Đến cả Chử Đồng Tử cũng không ngờ, bàn tay siết chặt. Nàng nói đến đâu, hắn lại quặn thắt đến nấy, thậm chí còn có chút không thở nổi. Giống như phải đi thật xa, thật xa. Ban đầu hắn muốn giết nàng, nhưng khi nghe nàng chuẩn bị đến đây thì bắt đầu không nỡ. Rốt cuộc hắn làm vậy là đúng hay sai? - Tử, chỉ mong cái chết của thiếp có thể đền bù chút nào cho cha mẹ chàng, hoặc tốt hơn, có thể làm chàng thấy thoả mãn, buông bỏ thù hận. Đời này Dung biết người hận phụ hoàng không ít, cho dù có một trăm Tiên Dung công chúa cũng không đền mạng nổi. Nhưng ông thương thiếp đến vậy, thậm chí còn không màng để thiếp đến với một thương nhân nhỏ như chàng.

- Tử, chẳng lẽ chàng không hề thắc mắc bao lâu nay tại sao chúng ta chuyển hàng một cách thuận lợi như vậy mà không hề gặp lâm tặc, thổ phỉ cướp bóc? - Chử Đồng Tử hơi loé lên rồi thôi, như một cái chớp mắt. Tiên Dung hết hơi, nàng nói đã nhiều, khóc cũng nhiều rồi. Nàng chưa bao giờ khóc nhiều đến vậy - Còn một chuyện nữa Dung chưa từng nói cho chàng biết. Thật ra, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, thiếp đã thấy chàng... gợi cảm chết người.

Đúng thật là chết người. Cha mẹ của Chử Đồng Tử là người thân của hắn, phụ hoàng cũng là người thân của nàng. Nợ cũ nợ mới, cứ để đời con cháu chúng ta tính với nhau đi. Tiên Dung ngưng khóc, mỉm cười rực rỡ đến chói mắt. Nàng nói hết rồi, chỉ riêng chuyện đứa con, hãy cho nó được đi theo nàng đi cũng được. Đừng ở lại giày vò Chử Đồng Tử thêm nữa. Cuộc đời hắn đã quá khổ sở rồi.

Ai cũng biết, đao pháp của Tiên Dung rất nhanh, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy. Chử Đồng Tử chưa kịp hối hận đã thấy trên cổ nàng chảy ra một vệt máu tươi, Tiên Dung lập tức ngã xuống. Hắn đứng gần nhất, cũng là người nhanh nhất đến đỡ lấy nàng. Lập tức kêu thầy thuốc tới chữa.

Không được! Nàng không được chết. Nước mắt nước mũi hắn thi nhau chảy xuống, luống cuống nâng đầu nàng lên, tay vịn lấy vết thương một cách bịn rịn. Như sợ chúng nó chảy ra quá nhiều thì nàng sẽ không xong mất. Không cần thầy thuốc tới, chỉ anh trai nàng vừa nhìn đã hiểu, nàng không hề chừa lại đường sống cho mình chút nào. Nhát đao đó là chí mạng. Nàng thật cứng cỏi, quyết liệt, cũng tàn nhẫn với chính mình.

Nàng biết chắc chắn hắn sẽ hối hận nhưng vẫn làm. Cuộc đời nàng chẳng muốn nợ nần bất cứ ai, cho dù là nợ của cha. Hùng Vương ngã khuỵu vào lòng con trai. Ông không thể tin đứa con gái mà ông rứt ruột yêu thương lại chết như thế này. Không tin. Chử Đồng Tử ôm nàng vào lòng khóc rống, thi thể đã nguội lạnh.

Bỗng nhiên một người hầu hét lên, chỉ vào thân dưới của Tiên Dung. Máu bên dưới chảy đầm đìa. Chử Đồng Tử chết đứng đến quên cả khóc lóc. Có người phụ nữ không chịu nổi mà khóc gào lên. Hắn lại nhìn nàng, gương mặt xinh đẹp tươi vui luôn chọc hắn giờ đã tái nhợt. Mất rồi! Hắn mất nàng rồi, cũng mất đi tất cả. Báu vật mà hắn vất vả tìm được lại bị chính tay hắn huỷ đi. Tại sao? Tại sao nàng lại đối xử như vậy với hắn? Chẳng lẽ nàng không muốn biết hắn có hối hận hay không ư?

Thầy thuốc nhanh chóng đến, khám xong cũng chỉ thông báo người đã chết. Còn có, đứa con trong bụng cũng chết theo. Dù biết tin là như vậy nhưng không ai dám nói ra. Hùng Vương lên cơn co giật, được anh trai nàng đưa về. Bọn họ, triều đình từ nay sẽ không động đến Chử Đồng Tử nữa. Coi như là hoàn thành tâm nguyện của Tiên Dung.

Tối đó, mưa rơi ào ào, sấm sét rợp trời, Chử Đồng Tử vẫn ôm nàng vào lòng, che chắn gió mưa. Mặc cho lão quản gia khuyên hắn cũng không đi, sợ làm tổn thương đến nàng. Cả người hắn ướt sũng, trên tay còn cầm cây trâm mà hắn quý nhất. Thật ra, trao trả cây trâm này hắn không nỡ chút nào, có thể không cho nàng biết đến nó, âm thầm mà giữ lấy cũng được.

Nhưng hắn không cam tâm, dựa vào cái gì mà hắn vì tình yêu với nàng mà buông tha cho mối thù của cha mẹ. Vì vậy hắn tàn nhẫn trả cho nàng. Bây giờ cây trâm còn đó, nhưng người đã mất rồi, hắn cầm còn có ý nghĩa gì? Nhưng mà... đó là vật duy nhất của nàng mà hắn có. Nhìn thấy nó, cũng như nhìn thấy nàng. Tiên Dung phu nhân của Tử tiên sinh đã không còn nữa rồi.

Chử Đồng Tử ôm thi thể người vợ quá cố của mình tận hai ngày. Hai ngày đó mưa bão hãi hùng. Sau cơn mưa, Chử Đồng Tử bệnh liệt giường. Phần vì không muốn tỉnh dậy, phần vì lưu luyến vợ con. Rốt cuộc một tháng sau thì hắn cũng vì bệnh nặng mà qua đời.

Chử Đồng Tử sau khi chết đi, mang trong người dòng máu của thần tiên nên được lên Thiên Đình tiếp tục làm thần. Nhưng ký ức và nỗi cô độc ở trần gian vĩnh viễn không thể xoá nhoà trong lòng hắn. Chử Đồng Tử biết rồi, thì ra mình đã đánh mất thứ gì. Hắn cũng đã từng xuống Địa Phủ tìm sổ sách, thấy nàng đã đi đầu thai mất rồi.

Cũng đúng, ký ức kinh khủng như vậy chẳng ai muốn nhớ lại, chỉ muốn nhanh chóng quên đi. Chử Đồng Tử đối mặt với hình phạt của chính bản thân mình, cô độc suốt đời. Lúc hắn thành tiên rồi, chính tự tay hắn đã cho nổ tung phủ của mình, nơi đó hắn không bao giờ muốn thấy nữa. Kể cả phòng tắm nguy nga tráng lệ mà hắn yêu thích hay là khoảng sân nhuốm máu của vợ và đứa con chưa thành hình của bọn họ.

Hoài Ly thút thít lau nước mắt. Tại sao mỗi câu chuyện Thánh Gióng kể đều tràn ngập bi thương thế này. Câu chuyện về Chử Đồng Tử còn buồn hơn chuyện của Lê Thái Tổ nữa. Bọn họ chết chưa kịp gặp thì Tiên Dung đã đầu thai mất rồi. Có lẽ bất cứ ai, trước khi trở thành thần tiên đều trải qua một kiếp nạn giày vò dưới trần gian như vậy.

Chuyện dài kể xong, bọn họ cũng đến cổng chùa. Hoài Ly kéo Trần Thạch và Thánh Gióng cùng quỳ trước tượng Phật xin quẻ. Thánh Gióng khinh thường trò hề này, bọn họ chính là thần linh, lại phải đi bái lạy một cái tượng Phật. Nhưng nhìn Hoài Ly diễn y như thật, bọn họ cũng yên phận làm theo. Thầm nghĩ tối nay phải nhanh chóng rời đi.

Lạy Phật xong thì bọn họ theo dòng người di chuyển qua chỗ bóc quẻ. Thánh Gióng bóc được xăm tốt, Hoài Ly và Trần Thạch bóc xăm xấu, bị Thánh Gióng cười chế nhạo. Năm nay đúng là thật là năm hạn của bọn họ. Tiếp đến là chỗ mua những món quà lưu niệm, bùa may mắn và những thứ linh tinh. Hoài Ly hai mắt sáng rỡ, chạy lại chỗ mấy cái vòng đan bằng chỉ đỏ.

- Cái này gọi là vòng se duyên đấy. Các đôi trai gái thường mua tặng cho nhau, ý nói đời đời mãi không chia lìa. - Hoài Ly cực kì ngưỡng mộ bọn họ. Tuy rằng kết quả sau này không ai đoán trước nhưng tặng nhau cái vòng này cũng rất lãng mạn.

- Đồ giả cả đấy. Vòng se duyên cái gì, này gọi là Xích Thằng. Xích Thằng là vật của thần tiên, không phải như đống sợi chỉ rách này. - Thánh Gióng lắc đầu ngán ngẩm. Dạo này dưới trần gian làm nhiều đồ nhái quá. Mấy bức tượng thờ thần đúc càng ngày càng không giống - Xích Thằng là sợi chỉ không thể nhìn thấy được, sở dĩ nó có màu đỏ là do khi cột với nhau, máu của hai người sẽ hòa lẫn vào nhau nên mới nhìn ra màu đỏ. Xích Thằng là vật rất quan trọng, không phải cứ tùy tiện cột vào là ở bên nhau được. Hoài Ly, cô nên nhớ hai người luôn dính liền với nhau, một là cực kì yêu thương nhau, hai là cực kì căm hận nhau. Cho nên mới có tin đồn, Xích Thằng cũng là một loại nguyền rủa.

- Đáng sợ vậy. Chỉ là một đồ vật trong dân gian thôi mà. - Hoài Ly nhìn sợi dây đỏ trong tay, lại liên tưởng tới câu chuyện ghê rợn của Thánh Gióng - Đừng dọa tôi nhé.

- Thật sự không dọa cô đâu.

- Hoài Ly.

Hoài Ly còn đang chăm chú nghe Thánh Gióng nói tiếp thì có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô. Giữa dòng người đang chen lấn tấp nập, anh vẫn tỏa sáng như một ngôi sao. Chử Đồng Tử cao hơn cô hẳn một cái đầu, anh ta đứng đằng sau, xem như là che chắn cho người ta khỏi xô đẩy. Đột nhiên Hoài Ly nhớ tới câu chuyện của Tiên Dung công chúa. Người này... đã trải qua những chuyện khủng khiếp đó, mà bây giờ anh ta vẫn đứng đây, mỉm cười dịu dàng.

- Em có thể nhận lấy món quà nhỏ này của tôi được không?

Hoài Ly nhìn xuống, chỉ thấy lòng bàn tay anh ta trống trơn. Cô nhìn Chử Đồng Tử, rồi lại nhìn xuống, vẫn không thấy gì. Bỗng trong mắt lóe lên, Hoài Ly sợ chói nhắm chặt lại, rồi mở mắt lần nữa, thì đã không phải không còn thấy gì. Sợi dây trong suốt ẩn ẩn hiện hiện. Chợt lời kể của Thánh Gióng lại văng vẳng bên tai.

Sợi dây chỉ không thể nhìn thấy, được nhuộm đỏ bằng máu của hai người,

Sợi dây trong truyền thuyết do ông Tơ và bà Nguyệt tạo ra để se duyên những người yêu nhau,

Sợi dây đó có tên gọi là Xích Thằng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện