CHƯƠNG NĂM HAI

Đúng ngày tốt đã tuyển định, Hạ Hầu Lan dẫn đại quân khởi hành. Ngay thời khắc vó ngựa bước qua cổng thành, hắn nhịn không được hướng mắt về phía nông trường của mình. Người hắn yêu thương bằng cả tâm can – Dịch Thủy, đang ở nơi ấy. Chỉ cần nghĩ lần này xuất chinh còn để Dịch Thủy tiếp tục được sống bình yên, để hắn được hạnh phúc bên cạnh gia đình, ý chí chiến đấu trong lòng Hạ Hầu Lan lập tức ngùn ngụt bùng cháy, nhiệt huyết cũng mãnh liệt sôi trào.

“Đợi ta, Dịch Thủy, Bản Vương nhất định sẽ đánh bại quân địch, cho ngươi được tiếp tục sống yên bình, hạnh phúc. Dịch Thủy, ta nhất định sẽ chiến thắng.” Tự thì thầm tuyên thệ rồi Hạ Hầu Lan ghìm cương, quay ngựa dẫn đầu đại quân Tuyết Duyên, bừng bừng khí thế nhất khứ bất hồi* tiến thẳng hướng biên cương đang quân tình nguy khẩn.



Ngọn gió đêm mang theo hơi thở ấm áp của những ngày cuối xuân dịu dàng thổi qua khiến lòng người tự nhiên thư thái. Thăm thẳm trên đầu là bầu trời đêm lấm tấm điểm tinh quang, một mảnh huyền bí vĩnh hằng mà mỹ lệ đến mức có thể hút trọn tất thảy ưu phiền của nhân gian.

Hiềm nỗi luôn luôn có người trái lẽ thường, ví như nam nhân lúc này đang ngồi trên cỏ ngẩng đầu ngắm tinh không* – Hạ Hầu Lan. Trong đầu hắn lại chỉ bận rộn với những ý nghĩ: Dịch Thủy giờ này đã ăn tối chưa nhỉ? Không biết mình đi rồi liệu nhà họ có trở lại ăn uống kham khổ như trước không đây? Thương thế của Dịch Thủy tuy đã khỏi hẳn nhưng dù sao từng bị thương nghiêm trọng như vậy, nhất định phải năng năng bồi dưỡng sức khỏe mới được. Ai nha~ trước khi đi mình phải dặn dò Dịch bá mẫu một tiếng mới đúng…



Những vấn đề cực kỳ phá hư mỹ cảnh kiểu này kỳ thực lúc nào cũng quanh quẩn trong đầu Hạ Hầu Lan, muốn quên cách nào cũng không được. Trước kia hắn chưa từng biết cảm giác yêu một người hóa ra lại có mùi vị thế này. Giống như hiện giờ, biết rõ Dịch Thủy coi thường sự quan tâm của mình, biết rõ hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho mình… thế nhưng chỉ cần chợt nghĩ đến hắn, chỉ cần gương mặt hắn thoáng hiện lên trong đầu, lòng Hạ Hầu Lan lập tức cảm thấy phấn chấn bội phần.

Lại nhớ khi xưa Du Liễm từng nói: “Ái tình nguyên lai cũng là thứ độc dược tối độc trên thế gian, người một khi đã trúng phải coi như vô phương cứu giải.” Cách lý giải này hóa ra chuẩn xác vô cùng, thử ngẫm tình trạng của chính hắn bây giờ xem, không phải trúng độc thì là gì a.

Hạ Hầu Lan cứ ngồi ngây như thế, mà đêm càng dần khuya, ngọn gió thổi qua cũng phảng phất theo hàn khí. Bên tai nghe thấy một hồi tiếng chân bước khẽ khàng từ xa vọng tới khiến hắn đột nhiên nhớ lại đêm nào còn ở Vương phủ, Dịch Thủy bưng điểm tâm đến cho hắn. Hạ Hầu Lan mừng húm vội vàng quay lại, cả người nhịn không được khẽ run lên:

“Dịch Thủy! Dịch Thủy, là ngươi phải không?!” Ngữ khí vì nén không được kích động cũng nhiễm vài thanh run rẩy.

Thế nhưng một thoáng hạnh phúc tột cùng phút chốc đã bị thất vọng nuốt trọn. Bởi người đạp nguyệt mà đến hoàn toàn không phải Dịch Thủy, hắn chỉ là một sĩ binh bình thường, trên mặt còn lằn mấy vệt sẹo dài xấu xí, dưới ánh trăng, khuôn mặt tối tối sáng sáng càng thêm dữ tợn. Hắn bước tới trước mặt Hạ Hầu Lan, nhẹ giọng nói: “Đêm đã khuya, thỉnh Vương gia quay về doanh trại nghỉ ngơi thôi.”

Như thể đang lâng lâng trên mây gió rồi đột ngột bị nhào xuống vực sâu vạn trượng, cảm giác hụt hẫng mãnh liệt khiến Hạ Hầu Lan suýt chút nữa thổ huyết. Hắn lạnh nhạt nhìn nô lệ này vài lần rồi nóng nảy cao giọng: “Thư nhi đâu? Hắn chạy đi đâu rồi?! Không lẽ không biết khi ta ở một mình không ai được phép quấy rầy hả?!”

Thật kỳ quái, tên nô lệ kia không những không bị sự hùng hổ của hắn dọa cho sợ mất mật, trái lại hắn ta còn tiến thêm một bước, dâng chiếc áo choàng đang cầm trong tay lên cho Hạ Hầu Lan rồi nhã nhặn đáp: “Tiểu nhân theo lệnh Thư tổng quản tới hầu hạ Vương gia, phần Thư tổng quản đang ở đâu, tiểu nhân cũng không được biết.”

Hạ Hầu Lan ngẩn người nhìn kĩ lại nô lệ này vài lần, hốt nhiên bao nhiêu tức tối trong bụng bay biến sạch sẽ. Rốt cuộc hắn đã minh bạch vì sao Hạ Hầu Thư dám phái người, lại còn là một kẻ bị hủy dung xấu xí đến hầu hạ mình. Binh sĩ này… hắn thực sự… rất giống Dịch Thủy, thực sự rất giống.

“Ngươi tên là gì?” Hắn nhận lấy áo choàng, qua loa khoác lên người, trong bụng vẫn không ngớt nhủ thầm: ‘Giống quá, không phải dung mạo tương tự, mà là khí chất nhàn nhạt toát ra quanh hắn, cả nhãn thần trong suốt, cao ngạo… làm thế nào lại có thể giống đến vậy??’ Nếu không phải cả dung mạo lẫn vóc người đều kém xa vạn dặm, hắn nhất định sẽ cho rằng người này là Dịch Thủy dịch dung* mà nên.

“Bẩm Vương gia, tiểu nhân tên là Chu Nhật. Thư tổng quản nói từ hôm nay sinh hoạt, ẩm thực của Vương gia đều có một phần trách nhiệm của tiểu nhân. Vương gia có việc gì cần phân phó, thỉnh cứ sai phái tiểu nhân là được.” Chu Nhật cung kính trả lời. Liền một khắc sau, hắn nghe thấy Hạ Hầu Lan lẩm bẩm: “Sao có thể giống đến vậy chứ?”

Hắn nghiêng đầu nhìn chăm chú Chu Nhật một hồi, đột nhiên lên giọng: “Ngươi không biết sao? Nếu đã làm thiếp thân vệ binh của ta, áo choàng này ngươi phải khoác cho ta mới đúng.”

Chỉ thấy Chu Nhật ngạc nhiên lùi lại mấy bước rồi mới cúi đầu nói: “Tiểu nhân biết sai rồi, từ nay sẽ sửa đổi. Tiểu nhân vốn là binh sĩ, việc hầu hạ Vương gia còn vụng về, chưa quen thuộc ngay được, mong Vương gia sau này rộng lòng chỉ giáo, tiểu nhân sẽ tận lực sửa chữa.”

“Bỏ đi, ngươi sửa chữa đi rồi đâu còn giống hắn nữa.” Hạ Hầu Lan thoáng ngây người rồi bật cười, vỗ vỗ vai Chu Nhật: “Từ sau cứ thế này đi, đổi là Dịch Thủy hắn cũng sẽ làm giống ngươi. Chiến sự lần này chưa biết sẽ kéo dài bao lâu, ta còn đang rầu không có hắn ở bên rồi mỗi ngày phải làm sao a. Ầy, đã không có người thật, thôi thì một thế thân cũng được a.”

Hắn nói xong liền nhẩn nha thả bước trở về doanh trại, Chu Nhật đứng lại phía sau ngây người một thoáng rồi cũng bám theo sát gót.

———

*nhất khứ bất hồi: một đi không trở lại Ò_Ó~

*tinh không: bầu trời sao.

*dịch dung: hóa trang thay đổi khuôn mặt.



***

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện