt không cam nguyện thần phục dưới chân bất cứ kẻ nào… thực sự rất giống Dịch Thủy.” Hắn nói đến đó lại thở dài, lẩm bẩm: “Dịch Thủy, hắn… giờ đang làm gì nhỉ? Hay đã ngủ rồi, hắn… lẽ nào tuyệt không lo lắng gì đến quân tình*?”

Hạ Hầu Thư chợt nói: “Sự đã tới nước này, Vương gia còn tưởng nhớ Dịch công tử đến vậy, thực vẫn là buông tay không được. Kỳ thực lần này tìm ra người kia đều không phải công lao của nô tài, đây là Vong Nguyệt cô nương mách cho, nàng ta nói để người này hầu hạ Vương gia ẩm thực, sinh hoạt, có lẽ cũng giúp Vương gia khuây khỏa phần nào. Ha ha, thật không ngờ bản lĩnh của Vong Nguyệt cô nương quả không tầm thường, lúc nàng ta tìm được Chu Nhật rồi đưa đến, nô tài cũng phải giật mình a. Tuy vóc dáng và diện mạo đều thua kém nhiều lắm, cơ mà… ai nha, nói thế nào a, ầy, dù sao hắn ta đích thị càng nhìn càng cảm thấy thực quá giống Dịch công tử.”

Hạ Hầu Lan khẽ nhíu mày, nghi hoặc hỏi lại: “Vong Nguyệt sao? Là nàng ta đưa Chu Nhật tới sao?”

Hạ Hầu Thư đáp: “Đúng vậy a.” Lại thấy nét nghi ngờ càng đậm trên mặt Hạ Hầu Lan, hắn vội hỏi: “Có vấn đề gì sao Vương gia? Nếu ngài thấy người này khả nghi, nô tài lập tức thay thế hắn.”

Chỉ thấy Hạ Hầu Lan ngồi xuống bên bàn, trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Thư nhi, ta nhớ dòng họ nhà Vong Nguyệt nhiều đời nay đều mưu sinh bằng nghề chế tác diện cụ* phải không? Trước kia lúc chúng ta cứu Vong Nguyệt, nàng ta mới là một tiểu cô nương, không phải vẫn luôn miệng nói sẽ bảo phụ thân tặng cho ta diện cụ chính tay hắn chế tác, thiên hạ vô song sao?”

Hạ Hầu Thư trả lời: “Không sai, bất quá Vương gia à, sau đó phụ thân nàng ta mất sớm, Vong Nguyệt lúc ấy còn nhỏ như vậy, sao đã học được thủ nghệ* gia truyền. Huống chi cả gương mặt lẫn vóc người Chu Nhật đều khác xa Dịch Thủy, thuật dịch dung mặc dù khả dĩ thay đổi được dung mạo chứ đâu che dấu được tất cả những điểm khác a?”

Hạ Hầu Lan không để tâm tới lời Hạ Hầu Thư, chỉ lẩm bẩm: “Phụ thân Vong Nguyệt đích thị là cao thủ dịch dung đệ nhất thiên hạ a, nhất định bản lãnh phải có điểm khác thường.” Hắn trầm ngâm nhịp nhịp ngón tay trên bàn một hồi rồi lại tiếp tục tự vấn: “Chu Nhật, Chu Nhật… không lẽ lại có chuyện kỳ quái như vậy?”

Lại quay sang Hạ Hầu Thư, trầm giọng nói: “Từ giờ trở đi không được khó dễ Chu Nhật, hắn yêu cầu việc gì chỉ cần hợp tình hợp lý, nhất định phải tận lực thỏa mãn hắn. Còn nữa, Thư nhi ngươi khả dĩ để hắn tới hầu hạ bên cạnh ta, phần ngươi có gì muốn làm cứ tùy tiện đi làm.”

Hạ Hầu Thư há hốc miệng, thầm kêu la trong bụng lần này hỏng bét rồi. Chỉ vì cao hứng một hồi đồng ý giúp Vong Nguyệt việc này, giờ thành ra hai tay dâng vị trí của mình cho kẻ khác, sự này còn không phải là sẵn tổ tu hú* hay sao? Thế nhưng Vương gia đã hạ lệnh, hắn dù một bụng bất bình cũng không dám phản bác câu nào, đành thất thểu lui ra.

Chỉ một chốc sau, Chu Nhật tiến vào, thấy Hạ Hầu Lan đang chăm chú nghiên cứu bản đồ địa hình quân sự, hắn liền yên lặng đứng hầu một bên. Đứng một hồi lại nhịn không được hiếu kỳ, bắt đầu vươn cổ ngó bản đồ, thị lực hắn vốn rất tốt nên cũng xem được gần như toàn bộ, rốt cuộc không khỏi bị những chi tiết trên địa đồ hấp dẫn tâm thần, vừa xem vừa chăm chú tính toán trong bụng.

“Sao hả Chu Nhật, ngươi có hứng thú với tác chiến lắm sao?”

Thanh âm của Hạ Hầu Lan bất ngờ vang lên khiến Chu Nhật nhất thời giật mình sực tỉnh, hắn vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy ánh mắt sáng rực của Hạ Hầu Lan đang chăm chằm chiếu vào mình, phảng phất như muốn dùng nhãn thần xuyên thấu con người hắn. Trong lòng Chu Nhật không khỏi phát run, hắn vội trấn định tâm thần, gượng gượng đáp: “Bẩm Vương gia, tiểu nhân xuất thân quân ngũ, tự nhiên cũng có chút chú tâm với chuyện hành binh tác chiến.”

Hạ Hầu Lan khẽ cười, lại hỏi: “Chú tâm? Ngươi không ghét chiến tranh sao? Thi thể chất như núi, máu chảy thành sông, tận mắt chứng kiến đồng đội chiến hữu ngã xuống ngay bên cạnh mình, lẽ nào ngươi không ghét cảm giác ấy sao?”

Chu Nhật trầm mặc không đáp, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Nhưng để bảo vệ chính quốc gia của mình, để bách tính cùng nô lệ đồng bào được an bình sinh hoạt, một khi chiến tranh đã phải phát động để đối phó với cường địch tham lam xâm lược thì mỗi binh sĩ đều có trách nhiệm tận lực chiến đấu.”

“Nô lệ? Ngươi là từ nô lệ mới trở thành binh sĩ sao? Hẳn là binh nô từng tham gia chiến đấu với Đông Vãn trước kia phải không? Bằng không sao lại cố ý nhắc tới nô lệ, bình thường đâu ai nghĩ tới bọn họ đâu.” Hạ Hầu Lan thong thả bước tới trước mặt Chu Nhật, nhãn thần tinh anh lóe lên một tia sâu sắc hàm ý.

“A… Ta… ta lần trước cũng từng gia nhập binh nô a.” Chu Nhật ấp úng đáp. Thấy Hạ Hầu Lan quay đi, gật gật đầu, hắn vừa lén thở phào một hơi đã lại nghe tiếng Hạ Hầu Lan hỏi, thanh âm như còn phiếm chút tiếu ý:

“Vậy sao? Bản vương cũng không nhớ rõ nữa. Chu Nhật, ừm, Chu Nhật này, ngươi có biết Dịch Thủy không? Hắn cũng là nô lệ như ngươi.”

Hạ Hầu Lan đột nhiên quay người lại, gương mặt thoáng chốc đã áp sát bên Chu Nhật, ánh mắt hắn tỉ mỉ dò trên những vệt sẹo dài: “Ừm, ngươi hẳn phải biết hắn đúng không, Chu Nhật?”

—–

*quân tình: tình hình quân sự.

*diện cụ: mặt nạ.

*thủ nghệ: tay nghề.

*sẵn tổ tu hú: ám chỉ việc chiếm không cái gì của ai đó =))~ (vì tu hú làm tổ xong thường bị một số loài chim mạnh hơn chiếm mất, tu hú không dám bảo vệ tổ nên đành bỏ tổ đi lén đẻ trứng vào tổ chim khác *O* ~)



***

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện