Sáng ngày hôm sau,
Mặt trời chậm rãi xuất hiện sau ngọn núi khuất xa xa, từng tia nắng chiếu xuống mặt đất, đem bóng tối đuổi đi, để cho ánh sáng chiếm ngự khắp thế gian.
Một ngày mới đã đến nhưng đệ tử Cực Ma Tông lại không có tâm trạng để chào đón nó như mọi ngày, bởi, hôm nay là ngày tối tăm nhất của cuộc đời bọn họ.
Xa xa trên bầu trời, người át hẳn cả hào quang của Thái Dương, chính là kẻ sẽ huyết luyện bọn họ, Tần Vũ.
Hắn lúc này chân đạp Tam Long, hai tay chắp ra sau lưng, dùng ánh mắt nhìn sâu kiến mà nhìn xuống Cực Ma Tông sơn môn.
Bọn họ đã nhiều lần thử, và cũng thử qua nhiều phương pháp khác nhau để cố gắng đào thoát khỏi Cực Ma Tông, nhưng đại trận bao phủ lấy Cực Ma Tông vô cùng quỷ dị, dù là trưởng lão Đại Thừa kỳ vẫn không có cách nào thoát khốn.
Thậm chí bọn họ đã từng thử dùng lực phá trận, nhưng công kích của bọn họ đối với đại trận này như muối bỏ biển, hoàn toàn không có một chút tác dụng.
Bọn họ cũng vì vậy mà chết tâm, bởi nhiều người suy đoán, đây hẳn là trận pháp đã vây hãm Ám Hồn Điện mấy chục năm trước.
- Chúng ta xong thật rồi!
Tiếng thở dài ảo não truyền khắp không gian Cực Ma Tông.
Lão tổ Cực Ma Tông lăng không mà đứng, giọng lão thê lương nói.
- Tần thế tử, Cực Ma Tông chúng ta xưa nay chưa từng mạo phạm ngài, hà tất ngài phải ra tay tuyệt tình như vậy, trên dưới Cực Ma Tông cũng có hai ngàn nhân sĩ, ngài thực sự nhẫn tâm tàn sát bọn họ ư? Khục ... ngài xem, đối với những đệ tử chưa từng giết hại người khác, có thể nào mở cho bọn họ một con đường sống? Khục ... khục ...
Lão ho khan mấy tiếng, giả bộ nhân nghĩa cầu xin một con đường sống cho chúng đệ tử bên dưới, giờ phút này nhìn lão vô cùng khổ tâm tận lực vì đệ tử trong môn hộ mà cầu xin.
Nhưng ít ai biết rằng, lão đang âm thầm tính toán, một khi Tần Vũ mở ra một con đường cho đám đệ tử kia đào thoát, lão sẽ lợi dụng kẽ hở mà chuồn đi.
Lão ngừng lại trong chốc lát, cố gắng tìm một điểm thay đổi cảm xúc trên gương mặt lạnh như gương kia của Tần Vũ, nhưng lão sớm phải thất vọng, đối phương ngay cả nửa điểm thương xót cũng không có.
Hết cách, lão hùng hổ nói.
- Tần tiểu tặc, chúng ta không thù không oán gì với ngươi, ngươi lại vác đao đến đây đại khai sát giới, thiên đạo khó dung, thần phật oán giận, ngươi ... người còn tự nói mình là người chính đạo được ư? Lão chửi hắn, cũng không mong hắn trả lời lại lão, ấy vậy mà sau câu này của lão, hắn lại lên tiếng.
- Ồ? Ta đã từng tự mình nói, ta là người chính đạo?
Lão tổ Cực Ma Tông giật mình thon thót, dường như hắn xưa nay, chưa từng vỗ ngực xưng danh chính đạo bao giờ, kẻ này, thực sự nguy hiểm.
Lão thậm chí á khẩu, ngay cả nụ cười gượng gạo cũng không nặn ra được, mặt sượng trân nhìn hắn, con ngươi co rút lại vì sợ hãi trước một câu này của đối phương.
Mà không chỉ có lão như vậy, trên dưới Cực Ma Tông toàn bộ chết lặng.
Bách Quỷ Chiến Thiếp càng lúc càng đỏ, cho đến khi đủ 3 ngày 3 đêm hiện thế, nó như thể chảy máu ròng ròng giữa không trung.
Thời khắc tử vong đã điểm!
Trên dưới Cực Ma Tông giật mình hoảng loạn, không biết ai chủ động xuất kích đầu tiên, liều mình phá trận.
Bên dưới từng đạo công kích oanh vào quang mang đại trận, làm nó tản mát ra hào quang không ngừng.
Ngay cả lão tổ Cực Ma Tông lúc này cũng không tiếc hết thảy, hiển lộ Thần Thông Pháp Tướng Bản Mệnh, thiêu đốt cả tinh huyết mà phá trận.
Nương theo thời gian, sự tuyệt vọng càng lúc càng lên cao, oán khí tích tụ trong đại trận càng lúc càng lớn.
Tần Vũ lật tay, một cái phiên nhanh chóng hiển lộ trên không trung, nó vừa xuất hiện, thiên địa thất sắc, bình minh lui bước về sau, để lại sự thê lương trải dài mấy chục dặm xung quanh.
Bầu trời mù mịt, như thể ám lộ dẫn xuống hoàng tuyền vậy, làm người ta không khỏi rùng mình một trận.
Hai tay Tần Vũ lại động, hắn kết ấn, một đóa Hỏa Liên nhanh chóng hình thành, ban đầu nó giống như búp sen, rồi lại nở ra từng cánh một, từng cánh một, cho đến khi đủ chín chín tám mươi mốt đạo mới ngừng lại.
Nó xoay tít trên không trung, như thể hòa vào với không khí ám muội của Vạn Hồn Phiên vậy.
Nhan Như Ngọc theo ý niệm của hắn, hiển hóa ở sau lưng, đôi mắt nàng mang theo nỗi u sầu, và oán hận vô tận mà nhìn khắp thế gian, hai tay nàng nâng Cốt Linh Lãnh Hỏa Hỏa Liên trên không trung, nàng nhẹ tung nó lên cao, động tác của nàng, ảm đạm thất sắc.
Cốt Linh Lãnh Hỏa Hỏa Liên bay lên không trung, bay thẳng đến đỉnh của đại trận mới dừng lại.
Nó cấp tốc xoay tròn, rồi dần dần hóa lớn, oán khí ở chung quanh bị nó hút vào nhụy hoa ở chính giữa, người ta càng sợ hãi, người ta càng oán thán, đóa Hoa Liên này càng trở nên mạnh mẽ.
Cả dãy sơn mạch bắt đầu rung chuyển trước áp lực của Hỏa Liên, sơn phong nứt nẻ, đất đá rơi lả tả khắp nơi, đình các gãy đổ, thảm cảnh không thể nào tả hết bằng lời.
Hỏa Liên cứ vậy chậm rãi áp xuống, nó càng rơi xuống bên dưới, càng trở nên biến cường, bởi nó đang hấp thu sự tuyệt vọng của đám người Cực Ma Tông.
Những tu sĩ đạo hạnh thấp, trực tiếp bị nó thiêu rụi, nhục thân cháy như than, oán hồn gào thét mà lao ra khỏi ngọn lửa, lại bị Nhan Như Ngọc hấp dẫn, lao về phía Vạn Hồn Phiên như thiêu thân.
Uỳnh, uỳnh ... uỳnh!
Lão tổ Cực Ma Tông gào thét, hết sức mình chống đỡ, nhưng lão sớm đã là đèn dầu sắp cạn trong gió bấc.
Lão ho ra từng ngụm máu, lão càng chống đỡ, nó lại càng mạnh, lúc đầu lão không hiểu, nhưng ở những giây phút cuối này lão đã hiểu.
Tên kia, dùng chính sự tuyệt vọng, dùng chính sự sợ hãi, dùng chính sự oán thán mà nuôi dưỡng Hỏa Liên.
Đây cũng là lý do hắn nhốt Cực Ma Tông, chính là để ủ mầm mống của những cảm xúc tiêu cực này.
- Hay cho một đóa Tuyệt Vọng Hỏa Liên! Hay cho một chiêu này ...
Lão bất lực, buông thõng hai tay, đón chờ ngọn lửa vô tận kia ập đến.
Rồi Thần Hồn lão cũng gào thét điên cuồng, rồi lao ra bên ngoài, chạy loạn khắp nơi, cho đến khi va phải ánh mắt của Nhan Như Ngọc.
Lão trở thành con thiêu thân, lao về phía Vạn Hồn Phiên.
Khắp vùng trời, chỉ còn tiếng gào thét trong buổi bình mình thê lương.
Cực Ma Tông dưới ngọn lửa tuyệt vọng mà diệt môn.
Diệm Cơ ở bên trong đan điền Tần Vũ, cũng có thể cảm nhận được Vạn Hồn Phiên đang gia tăng sức mạnh không ngừng.
Bây giờ, nói không chừng một chiêu Oán Niệm Vong Xuyên Trảm của Nhan Như Ngọc, có thể trực tiếp chém cho Địa Tiên sơ kỳ cảnh giới thần hình câu diệt.
Mặt trời chậm rãi xuất hiện sau ngọn núi khuất xa xa, từng tia nắng chiếu xuống mặt đất, đem bóng tối đuổi đi, để cho ánh sáng chiếm ngự khắp thế gian.
Một ngày mới đã đến nhưng đệ tử Cực Ma Tông lại không có tâm trạng để chào đón nó như mọi ngày, bởi, hôm nay là ngày tối tăm nhất của cuộc đời bọn họ.
Xa xa trên bầu trời, người át hẳn cả hào quang của Thái Dương, chính là kẻ sẽ huyết luyện bọn họ, Tần Vũ.
Hắn lúc này chân đạp Tam Long, hai tay chắp ra sau lưng, dùng ánh mắt nhìn sâu kiến mà nhìn xuống Cực Ma Tông sơn môn.
Bọn họ đã nhiều lần thử, và cũng thử qua nhiều phương pháp khác nhau để cố gắng đào thoát khỏi Cực Ma Tông, nhưng đại trận bao phủ lấy Cực Ma Tông vô cùng quỷ dị, dù là trưởng lão Đại Thừa kỳ vẫn không có cách nào thoát khốn.
Thậm chí bọn họ đã từng thử dùng lực phá trận, nhưng công kích của bọn họ đối với đại trận này như muối bỏ biển, hoàn toàn không có một chút tác dụng.
Bọn họ cũng vì vậy mà chết tâm, bởi nhiều người suy đoán, đây hẳn là trận pháp đã vây hãm Ám Hồn Điện mấy chục năm trước.
- Chúng ta xong thật rồi!
Tiếng thở dài ảo não truyền khắp không gian Cực Ma Tông.
Lão tổ Cực Ma Tông lăng không mà đứng, giọng lão thê lương nói.
- Tần thế tử, Cực Ma Tông chúng ta xưa nay chưa từng mạo phạm ngài, hà tất ngài phải ra tay tuyệt tình như vậy, trên dưới Cực Ma Tông cũng có hai ngàn nhân sĩ, ngài thực sự nhẫn tâm tàn sát bọn họ ư? Khục ... ngài xem, đối với những đệ tử chưa từng giết hại người khác, có thể nào mở cho bọn họ một con đường sống? Khục ... khục ...
Lão ho khan mấy tiếng, giả bộ nhân nghĩa cầu xin một con đường sống cho chúng đệ tử bên dưới, giờ phút này nhìn lão vô cùng khổ tâm tận lực vì đệ tử trong môn hộ mà cầu xin.
Nhưng ít ai biết rằng, lão đang âm thầm tính toán, một khi Tần Vũ mở ra một con đường cho đám đệ tử kia đào thoát, lão sẽ lợi dụng kẽ hở mà chuồn đi.
Lão ngừng lại trong chốc lát, cố gắng tìm một điểm thay đổi cảm xúc trên gương mặt lạnh như gương kia của Tần Vũ, nhưng lão sớm phải thất vọng, đối phương ngay cả nửa điểm thương xót cũng không có.
Hết cách, lão hùng hổ nói.
- Tần tiểu tặc, chúng ta không thù không oán gì với ngươi, ngươi lại vác đao đến đây đại khai sát giới, thiên đạo khó dung, thần phật oán giận, ngươi ... người còn tự nói mình là người chính đạo được ư? Lão chửi hắn, cũng không mong hắn trả lời lại lão, ấy vậy mà sau câu này của lão, hắn lại lên tiếng.
- Ồ? Ta đã từng tự mình nói, ta là người chính đạo?
Lão tổ Cực Ma Tông giật mình thon thót, dường như hắn xưa nay, chưa từng vỗ ngực xưng danh chính đạo bao giờ, kẻ này, thực sự nguy hiểm.
Lão thậm chí á khẩu, ngay cả nụ cười gượng gạo cũng không nặn ra được, mặt sượng trân nhìn hắn, con ngươi co rút lại vì sợ hãi trước một câu này của đối phương.
Mà không chỉ có lão như vậy, trên dưới Cực Ma Tông toàn bộ chết lặng.
Bách Quỷ Chiến Thiếp càng lúc càng đỏ, cho đến khi đủ 3 ngày 3 đêm hiện thế, nó như thể chảy máu ròng ròng giữa không trung.
Thời khắc tử vong đã điểm!
Trên dưới Cực Ma Tông giật mình hoảng loạn, không biết ai chủ động xuất kích đầu tiên, liều mình phá trận.
Bên dưới từng đạo công kích oanh vào quang mang đại trận, làm nó tản mát ra hào quang không ngừng.
Ngay cả lão tổ Cực Ma Tông lúc này cũng không tiếc hết thảy, hiển lộ Thần Thông Pháp Tướng Bản Mệnh, thiêu đốt cả tinh huyết mà phá trận.
Nương theo thời gian, sự tuyệt vọng càng lúc càng lên cao, oán khí tích tụ trong đại trận càng lúc càng lớn.
Tần Vũ lật tay, một cái phiên nhanh chóng hiển lộ trên không trung, nó vừa xuất hiện, thiên địa thất sắc, bình minh lui bước về sau, để lại sự thê lương trải dài mấy chục dặm xung quanh.
Bầu trời mù mịt, như thể ám lộ dẫn xuống hoàng tuyền vậy, làm người ta không khỏi rùng mình một trận.
Hai tay Tần Vũ lại động, hắn kết ấn, một đóa Hỏa Liên nhanh chóng hình thành, ban đầu nó giống như búp sen, rồi lại nở ra từng cánh một, từng cánh một, cho đến khi đủ chín chín tám mươi mốt đạo mới ngừng lại.
Nó xoay tít trên không trung, như thể hòa vào với không khí ám muội của Vạn Hồn Phiên vậy.
Nhan Như Ngọc theo ý niệm của hắn, hiển hóa ở sau lưng, đôi mắt nàng mang theo nỗi u sầu, và oán hận vô tận mà nhìn khắp thế gian, hai tay nàng nâng Cốt Linh Lãnh Hỏa Hỏa Liên trên không trung, nàng nhẹ tung nó lên cao, động tác của nàng, ảm đạm thất sắc.
Cốt Linh Lãnh Hỏa Hỏa Liên bay lên không trung, bay thẳng đến đỉnh của đại trận mới dừng lại.
Nó cấp tốc xoay tròn, rồi dần dần hóa lớn, oán khí ở chung quanh bị nó hút vào nhụy hoa ở chính giữa, người ta càng sợ hãi, người ta càng oán thán, đóa Hoa Liên này càng trở nên mạnh mẽ.
Cả dãy sơn mạch bắt đầu rung chuyển trước áp lực của Hỏa Liên, sơn phong nứt nẻ, đất đá rơi lả tả khắp nơi, đình các gãy đổ, thảm cảnh không thể nào tả hết bằng lời.
Hỏa Liên cứ vậy chậm rãi áp xuống, nó càng rơi xuống bên dưới, càng trở nên biến cường, bởi nó đang hấp thu sự tuyệt vọng của đám người Cực Ma Tông.
Những tu sĩ đạo hạnh thấp, trực tiếp bị nó thiêu rụi, nhục thân cháy như than, oán hồn gào thét mà lao ra khỏi ngọn lửa, lại bị Nhan Như Ngọc hấp dẫn, lao về phía Vạn Hồn Phiên như thiêu thân.
Uỳnh, uỳnh ... uỳnh!
Lão tổ Cực Ma Tông gào thét, hết sức mình chống đỡ, nhưng lão sớm đã là đèn dầu sắp cạn trong gió bấc.
Lão ho ra từng ngụm máu, lão càng chống đỡ, nó lại càng mạnh, lúc đầu lão không hiểu, nhưng ở những giây phút cuối này lão đã hiểu.
Tên kia, dùng chính sự tuyệt vọng, dùng chính sự sợ hãi, dùng chính sự oán thán mà nuôi dưỡng Hỏa Liên.
Đây cũng là lý do hắn nhốt Cực Ma Tông, chính là để ủ mầm mống của những cảm xúc tiêu cực này.
- Hay cho một đóa Tuyệt Vọng Hỏa Liên! Hay cho một chiêu này ...
Lão bất lực, buông thõng hai tay, đón chờ ngọn lửa vô tận kia ập đến.
Rồi Thần Hồn lão cũng gào thét điên cuồng, rồi lao ra bên ngoài, chạy loạn khắp nơi, cho đến khi va phải ánh mắt của Nhan Như Ngọc.
Lão trở thành con thiêu thân, lao về phía Vạn Hồn Phiên.
Khắp vùng trời, chỉ còn tiếng gào thét trong buổi bình mình thê lương.
Cực Ma Tông dưới ngọn lửa tuyệt vọng mà diệt môn.
Diệm Cơ ở bên trong đan điền Tần Vũ, cũng có thể cảm nhận được Vạn Hồn Phiên đang gia tăng sức mạnh không ngừng.
Bây giờ, nói không chừng một chiêu Oán Niệm Vong Xuyên Trảm của Nhan Như Ngọc, có thể trực tiếp chém cho Địa Tiên sơ kỳ cảnh giới thần hình câu diệt.
Danh sách chương