CHƯƠNG NĂM TƯ

“Ta… tiểu nhân có nghe nói về hắn.” Chu Nhật có vẻ hoảng loạn, ríu ríu nói nhanh đến mức Hạ Hầu Lan gần như nghe không ra hắn vừa nói gì, “Nghe nói hắn chiến đấu dũng cảm, là đệ nhất binh nô trong quân. Bất quá vì lúc trước không chịu nô dịch cùng một nơi, sau này đầu quân cũng không được xếp cùng biên chế, nên cũng chưa từng kết giao với hắn.” Chu Nhật cung kính đáp.

“Ừm…” Hạ Hầu Lan thoạt nghĩ ngợi rồi bỗng dưng cuộn địa đồ lại, thản nhiên nói: “Đêm khuya rồi, đi ngủ thôi.” Hắn nói xong liền cởi luôn áo choàng, Chu Nhật thoáng sửng sốt rồi mới vội vã đỡ lấy, quay đầu nhìn quanh rồi thuận tiện xếp áo choàng lên bàn, sau đó hắn ngần ngừ cắn môi, như đang nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.

“Trải đệm cho ta.” Hạ Hầu Lan bật cười nói. Chu Nhật bấy giờ mới khẽ à một tiếng, nhanh tay trải chăn đệm ngay ngắn, bụng nghĩ thầm giờ hẳn có thể xin lui được rồi.

Không đợi hắn mở miệng, Vương gia đã lại thản nhiên ra lệnh: “Thư nhi không dặn ngươi chăn đệm phải ủ ấm rồi ta mới vào ngủ sao?”

Chu Nhật lần này còn sửng sốt hơn ban nãy, trên mặt hắn đã không còn nhìn ra là loại biểu cảm gì, hắn chần chừ quay đi, tựa hồ đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, rốt cuộc hắn đành chậm chạp chui vào ổ chăn. Hạ Hầu Lan nhìn động tác như rùa bò của hắn, nhịn không được bật cười hỏi: “Ngươi đang thầm rủa ta hả?”

Thật lâu sau mới nghe Chu Nhật khẽ đáp: “Không có.”

“Ngươi thực sự giống hắn lắm.” Hạ Hầu Lan thở dài, “Trước kia Dịch Thủy còn ở Vương phủ, mỗi lần lâm hạnh* hắn, hắn đều rầu rĩ không nguyện ý, dùng dùng dằng dằng hơn nửa ngày mới bằng lòng ngồi lên giường, muốn hắn tự tay cởi y phục thì còn rầy rà hơn nhiều. Ai, hắn a, lần nào cũng xử trăm phương ngàn kế trốn tránh sự sủng hạnh của ta, có lúc còn làm bộ đồng cảm khuyên nhủ ta qua với hai người thị thiếp nữa. Kỳ thực đời nào Bản vương không biết hắn cố tình tính kế tránh né chứ, nên Bản vương lần nào cũng quyết không cho hắn như nguyện, ha ha…

… Mới đó đã gần một năm rồi, thời gian trôi qua nhanh quá… đời người cũng thật ngắn ngủi, ngắn đến mức có lúc Bản vương cũng không hiểu mình liệu có đủ thời gian để đợi được hắn tha thứ hay không.” Ngữ điệu nguyên bản khoan khoái cư nhiên đã dần trầm lặng u sầu, Hạ Hầu Lan chăm chú nhìn Chu Nhật đến xuất thần, tâm sự ngày thường không sao tùy tiện thổ lộ, lúc này cứ như vậy đơn giản nói ra.

Chu Nhật không nói gì, cũng không quay lại nhìn Hạ Hầu Lan. Lại chợt nghe giọng hắn tiếp tục vang lên: “Ai~ không biết giờ hắn đang làm gì, có khi nào cũng nhớ đến ta không, ta… ai~”

Chu Nhật đột nhiên lên tiếng: “Lúc này hắn đương nhiên đã ngủ rồi, không chừng còn đang bất kính xúc phạm Vương gia trong mộng nữa a.”

Thấy Hạ Hầu Lan quay phắt lại, kích động hỏi: “Ngươi… làm sao ngươi biết chứ?!”, hắn liền bĩu môi đáp: “Có khó gì, vừa xong Vương gia nói có lẽ suốt đời còn chưa được hắn tha thứ, tự nhiên cũng đoán được hắn hận người tới mức nào, vầy đương nhiên nằm mộng cũng phải chửi rủa rồi.” Hắn nói đến đó dường như nhịn không được, bật cười ha hả.

Hạ Hầu Lan nhân cơ hội nhìn chằm chằm đầu lưỡi hắn rồi đột nhiên hỏi: “Chu Nhật, ngươi có biết thuật dịch dung không?”

Nhãn thần tinh diệu lập tức chớp được một tia rúng động lén lút từ thân ảnh trước mặt, nhưng hắn không đả động gì cả, chỉ ra vẻ thờ ơ nói tiếp: “Thuật dịch dung ấy nếu luyện được tới cảnh giới cao minh, không chỉ có thể biến hóa khuôn mặt người ta, thậm chí khả dĩ dụng dược vật* khiến cả vóc người lẫn thanh âm đều thay đổi. Có điều chỉ có duy nhất một chỗ không thể dụng thuật được, Chu Nhật, ngươi biết là chỗ nào không?”

“Chỗ… chỗ nào?” Ngữ khí của Chu Nhật tựa hồ đã có chút miễn cưỡng, ngược lại Hạ Hầu Lan vẫn thần thái phi dương*, cao hứng bừng bừng nói tiếp: “Là đầu lưỡi, Chu Nhật, ngươi biết không? Thuật dịch dung không thể thay đổi đầu lưỡi một người được, cố nhiên cũng vì phần trong khoang miệng, dễ bị bỏ qua; nhưng quan trọng hơn là thế này, nếu cả đầu lưỡi cũng dụng thuật ngụy trang lên, không khéo tới ăn cơm, nói chuyện cũng không xong mất. Ha ha ha! Ngươi coi có phải thật buồn cười không?!”

Chu Nhật miễn cưỡng nặn ra mấy tiếng cười theo hắn rồi đột nhiên đứng bật dậy, lắp bắp nói: “Vương gia… chăn… chăn nệm đủ ấm rồi.”

Hắn nói xong chỉ chực quáng quàng chạy ra khỏi trướng, nhưng chưa kịp nhúc nhích đã bị Hạ Hầu Lan chặn lại: “Gấp cái gì? Coi ngươi hoảng hốt như có tật giật mình vậy, không sao, ta bất quá tự dưng nhớ ra câu chuyện cười, vui miệng kể cho ngươi thôi.” Nói rồi hắn bước lại giường, để nguyên y phục mà nằm xuống, lại cất giọng lười biếng: “Chu Nhật, giờ ngươi thế chỗ Thư nhi rồi, ban đêm ngươi phải nghỉ lại đây, bằng không nửa đêm Bản vương muốn uống nước, đi tiểu, ai tới hầu hạ ta a?”

“Còn… còn phải hầu hạ Vương gia đi tiểu đêm?!” Chu Nhật trợn tròn hai mắt, ngược lại gương mặt vẫn hoàn toàn vô cảm, nhìn qua thật quỷ dị khôn tả; kỳ thực trong bụng hắn đang tận tình điểm danh một lượt tổ tông dòng giống Hạ Hầu Thư vô tội, nào thì tên Hạ Hầu Thư chết tiệt, sao lại không nói rõ cho mình, à rõ ràng là cố ý đây, tên hỗn đản ấy nhất định cố ý giấu giếm. Hắn ta… hắn ta lẽ nào sớm đã có âm mưu đẩy mình vào chỗ chết? Càng nghĩ càng thấy mình có lý, hai chân Chu Nhật cũng vô thức dợm lùi lại mấy bước. Không ngờ Hạ Hầu Lan bất chợt phất tay, một chưởng bạt tắt phụt cây nến, trong trướng chỉ còn lại độc một ngọn đèn nhỏ tỏa ra ánh sáng u ám, Hạ Hầu Lan lại trở mình, mơ hồ nói: “Chu Nhật, ngươi cũng lên giường gấm bên kia ngủ đi, không còn sớm đâu. Ngày mai quân lương* đuổi kịp rồi chúng ta lập tức ngày đêm hành quân tới biên quan, khó tránh khổ cực nhiều.” Lời còn chưa dứt, tiếng thở đã bắt đầu đều đặn điều hòa.

Đến đây, hẳn ai cũng đã minh bạch, Chu Nhật kia chính là Dịch Thủy; lúc này hắn thở phào nhẹ nhõm, khẽ khàng bước tới giường bên cạnh rồi nằm xuống. Có điều hắn không sao ngủ được, trong lòng tràn ngập mâu thuẫn, tự vấn mình quyết định cải trang theo Hạ Hầu Lan xuất chinh đến tột cùng có phải sai lầm không? Vốn định dịch dung thành một kẻ thật xấu xí để dọa hắn, làm sao khiến hắn sau này hễ nghĩ tới mình lập tức sẽ phải nhớ tới gương mặt dữ tợn kinh dị này, đặng từ nay đoạn tuyệt hết thảy nhớ nhung tưởng niệm. Nào ngờ đến giờ hắn mới phát giác, Hạ Hầu Lan một điểm cũng không để tâm đến những vết sẹo dọa người này, thậm chí còn lờ mờ ngờ vực thân phận hắn, thực khiến Dịch Thủy có chút hối hận, tự nhủ suy tính đơn giản của mình lần này thành ra tự đưa đầu vào miệng cọp rồi a.

——-

*lâm hạnh, sủng hạnh: ở đây đều là từ ám chỉ việc được chọn thị tẩm của thị thiếp hay nô lệ trong nhà quyền quý (trong cung cũng xài từ này há :”>~).

*dược vật: thuốc.

*thần thái phi dương: hào hứng hớn hở =))~

*quân lương: lương thảo cho quân đội.

***
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện