Triều đại nhà Đường phồn thịnh. Kinh thành đông đúc tấp nập, giống như cái nôi của những người tài, người đẹp. Vi Cố cũng không ngoại lệ, là một thư sinh không danh không tiếng, hắn cũng muốn lên kinh lập nghiệp. Huống hồ giấc mộng này đã ấp ủ từ lâu, ngày đêm thắp đèn đọc sách, cuối cùng cũng có ngày Vi Cố lên kinh đi thi.

Đồng hành cùng Vi Cố còn có một cô gái lên là Hoài Nhân. Cô gái xinh đẹp nết na, là hàng xóm, cũng là thanh mai trúc mã của Vi Cố. Hoài Nhân tình nguyện cùng Vi Cố lên kinh thi, chỉ mong chăm sóc, giúp đỡ Vi Cố những chuyện vặt vãnh. Ban đầu Vi Cố không chịu, nam nữ không thể đơn phương ở cùng. Nhưng cha mẹ nàng, còn có cha mẹ hắn cứ cố tình tác hợp hai đứa với nhau.

Vi Cố cũng không phải khờ, hắn biết tâm ý của Hoài Nhân dành cho mình nhưng Vi Cố chỉ một mực muốn theo đuổi con đường công danh, không quan tâm đến tình cảm nam nữ. Hắn cũng không tin trên đời này sao lại có người yêu nhau đến mức không tiếc mạng sống. Mạng sống là của trời đất, của cha mẹ ban cho, hy sinh vì một người lạ là điều ngu dốt.

Rốt cuộc đến tối thì Vi Cố và Hoài Nhân cũng đến nơi, cả hai chọn một nhà trọ ở lại. Tiếc là dưới sảnh quá đông người, sớm đã hết bàn ăn. Thấy một cái bàn chỉ có hai ông bà lão ngồi, Vi Cố lễ phép xin được ngồi chung bàn, bọn họ thoải mái đồng ý. Vi Cố lần đầu đến kinh thành, không rõ bọn họ đang làm gì. Ông lão thì ngồi đọc sách, còn bà lão thì ngồi đan những sợi dây bằng chỉ đỏ.

- Ông ơi, ông đang xem sách gì vậy? - Ta đang xem sách hôn nhân, trong đây ghi lại quan hệ nhân duyên của con người trong thế gian.

Hoài Nhân nghe vậy liền không tin, huých tay Vi Cố. Trong kinh thành lừa đảo nhiều vô kể, không nên tin những người này. Vi Cố cũng hiểu tình thế nên chỉ cười cười. Ông lão vừa nhìn liền biết Vi Cố không tin. Nhìn hắn một thân đơn độc đến kinh thành, chắc là chuẩn bị đi thi. Những người trẻ thường rất kiêu ngạo, xem thường người khác, nên ông cũng muốn chơi Vi Cố vài chiêu.

Ông lão thò tay vào cái rổ của bà lão, lấy ra một sợi dây:

- Sợi chỉ này dùng để buộc chặt tay của hai người sẽ trở thành vợ chồng. Cho dù hai người là kẻ thù của nhau, dù là ở cách xa nhau vạn dặm, chỉ cần sợi chỉ này thắt vào tay hai người thì họ sẽ cả đời không thể tách rời nhau. Lão tặng cho anh một sợi.

- Ông lão à, làm sao biết được người kia có phải vợ mình hay không?

- Sợi chỉ này một khi buộc vào sẽ không thể nhìn thấy những sợi chỉ khác. Chỉ khi nhìn thấy cổ tay một người có đeo sợi chỉ giống mình thì hẳn người kia chính là vợ của anh.

- Vậy cảm ơn ông đã tặng quà.

Vi Cố nghĩ nghĩ, đeo vào cũng không có mất mát gì. Huống hồ màu đỏ tượng trưng cho may mắn, hắn có cái vòng này có thể thi tốt hơn. Vi Cố đeo xong muốn nhìn xem có thật sự không thấy những sợi khác hay không thì đã không thấy bóng dáng ông bà lão lúc nãy đâu, chỉ thấy mấy đồng tiền trên bàn. Hoài Nhân nhíu mày, cả người nổi da gà:

- Vi Cố, anh không nên tin lời ông lão đó. Có khi sợi dây này là bùa chú. Toàn nói chuyện bậy bạ.

- Có sao đâu. Em đừng đa nghi quá. - Nhưng không hiểu sao trong đầu Vi Cố cứ luôn văng vẳng từng lời ông lão nói. Hắn bất giác đưa mắt nhìn cổ tay Hoài Nhân, trống trơn. Trong lòng thầm cảm thấy may mắn, cũng tin lời ông lão một chút. Bởi vì hắn và Hoài Nhân vốn không thể đến với nhau được, nên nàng chắc cũng không phải vợ hắn.

Ngày Vi Cố đi thi, Hoài Nhân bịn rịn cùng lo lắng. Đã chuẩn bị tất cả mọi thứ đầy đủ. Hoài Nhân dặn dò một số điều cần lưu ý, giống như người vợ dặn chồng trước khi ra trận. Nàng cực kì bình tĩnh, thầm nghĩ chắc chắn sau này mình sẽ trở thành người vợ tốt.

- Vi Cố, đến giờ anh vẫn đeo cái vòng đó sao? - Hoài Nhân không vui khi nhìn thấy nó. Đây cũng coi như là một điềm xấu.

- Ta thấy đẹp nên đeo. Đến giờ phải đi rồi, em ở nhà cẩn thận.

Vi Cố vừa quay lưng liền va phải một đứa bé gái. Đứa bé ngã sõng soài, Vi Cố liền nâng nó đứng dậy. Đứa bé chỉ tám, chín tuổi là cùng, cao ngang thắt lưng hắn, xem ra là một đứa bé nghèo. Gương mặt không được xem là xinh xắn, thậm chí còn nổi mụn nhọt tùm lum, hai mắt xếch lên không vui.

- Lại là con bé này, mày đi đứng kiểu gì đụng vào khách của tao hả? Cút đi! Đứng đây làm ông đây cũng không làm ăn được.

Hoài Nhân suốt ngày ở đây nên cũng nghe được một số việc. Đứa bé này là con của hai người ăn xin, sau này cũng trở thành ăn xin. Suốt ngày đến đây xin cơm thừa. Da dẻ đen nhẻm, thoạt nhìn rất đáng sợ.

- Tôi không có. Có con chuột, tôi muốn bắt làm thịt ăn nhưng nó lại chạy vào đây.

- Nói láo! Ông ở đây nãy giờ làm gì thấy con chuột nào? Mày đừng có viện cớ không tao kêu người ra đánh bây giờ.

Vi Cố thấy tình hình căng thẳng quá thì xoa dịu ông chủ, rồi xòe tay đưa vài đồng tiền cho đứa bé để nó mua đồ ăn. Đứa bé là ăn xin nhưng cũng rất lễ phép, cúi đầu cảm ơn. Như sợ tay làm bẩn tiền, nó chà xát tay vào quần áo cho đến khi hài lòng rồi ngoan ngoãn xòe hai tay. Vi Cố cười hiền hòa, đặt tiền vào bàn tay bé nhỏ. Mắt vô tình liếc thấy sợi dây đỏ trên cổ tay nó, cùng với sợi chỉ trên tay mình như sinh đôi. Giống nhau như đúc.

- Cô bé, cháu ở đâu có cái vòng tay này?

Hoài Nhân nghe vậy thì giật mình, lập tức nhìn xuống. Nhưng dù nhìn thế nào cũng không thấy được sợi chỉ đỏ. Nàng thoáng nhớ lại lời ông lão nói, chỉ những người đeo mới có thể nhìn thấy. Như vậy, sợi chỉ nằm trên tay con bé ăn xin này, không lẽ nó chính là vợ của Vi Cố? Hoài Nhân bị ý nghĩ này dọa cho hoảng hốt.

- Cháu không biết, sợi dây này là của mẹ cho. Cháu đã đeo nó từ lúc mới sinh rồi.

Vi Cố thầm nghĩ, có thể chỉ là đồ vật giống nhau. Cô bé này đã đeo chiếc vòng từ nhỏ. Cũng có thể ông lão kia là lừa đảo. Vi Cố nghĩ rằng mình quá ngây thơ rồi, mới đến kinh thành đã bị lừa. Vì vậy hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, sải chân rời đi thi. Chỉ có Hoài Nhân là hiểu, điều ông lão kia nói là thật, bởi vì nàng không hề nhìn thấy sợi chỉ đó.

Vi Cố đi thi, hai ba ngày mới trở về trọ. Càng thi càng hăng, dường như đạt được kết quả cao. Hoài Nhân vì vậy mà cũng vui mừng, nghĩ nghĩ nếu Vi Cố thi đỗ cao, sau này làm quan tri huyện hay quan phẩm triều đình thì nàng sẽ trở thành phu nhân. Nhưng cái gai chắn đường là đứa bé ăn xin làm nàng cứ mãi canh cánh trong lòng. Một ngày, Hoài Nhân quyết định thủ tiêu đứa bé kia.

Dù sao chỉ là một đứa bé ăn xin, chết đi thì ai cũng nghĩ là nó sẽ chết vì đói. Vì không có tiền thuê người nên Hoài Nhân đành phải trực tiếp ra tay. Lựa một ngày Vi Cố vào cung nhận ban thưởng, Hoài Nhân lẻn ra ngoài, đội mũ, che kín mặt, đến khu nhà ở của bọn ăn xin. Không khó để nhận ra đứa bé ăn xin nọ.

Có lẽ vì tính đố kỵ trong lòng nên Hoài Nhân bỗng nhìn đứa bé có vẻ dễ nhìn hơn lúc trước. Có khi nào sau này nó sẽ trở nên xinh đẹp rồi quyến rũ Vi Cố? Không được, nàng tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra. Ý chí giết người trong đầu càng mãnh liệt, Hoài Nhân bước nhanh vài bước. Đứa bé chỉ kịp ngẩng mặt nhìn người đi tới thì đã thấy Hoài Nhân từ trong người rút ra một con dao bén nhọn, đâm thẳng vào ngực nó.

Đứa bé bình sinh nhạy cảm với việc sinh tồn, phản ứng cực nhanh, ngã người ra đằng sau. Vì vậy nhát dao kia không phải đâm vào ngực mà chỉ sượt qua lông mày của đứa bé, máu chảy xuống mắt, nhuộm đỏ cả mắt làm Hoài Nhân, người chưa từng giết người, cực kì hoảng sợ. Con dao trong tay run run rơi xuống đất, Hoài Nhân hét lên rồi bỏ chạy.

Đứa bé chỉ thấy đau nhức trên lông mày, nó chỉ biết lấy tay đè lại để máu bớt chảy. Đầu ong ong, mắt hơi mờ. Nó không hiểu, chỉ là một đứa bé ăn xin sao lại có người muốn giết nó được? Đứa bé quật cường đi dậy, lặng lẽ đi tìm thầy thuốc. Nó vừa đi vừa mệt, bên tai lại vang lên tiếng náo nhiệt hơn hẳn. Thì ra là tân trạng nguyên đi diễu hành trên ngựa, được dân chúng tung hô, pháo nổ đì đùng.

Đứa bé không còn hơi sức quan tâm đến những chuyện đó, nó chỉ nhắm thẳng đến nhà thầy thuốc. Bước chân lảo đảo, rồi ở trong đám người trực tiếp ngất xỉu. Đứa bé đó không hề được phát hiện thấy, người người vẫn đang chung với cuộc vui. Tân trạng nguyên đó, không ai khác chính là Vi Cố. Hắn ngạo nghễ cưỡi ngựa, đội trên đầu chiếc mũ quan phẩm được bệ hạ ban tặng, trở thành quan tri huyện.

Đứa bé không biết, khi Vi Cố nhìn thấy cánh tay gầy yếu thò ra giữa đường. Dường như không thể gây được bất kì sự chú ý nào, thì Vi Cố lại nhìn thấy sợi chỉ mỏng manh mà chói mắt ấy. Tại sao chỉ là một sợi chỉ nhỏ nhưng lại tựa như ma chú, Vi Cố sẽ luôn luôn nhìn thấy nó?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện