Hùng Vương nghe chuyện thì giận dữ vô cùng, không có cách nào trách phạt Tiên Dung khi mà vẻ mặt nàng bỡn cợt, hờ hững thế kia. Không khác gì một người đàn bà lầu xanh, nàng mặc áo lại đàng hoàng, trèo xuống giường, Chử Đồng Tử cũng không khác là bao. Hắn điềm đạm tuấn tú, tựa như việc xuất hiện của vua Hùng cũng không quá to lớn.

Chử Đồng Tử rót trà mời Hùng Vương. Hùng Vương nhìn hắn bằng con mắt chết chóc, tựa như muốn lăng trì tùng xẻo hắn. Biết vậy lúc trước không nên chiều theo ý Tiên Dung mà thả hắn đi. Tiên Dung cười cười, thị vệ đã được đuổi hết ra ngoài, nàng cũng thong thả trò chuyện:

- Phụ vương cũng thấy rồi đấy, con và người này đã có quan hệ, không cưới không được. E rằng thanh danh đã không còn, người vẫn còn muốn con đi hòa thân ư? - Tiên Dung! - Hùng Vương mạnh mẽ quát lên, ngay cả trà trong chén cũng gợn sóng. Nhưng đồng tử của nàng vẫn không lung lay chút nào, nàng trực tiếp ngắt lời.

- Nếu bên địch nghe được tin đồn này, chắc còn tức giận đến chết, tìm cớ dấy binh đánh ta. Lúc đó, chắc là tính mạng con cũng không còn, mà phụ hoàng cũng không giữ được nước.

- Phụ hoàng biết con không đồng ý, nhưng không ngờ con lại làm đến bước này. - Hùng Vương mệt mỏi nhắm mắt - Hai đứa thật sự yêu nhau à? Chuyện từ bao giờ?

- Công chúa ở chiến trường, tôi lại luôn phải buôn bán ở xa nên gặp nhau khá thường xuyên.

Lúc này, Hùng Vương mới để ý kĩ Chử Đồng Tử. Tên nông dân năm nào đã trở thành một thương gia giàu đó trẻ tuổi, đúng là giỏi giang, gả cho người này, Tiên Dung cũng không sợ khổ. Nhưng nghĩ đến bọn họ chưa cưới đã ngủ với nhau, còn làm chuyện như vậy trước mặt bao nhiêu thị vệ, tin này mà truyền ra thì xấu hổ đến mức nào.

Hùng Vương nhẫn nhịn, bảo Tiên Dung đưa Chử Đồng Tử về hoàng cung rồi tính chuyện cưới hỏi sau. Ai ngờ sáng hôm sau, hai người họ đã cao chạy xa bay, không để lại một chút tin tức. Đến khi Hùng Vương biết được đã thật sự ngất xỉu. Đứa con gái này luôn làm cho ông phải đau đầu.

Tiên Dung sau khi ra khỏi thành không có việc gì làm, liền đi theo Chử Đồng Tử buôn bán khắp nơi, học được nhiều điều mới lạ. Cùng lúc đó, hai người nảy sinh tình cảm. Chử Đồng Tử tuy là nam nhưng lại hay ngại ngùng, Tiên Dung là nữ nhưng lại phóng khoáng mạnh mẽ. Hai người ấy vậy mà lại hòa hợp với nhau đến kỳ lạ.

Bọn họ cưới nhau được nửa năm thì Tiên Dung mang thai. Nàng vui mừng đến phát điên, muốn chạy đi thông báo với Chử Đồng Tử thì đang thấy hắn ngồi trong sân. Sân phủ tự nhiên tập hợp rất nhiều thị vệ và người hầu. Không biết bọn họ lại có dự định lớn gì, nàng vui vẻ nhảy chân sáo đến gần Chử Đồng Tử, thấy hắn đang nhìn chằm chằm vật trong tay.

Thấy nàng đến, hắn cũng không giấu đi, ngẩng đầu mỉm cười. Nụ cười nhẹ nhàng, khoan khoái. Tiên Dung nhận ra đây là cây trâm ba năm trước nàng cho Chử Đồng Tử để hắn bán đi kiếm tiền sống, bởi vì không thể xài tiền của hoàng thất. Không ngờ, hắn còn giữ đến bây giờ. Đúng hơn là Chử Đồng Tử chưa từng muốn bán cây trâm này đi.

- Chàng vẫn còn giữ cây trâm này ư? - Tiên Dung cảm động cầm lấy.

- Ừ, bây giờ, vật hoàn lại chủ. - Nàng không hề nhận ra trong lời hắn có gì đó bất thường.

- Trả lại làm gì, chàng giữ lấy đi, dù sao cũng cho chàng, coi như là của hồi môn.

- Không đâu, nàng giữ đi. Bởi vì từ bây giờ, chúng ta... không còn quan hệ gì nữa.

Tiên Dung ngỡ như mình nghe lầm, nụ cười của nàng đông cứng. Nàng muốn hỏi lại một lần nữa, có phải bọn họ đang diễn kịch hay không, nhưng đụng phải gương mặt lạnh lẽo như băng tuyết của hắn, còn có thị vệ và người hầu đều không một cảm xúc nhìn nàng. Tựa như khoảng thời gian trước đây bọn họ chưa từng quen biết, cười đùa, sinh hoạt cùng nhau.

Tiên Dung cứ nghĩ là mình đang nằm mơ, mơ một cơn ác mộng. Nhưng không, khi nàng nghe thấy tiếng binh linh từ bên ngoài chạy vào, còn có sự xuất hiện của anh trai nàng và phụ hoàng, thì nàng đã mơ hồ hiểu rõ tất cả. Chử Đồng Tử nhanh như cắt rút đao kề ngang cổ Tiên Dung, khiến nàng không kịp trở tay.

Không biết có phải do đang mang thai, hoặc là Chử Đồng Tử đã làm gì mà cơ thể nàng không thể biểu hiện ra một chút quyền uy như trước kia. Nàng đã thua rồi. Chưa bao giờ thua dưới tay kẻ địch, nhưng lại bị chồng mình phản bội sau lưng. Cảm giác này kì thực không thoải mái cho lắm. Tiên Dung thở dài, có lẽ bọn họ đang có hiểu lầm gì chăng?

- Chử Đồng Tử, mau thả công chúa ra. Anh đã bị bao vây rồi. - Nàng nghe thấy giọng anh trai.

- Bệ hạ, chắc ông không ngờ chứ gì? Tôi cũng không ngờ, nhưng ông trời trớ trêu, để tôi biết được sự thật. Năm xưa cha mẹ tôi không phải chết vì nghèo đói, mà là do chiến tranh. Ông làm vua mà không ngăn được giặc ngoài, để bọn họ chúng tràn vào giết cả nhà tôi, sau đó còn ung dung sống đến bây giờ. Thậm chí, ông còn không thèm an ủi dân chúng, không chu cấp lương thực, coi chúng tôi giống như cái khiên chắn của ông.

Sắc mặt Hùng Vương thâm trầm mà lạnh lùng. Ông cũng đã điều tra được chuyện này, nhưng tiếc là đến đây thì đã quá muộn. Tiên Dung của ông, không ngờ tình yêu đầu đời của nó lại bị phá hỏng bởi chính ông. Đúng là quả báo.

- Trẫm thừa nhận, là trẫm sai. Anh mau thả công chúa ra.

- Thừa nhận? Sai? Nói nghe thật đơn giản. Có lẽ dân chúng cả kinh thành đều bị ông lợi dụng lừa dối hết rồi. Ông tưởng lừa được tôi sao? Bây giờ tính mạng con gái ông bị đe dọa mới biết sợ à? Vậy còn tôi? Cha mẹ tôi chết rồi thì tôi phải làm sao?

Tiên Dung nghe bọn họ trò chuyện, nước mắt lặng lẽ rơi. Ông trời đúng là có mắt, không bao giờ tước đoạt đi của ai cái gì cả. Ngay cả tính mạng cha mẹ Chử Đồng Tử, cũng được đánh đổi bởi mạng sống của nàng. Chỉ tiếc là, nàng chưa kịp sinh đứa con trong bụng này ra. Tim nàng đau như cắt, nhưng chính nghĩa trong lòng bảo nàng, phụ hoàng nàng khi xưa đã làm sai, là con cái phải chịu tội thay cha mẹ.

- Tiên Dung không có lỗi, đừng ép nó vào ân oán giữa chúng ta. - Hùng Vương thở dốc, miễn cưỡng đứng vững, được thái giám bên cạnh dìu - Anh muốn thế nào thì mới chịu thả nó ra?

- Ông giết cha mẹ tôi, bây giờ tôi giết con gái ông. Chúng ta coi như huề.

Tiên Dung nghe được, trong lời nói hắn không chứa một chút tình cảm nào, hoàn toàn lạnh lẽo. Thật ra, nàng chưa chuẩn bị cho sự thật này. Cho dù tâm nàng có vững thế nào đi chăng nữa, nhìn người mình yêu chĩa đao vào cổ họng, còn nói những lời muốn giết nàng. Nàng không dám khóc, không dám lên tiếng điều gì cả. Làm sao nàng có thể xóa đi nỗi ám ảnh trong lòng hắn đây?

- Không được! Xin anh... đừng đụng tới nó...

- Hay là... bệ hạ giao ra ngọc ấn đi, để dân chúng không còn phải chịu khổ bởi vị vua phế vật như ngài nữa?

Chử Đồng Tử càng nói càng điên loạn. Đó không còn là người nàng yêu nữa, là một đứa con đang báo thù vì cha mẹ. Không phải những lời thì thầm ngại ngùng mỗi đêm, không phải những chăm sóc ân cần cho dù công việc có bận rộn, không còn là người chồng không quên nổi dung mạo của nàng trong suốt hai năm trời nữa.

Hùng Vương ngập ngừng, ông sao có thể trao ngôi vị cho một người ngoài? Nhìn thấy vẻ lưỡng lự của ông, Chử Đồng Tử cười vang. Tiếng cười thê lương mà oán niệm.

- Ông vẫn tham lam như vậy, bệ hạ. Giữa vinh hoa phú quý và con gái, rốt cuộc ông sẽ chọn cái nào đây? Tôi thật muốn biết.

Bỗng nhiên tiếng cười trầm đục vang lên, không phải từ Chử Đồng Tử, cũng không phải từ Hùng Vương, mà là từ người Tiên Dung công chúa. Nàng cười không khác khóc là bao, nhưng phần cười vẫn nhiều hơn. Chử Đồng Tử âm u nhìn, trong mắt gợn sóng. Tuy nàng đã yếu ớt, nhưng vẫn nhanh tay hơn kẻ quanh năm buôn bán không chút võ công như Chử Đồng Tử. Nàng xoay người, giành lấy cây đao trong tay hắn. Hai bên lập tức động binh, nhưng không dám tiến tới.

Tiên Dung không nhìn phụ hoàng, mà cầm đao, nhìn Chử Đồng Tử. Giây phút đó, hắn đã có chút nao lòng. Không phải hắn chưa từng nghĩ đến cảm nhận của nàng, mà là thù hận lúc đó đã phá tan lý trí của hắn. Khi biết sự thật về cái chết của cha mẹ mình, Chử Đồng Tử đã phát điên, nhưng vẫn còn kiềm chế đến tận ngày hôm nay. Hắn yêu nàng, nhưng tình yêu đó không đủ trả cho món nợ máu của cha mẹ hắn.

- Tử, sao chàng không nói sớm với Dung? Như vậy, chúng ta có thể không cần phải đi đến cục diện này. Dung chết rồi, chàng cứ nói là bị bệnh chết cũng được. Chàng xem, sau này truy binh sẽ đến bắt chàng đấy.

Chử Đồng Tử không kiềm chế được run rẩy. Nàng vẫn đứng đó, mỉm cười, ôn tồn nói, không hề trách móc, oán hận, vẫn còn quan tâm đến hắn. Chử Đồng Tử biết mình mềm lòng, nhưng hắn thật sự không chịu được. Tiên Dung vẫn giống như lần đó cứu hắn giữa rừng, mái tóc đen và thanh kiếm trong tay.

- Dung thay mặt phụ hoàng tạ lỗi với chàng. Sự nghiệp chàng vẫn còn đang lên, đừng từ bỏ nó. Phụ hoàng, người cũng đừng gây khó khăn cho chàng. - Nàng nói với Hùng Vương đằng sau - Người hầu trong phủ, bọn họ dù không nói nhưng quần áo đã có chỗ rách cũ, chàng tranh thủ kêu người may vài bộ cho họ. Hai ba ngày lại phải đi chuyển hàng, không thể cứ ăn lương khô mãi, Dung có ghi lại công thức làm mấy món khô dọc đường, để ở đầu giường, chàng mang ra cho đầu bếp, nói họ làm. Còn có...

Tiên Dung nhíu mày, thật sự muốn nghĩ thêm còn điều gì phải dặn dò nữa hay không. Tựa như nàng không hề lúng túng với tình huống này, đã chuẩn bị tất cả từ lâu. Tiếng binh khí vang leng keng, một vài người rưng rưng ôm mặt khóc. Nếu không phải vì bất đắc dĩ, bọn họ cũng không đối xử như vậy với công chúa. Những chuyện nhỏ nhặt nhất trong phủ nàng đều để tâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện