"Nếu em biết chị vì ly hôn Quan Tư Thành mới giữ khoảng cách, em đã phối hợp với chị."
Lâm Thu Đồng rất hối hận lúc đầu hành hạ Thẩm Cảnh Nhiên, dù cô cũng chẳng đủ sức kéo dài được vài ngày.
"Lần này, em khẳng định sẽ phối hợp, để chị thấy khả năng diễn xuất tài ba của em."
Nói xong lời cuối, Lâm Thu Đồng còn cười lớn ba tiếng, bộ dạng vô cùng tiểu nhân đắc chí.
Thẩm Cảnh Nhiên quả thật dở khóc dở cười, đứa nhỏ này lẽ nào vẫn chưa hiểu rõ tình hình, cô nhắc nhở.
"Quan Tư Thành là ba ruột của em."
Lúc này Lâm Thu Đồng mới đè thấp giọng.
"Thật ra, em luôn giấu giếm chị một chuyện."
Trong lòng Thẩm Cảnh Nhiên rơi lộp bộp, lẽ nào trăm tính ngàn tính lại bị sót ngay chỗ Lâm Thu Đồng? Cô vô cùng tin tưởng Lâm Thu Đồng, cho nên chưa bao giờ giấu giếm chuyện gì. Lâm Thu Đồng vừa định nói tiếp, Thẩm Cảnh Nhiên liền cắt ngang.
"Chúng ta gặp nhau rồi nói."
-- Lúc gặp nhau --
"Em giấu chị chuyện gì?"
Thẩm Cảnh Nhiên thần tình nghiêm túc, Lâm Thu Đồng hơi rét lạnh, muốn tiến tới bên cạnh Thẩm Cảnh Nhiên, bị cô ấy chỉ chỉ phía đối diện.
"Ngồi đó nói."
Lâm Thu Đồng nhất thời như bị vứt bỏ, ngó cô với vẻ rất đáng thương. Thẩm Cảnh Nhiên bất lực.
"Nói nhanh."
Quả thật có loại cảm giác mệt mỏi rã rời, đề phòng một đống người, duy chỉ không phòng Lâm Thu Đồng, Thẩm Cảnh Nhiên cảm thấy không thể tin nổi.
"Phu nhân..."
"Còn không giao phó nhanh lên!"
Lúc nào rồi còn tâm tình gọi phu nhân, Thẩm Cảnh Nhiên cũng muốn đánh người, giá cổ phiếu Cảnh Trí bây giờ bị rớt xuống mức thảm thương, cô cũng không lo lắng, bởi vì cô còn hậu chiêu có thể làm thị trường chứng khoán tăng trở lại, điều kiện tiên quyết là phải lấy được giấy ly hôn của Quan Tư Thành, bằng không, hậu hoạn khôn lường. Trước khi có được, Thẩm Cảnh Nhiên chỉ có thể với Quan Tư Thành làm được một chữ, nhẫn!
"Vậy em nói thật."
Chuyện Lâm Thu Đồng muốn nói, chính là Quan Tư Thành với Diệp Tu, đương nhiên, cô không nói ra tiểu tam là ai. Thì ra giấu giếm chuyện này, Thẩm Cảnh Nhiên thở phào nhẹ nhõm, chỉ là ngoài mặt vẫn chuyển phát bơ xuyên lục địa.
"Sao em biết được?"
Tiểu tử này che giấu lâu đến vậy, Thẩm Cảnh Nhiên luôn cảm thấy Lâm Thu Đồng không có sức nhẫn nại, xem ra cô đã lầm tưởng.
"Lúc đầu em cảm thấy quan hệ vợ chồng của hai người hơi lạ, cho nên điều tra một chút."
Lâm Thu Đồng không nói vào chi tiết, Thẩm Cảnh Nhiên không hài lòng với câu trả lời.
"Ngoài chuyện vợ bé, không tra ra được chuyện nào khác?"
"Ây..."
Lâm Thu Đồng không muốn nói dối, nên đành lảng sang chuyện khác.
"Phu nhân, sắp tan làm rồi, hay chúng ta bàn chuyện diễn kịch tối nay nhé."
"Chẳng phải bảo khả năng diễn xuất tài ba cơ mà? Bàn với chả bạc cái gì."
"Đạo diễn Thẩm ơi, em biết lỗi rồi mà."
Buổi tối, Quan Tư Thành vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng đập đồ trong nhà bếp, cửa phòng nếp vẫn để hỡ. Bên trong là tiếng hung dữ của Lâm Thu Đồng.
"Thẩm Cảnh Nhiên! Cô không thấy cô hơi thừa thải trong căn nhà này sao? Tôi nói cô biết, cô vĩnh viễn cũng không thay thế được vị trí của mẹ tôi!"
"Haha, cô nghĩ quá nhiều rồi, cho tới tận bây giờ tôi chưa từng muốn đại diện ai cả, chuyện nhàm chán như vậy, phỏng chừng cũng chỉ mình cô là nghĩ ra."
Thẩm Cảnh Nhiên lạnh lùng sâu kín giễu cợt.
"Thế à? Cô tốt nhất đặt tay lên ngực tự vấn với lòng, cô có được tất cả như hôm nay là nhờ ai?"
Lâm Thu Đồng hơi dừng lại, tiếp theo cười quái gỡ nói.
"Nếu không phải vì thân phận bà Quan của cô, cô tưởng Quan Tư Thành sẽ chịu giúp đỡ cô sao?"
"Tùy cô muốn nói sao cũng được, dù sao trong chuyện này chẳng ai là cưỡng ép ai, cha cô cũng là tự nguyện. Đừng nói giống như tôi nợ cha cô nhiều lắm."
"Thẩm Cảnh Nhiên, nếu cô có gan, liền ly hôn, để lại Cảnh Trí, một mình ra ngoài gầy dựng cơ nghiệp, cô có dũng khí đó không? Dám không?"
"Lười nói mấy thứ này với cô."
Lúc này trong bếp truyền ra tiếng bước chân lộn xộn, hình như cả hai đang giằng co, Lâm Thu Đồng nghiêm nghị nói.
"Thẩm Cảnh Nhiên! Cô rời khỏi Quan Tư Thành coi như hết đường sống, không tin thì cứ việc thử!"
"Buông tôi ra!"
Giọng Thẩm Cảnh Nhiên cũng nghiêm túc nâng cao, đanh lại, một tiếng <bốp>, không biết là ai tát ai, Quan Tư Thành thót tim, muốn đưa tay mở cửa đột nhiên rút lại, xém chút bại lộ.
Lúc Quan Tư Thành gõ cửa, Lâm Thu Đồng bỗng mở cửa ra, gò má đỏ bừng, nhìn là biết vừa bị tát, còn sắc mặt Thẩm Cảnh Nhiên thì âm trầm, vòng qua hai người rời khỏi nhà. Quan Tư Thành đau lòng, tính đi luộc trứng xoa cho Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng kéo tay hắn lại, giọng run nói.
"Tôi thật sự không thích mẹ kế Thẩm Cảnh Nhiên."
Phải, cô thích chính là người phụ nữ tên Thẩm Cảnh Nhiên, mà không phải mẹ kế.
"Được, ba sẽ cân nhắc ly dị với cô ta." (hỡi ngừ đờn ông mặt dày hơn inox, thỉnh buông tha Nhiên giùm)
Quan Tư Thành trong lời nói cố tình không ra quyết định sau cùng, thật ra, trước khi cho đăng scandal của Thẩm Cảnh Nhiên lên Weibo hắn đã tính toán, chỉ không cho phát triển quá nhanh thôi, bây giờ con gái lại gây gổ Thẩm Cảnh Nhiên lớn đến vậy, hắn đành phải cố ý ly dị trước thời hạn, vẫn không thấy yên tâm. Quan Tư Thành rõ hơn ai hết, nếu ly hôn, hắn sẽ không còn chút liên quan nào với Thẩm Cảnh Nhiên, Thẩm Cảnh Nhiên hoàn toàn cởi bỏ được khống chế của hắn, cho nên, hắn vẫn luôn cân nhắc.
"Quan Tư Thành, ông nhất định phải đoạt lại tập đoàn Cảnh Trí!"
Lâm Thu Đồng nghiến răng nghiến lợi, tương đối ngoan độc, Quan Tư Thành cười.
"Đứa ngốc, con dùng từ không thích hợp rồi, không phải đoạt lại, mà là lấy về, Cảnh Trí vốn là của ba cho để nâng đỡ cô ta."
"A? Thật sao?"
Lâm Thu Đồng sờ sờ gương mặt sưng đỏ của mình, khinh bỉ nói.
"Tôi liền bảo là thế, cô ta lại không thừa nhận!"
Phỏng chừng cảm thấy khinh bỉ chưa đủ, Lâm Thu Đồng bồi thêm biểu cảm phẫn hận. nếu Quan Tư Thành "thu hồi" tập đoàn Cảnh Trí, cô muốn đích thân nắm giữ, phải hành hạ Thẩm Cảnh Nhiên một phen mới được, ai bảo lúc đầu chị ấy lợi dụng mình, còn mình thì như con ngốc vậy, thiệt tình càng nghĩ càng tức.
Quan Tư Thành cưng chiều Lâm Thu Đồng, một câu liền được, muốn thế nào có thế đó, từ đầu, Quan Tư Thành đã suy nghĩ, muốn để Lâm Thu Đồng luyện tập quản lý công ty, vừa vặn, Cảnh Trí là lựa chọn tốt.
"Khi nào hai người ly hôn?"
Lâm Thu Đồng thấp thỏm hỏi, cúi đầu nói.
"Tôi thật sự không muốn ở trong ngôi nhà này, nhìn thấy cô ta."
Ngoại trừ nơi này ra, bất kỳ chỗ nào cũng muốn thấy Thẩm Cảnh Nhiên, Lâm Thu Đồng vui vẻ thầm nghĩ.
Lâm Thu Đồng một bộ buồn rầu không vui, mặt thì sưng vù, Quan Tư Thành đau lòng muốn chết.
"Ba sẽ suy nghĩ kỹ, con nhanh ngủ sớm đi."
Quan Tư Thành ân cần hỏi han xong, Lâm Thu Đồng về phòng, vội lấy di động trong túi áo, bên trên hiện đầy tin nhắn của Thẩm Cảnh Nhiên. Lâm Thu Đồng chưa mở khóa màn hình, đáy lòng đã chứa đầy mật.
Cảnh Nhiên: Đồ ngốc, cùng lắm là diễn, ai kêu em làm thật vậy, mặt sưng lên cả rồi, tự chườm đá cho mình nhanh lên.
Thẩm Cảnh Nhiên trong lúc gửi tin nhắn, đáy lòng đau nhức, cô vốn định vỗ hai lòng bàn tay vào nhau để tạo âm thanh, nào ngờ đồ ngốc Lâm Thu Đồng lại tự giáng xuống mặt mình cái bạt tai, cũng đồng thời giáng cho cô một cái, chỉ khác là đánh vào tim Thẩm Cảnh Nhiên.
Cảnh Nhiên: Không biết cả hai còn nói chuyện đến bao giờ, nhưng mà chị sẽ đợi, xong thì nhớ báo chị.
Xong vai diễn của mình, phần hiện trường còn lại đều nhờ vào Lâm Thu Đồng phát huy, Thẩm Cảnh Nhiên không tránh khỏi lo lắng, nhưng chỉ có thể chờ đợi, loại cảm giác này thật sự không dễ dàng chút nào.
Cảnh Nhiên: Haiz, càng nghĩ càng cảm thấy má em sẽ sưng phù lên mất thôi, em xuống tay cũng quá ác liệt rồi.
Trước mặt là cái má sưng vù đỏ ửng của Lâm Thu Đồng, Thẩm Cảnh Nhiên rất muốn làm gì đó, nhưng cô bé lại cách cô quá xa, thì ra, thời điểm sự quan tâm không thể đến được đích đến, sẽ trở thành đau lòng, sau đó biến thành cơn giận, mắc gì phải dùng sức đến vậy.
Rốt cuộc, Lâm Thu Đồng cũng gửi tin nhắn. Mộc Hòa: Thẩm Cảnh Nhiên.
Dù chỉ có ba chữ, nhưng có thể làm cho trái tim bị dạt ra ngoài khơi xa của Thẩm Cảnh Nhiên vào được bờ, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, tốc độ nhắn quá chậm, Thẩm Cảnh Nhiên trực tiếp gọi qua. Lâm Thu Đồng vừa nghe máy, liền nghe thấy giọng gấp gáp của Thẩm Cảnh Nhiên.
"Má em sao rồi? Có bị sưng không?"
Phần lớn khi nói chuyện Thẩm Cảnh Nhiên luôn ôn nhu chậm rãi, bây giờ chỉ qua điện thoại cũng có thể nghe thấy phần vội vã kia, Lâm Thu Đồng cảm động không thể diễn tả được, cô biết Thẩm Cảnh Nhiên có nhiều vấn đề muốn hỏi, cô cũng chuẩn bị rất nhiều câu trả lời, nhưng duy chỉ không ngờ tới, Thẩm Cảnh Nhiên đầu tiên lại hỏi cái má của cô.
"Không có..."
"Đi chường má đã, bằng không ngày mai sẽ sưng đau lên đấy."
Thẩm Cảnh Nhiên đau lòng nói, Lâm Thu Đồng rầm rì bày tỏ hết đau rồi, Thẩm Cảnh Nhiên liền mặt lạnh như tiền.
"Bảo em đi thì đi, nhanh cái chân lên!"
"Ưh..."
Lại hung vậy, Lâm Thu Đồng chỉ đành phục vụ cái má bị đau trước, sợ Thẩm Cảnh Nhiên đợi lâu, Lâm Thu Đồng xoa qua xoa lại mấy cái liền gọi Thẩm Cảnh Nhiên.
"Phu nhân, chị nói đúng, quả nhiên Quan Tư Thành định đoạt lại Cảnh Trí, xem ra nhất định phải lấy cho kỳ được."
Lâm Thu Đồng lo lắng.
"Chị đã có cách đối phó chưa?"
Không đợi Thẩm Cảnh Nhiên trả lời liền nói tiếp.
"Không có cũng không cần sợ, em đã nghĩ đường lui rồi, nếu hắn giành được cổ phần Cảnh Trí nhiều nhất, em sẽ nghĩ cách để hắn chuyển lại cho em, xong em sẽ chuyển lại cho chị..."
Thẩm Cảnh Nhiên bật cười ở đầu dây bên kia, đứa ngốc này, Quan Tư Thành mà biết sự thật, sẽ rất đau lòng nhỉ? Haha, Thẩm Cảnh Nhiên sẽ không đồng cảm Quan Tư Thành, lòng tốt cô đã cho hắn hết, đáng tiếc, hắn vẫn lựa chọn hành động độc ác.
"Về việc ly hôn, Quan Tư Thành nói còn phải cân nhắc, xem ra hắn vẫn không muốn tùy tiện bỏ qua cho chị, không thì chúng ta cho thêm gia vị nhé?"
Lâm Thu Đồng cũng thấy bản thân mình hơi xấu xa, nhưng mà, khẳng định không xấu bằng Quan Tư Thành. Thẩm Cảnh Nhiên cười hỏi.
"Em muốn thêm gia vị thế nào?"
"Chẳng phải hắn có vợ bé sao?"
Lâm Thu Đồng hơi do dự.
"Nếu không..."
Cô không hề muốn lợi dụng Diệp Tu, nhưng...
"Không cần gia vị này."
Thẩm Cảnh Nhiên trực tiếp từ chối.
"Tại sao?"
"Chị có chỗ dùng rồi, em cũng giữ bí mật nhé."
Lâm Thu Đồng bỗng nghĩ ra vấn đề nghiêm trọng.
"Phu nhân, chị sẽ ngủ ở đâu!"
Lâm Thu Đồng không suy nghĩ cẩn thận, trong đầu chỉ toàn con nhím xù lông kia, nhớ lại vụ trước scandal đã làm cô giận xì khói, nhất là sau vụ scandal, Thẩm Cảnh Nhiên với Liễu Tịch đều giữ im lặng, trong mắt người ngoài thế chính là đã thừa nhận.
"Ngủ lại quán bar."
Thẩm Cảnh Nhiên còn không biết tiểu tâm tư Lâm Thu Đồng? Chỉ là có vài chuyện cần nói thì phải nói, tránh cho bé con của cô hiểu lầm.
"Suy đoán của em, chị cũng đã nghĩ xong, nếu Quan Tư Thành đã nói chị với Tịch là một đôi, vậy chị sẽ mượn đề tài phát huy."
Lâm Thu Đồng vì những lời này mà uống nguyên tô giấm chua, có điều cũng chỉ đành đồng ý với chủ ý của Thẩm Cảnh Nhiên, cô biết Thẩm Cảnh Nhiên sẽ không làm chuyện gì quá đáng, nhưng, khó bảo toàn con nhím kia sẽ không lệch lạc, cho nên, cô vẫn phải ghen.