Vừa vào phòng, Thẩm Cảnh Nhiên liền tỉnh táo lại, phát giác vừa rồi bản thân phản ứng hơi quá, không phải cô luôn ghét những việc như hỏi dồn quá mức sao? Nói tới nói lui, Thẩm Cảnh Nhiên có phần không muốn thừa nhận, tâm trạng ưu phiền ban nãy là biểu hiện của ghen tuông. Dù Lâm Thu Đồng không nói, Thẩm Cảnh Nhiên cũng đoán được, em ấy giải quyết chuyện này có thể không thoát khỏi liên quan Diệp Tu, cô cực kỳ không muốn Lâm Thu Đồng quá gần gũi Diệp Tu.



Giữa khuya, trong phòng tĩnh lặng, Lâm Thu Đồng tính đợi đêm xuống lẻn qua phòng Thẩm Cảnh Nhiên, cơ mà, cửa phòng người ta, lại khóa mất. Lâm Thu Đồng chưa từ bỏ dùng sức vặn thêm vài lần, quả thật đã khóa, cô chỉ đành ảo não trở về phòng. Tiêu tán đường rồi, khẳng định Thẩm Cảnh Nhiên giận lắm, Lâm Thu Đồng rầu rĩ, làm anh hùng vô danh không tốt sao?



Lâm Thu Đồng không ngủ được, liền lên Weibo, đăng status: Bị phu nhân đày vào lãnh cung rồi *òa*.



Ngoài mặt kêu khổ, nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào, Lâm Thu Đồng cảm thấy nhất định mình biến thái rồi, có thể đến trình độ xem đó làm niềm vui. Đăng xong cô liền out, trong đầu vẫn miên man suy nghĩ, tối nay không vào được phòng Thẩm Cảnh Nhiên, cô thật không còn lòng dạ nào để ngủ, Lâm Thu Đồng quyết định giả bộ mộng du, tới ngồi tựa lên cửa phòng Thẩm Cảnh Nhiên ngủ. Cho nên, có thể dễ dàng tưởng tượng, khi cửa phòng Thẩm Cảnh Nhiên mở ra, có một người đột nhiên ngã xuống, nhất định là một diễn biến kinh dị.



"Buồn ngủ về phòng mà ngủ!"



Thẩm Cảnh Nhiên vẫn không đành lòng, thấp giọng mắng một câu, Lâm Thu Đồng dụi dụi mắt, cười ngây ngốc, lẽo đẽo theo sau Thẩm Cảnh Nhiên vào phòng. Thẩm Cảnh Nhiên đoán được có thể cô sẽ đợi ngoài cửa, bằng không đã không nửa đêm mở cửa phòng, Lâm Thu Đồng nghĩ tới đây, trong lòng tươi tắn hẳn, nằm phịch xuống giường chưa đầy ba giây liền ngủ mất. Thẩm Cảnh Nhiên còn định quở trách vài câu, không ngờ, Lâm Thu Đồng đã đi gặp Chu công, còn thuận tiện ngáy khò khò, đơn giản chính là 'ta đã nhặt được hảo phu nhân'.



Không cần nghĩ ngợi, trời vừa tờ mờ sáng, Thẩm Cảnh Nhiên liền đánh thức Lâm Thu Đồng, cô mắt nhắm mắt mở mò về lại giường mình, ưm, chiếc giường thật lạnh lẽo trống trãi. Lâm Thu Đồng không ngủ được, bò dậy suy nghĩ vào phòng sách đọc sách một lúc, ngoài ý muốn phát hiện, Thẩm Cảnh Nhiên cũng ở đây.



"Chị không ngủ sao?"



Lâm Thu Đồng hỏi.



"Em cũng vậy."



Thẩm Cảnh Nhiên cúi đầu đọc sách, thực ra đang suy nghĩ vài chuyện trong đầu, Lâm Thu Đồng hừ một tiếng, nửa ngồi ôm lấy eo Thẩm Cảnh Nhiên.



"Phòng em vừa lạnh lẽo lại vừa không có chị."



Thẩm Cảnh Nhiên xoa đầu cô, vừa buồn cười nhưng cũng không nói gì, trước kia không phát hiện Lâm Thu Đồng lại thích làm nũng đến vậy.



Hôm nay là chủ nhật, nhưng nhà họ Quan cũng không mấy thanh nhàn, sáng sớm vừa ăn sáng xong Quan Tư Thành liền ra ngoài, Thẩm Cảnh Nhiên cũng làm việc trong phòng, Lâm Thu Đồng cũng không nhàn rỗi, lởn vởn quanh Thẩm Cảnh Nhiên. Thẩm Cảnh Nhiên không biết nội dung bài viết Weibo thứ hai là gì, cho nên cũng không biết nên đề phòng ra sao, Weibo có thể cũng đã bị Quan Tư Thành thao túng, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên muốn biết nhiều hơn, rốt cuộc là ai? Muốn nhắm tới hạ thủ hai người bọn họ. Thẩm Cảnh Nhiên nhớ lại hết một lượt những người cô từng đắc tội, cũng không xác định được, về phía Quan Tư Thành, cô không thể chắc chắn, nhưng đối phương dường như có dã tâm muốn đuổi cùng giết tận bọn cô, là mối thâm thù đại hận cỡ nào chứ?



Nghĩ muốn thử thăm dò kẻ này, nhưng cơ bản không tra ra được, còn Lâm Thu Đồng thì dẹo qua dẹo lại trước mặt, Thẩm Cảnh Nhiên thấy hơi phiền, ngoắc ngoắc tay, biểu cô bé tới, định nói chuyện này thử xem sao, dù sao, Quan Tư Thành cũng là cha cô. Lỡ Quan Tư Thành có chuyện gì, Lâm Thu Đồng cũng tránh khỏi quá thương tâm.



"Em không biết Quan Tư Thành từng đắc tội những ai, chị cũng biết rồi, em mới về nước chưa được bao lâu, cơ mà trong làm ăn, chuyện đắc tội khó mà tránh khỏi."



Lâm Thu Đồng nói cũng có lý.



"Nhưng mà, chị đột nhiên hỏi em chuyện này làm gì?"



Thẩm Cảnh Nhiên không nói hết suy nghĩ trong lòng, Lâm Thu Đồng tự nhiên hiểu thâm ý bên trong.



"Haiz."



Thẩm Cảnh Nhiên thở dài, cô thật sự không muốn đấu đá Quan Tư Thành, nhưng nếu muốn cô buông tay người trước mặt, cô sẽ làm được? Nếu là trước kia, Thẩm Cảnh Nhiên sẽ không chút do dự trả lời được, bây giờ... chỉ cần vừa nghĩ Lâm Thu Đồng và cô sẽ trở thành hai đường thẳng song song, là trong lòng liền mơ hồ đau nhói, cô không muốn mất đi người này.



"Chị đừng thở dài, chúng ta binh tới tướng ngăn nước tới đất chặn."



Lâm Thu Đồng vỗ nhẹ bắp đùi Thẩm Cảnh Nhiên.



"Quan Tư Thành vốn làm người như vậy, chị thấy đó hắn cũng thế với em, cho tới nay luôn không hỏi ý kiến em, tự ý sắp đặt mọi chuyện, em đã nói cả trăm ngàn lần, em với Trần Phóng là không thể nào, nhưng hắn vẫn quyết gán ghép cho được."



Lâm Thu Đồng vừa phẫn hận vừa bực tức nói, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì.



"Phu nhân, Trần Phóng không phải làm trong công ty chị sao? Hắn gần gũi Quan Tư Thành như vậy thật sự không có liên quan?"



"Không phải quan hệ hai nhà là thế giao à? Chị nghe Quan Tư Thành nói, cha Trần Phóng qua đời sớm, hắn luôn giúp đỡ chăm sóc cậu ta, có lẽ đã hiểu tường tận về cậu ta, cho nên mới muốn gán ghép với em."



Thẩm Cảnh Nhiên trả lời với giọng lãnh đạm, chọc Lâm Thu Đồng cực kỳ bất mãn.



"Chị không thèm để ý em chút nào hết á!"



"...."



"Nếu có đứa nào dám gán ghép chị với người khác, em sẽ đá bay đít nó."



Cách thức giải quyết vấn đề trước giờ của Lâm Thu Đồng luôn theo trường phái vũ lực. Thẩm Cảnh Nhiên xoa đầu cô.



"Chị tin tưởng ở em, cũng tin ở bản thân mình."



Lâm Thu Đồng lập tức vui vẻ trở lại.



"Rốt cuộc chị đã thừa nhận quan hệ hai đứa mình rồi à? Không nhịn được muốn nói thích em luôn chứ gì?"



Lâm Thu Đồng quả thực muốn nghe từ miệng Thẩm Cảnh Nhiên nói chữ, thích. Thẩm Cảnh Nhiên luôn rất dung túng, cũng rất bao dung cô, chị ấy dùng hành động ngầm cho phép chuyện này, chỉ là không nói ra miệng thôi. Một hồi lâu Thẩm Cảnh Nhiên cũng không nói gì, để tâm trạng Lâm Thu Đồng vừa lên cao cũng vừa xuống thấp, cô cũng không bắt buộc Thẩm Cảnh Nhiên phải nói, vẻ mặt này của chị ấy nhìn sao mà phiền muộn vậy?



"Lâm Thu Đồng, chị thích em."



Lúc Lâm Thu Đồng sắp sửa từ bỏ ý định, thì lời tỏ tình của Thẩm Cảnh Nhiên lững thững gửi tới, nhưng trình độ vui sướng mà nó mang lại vẫn không hề giảm, Lâm Thu Đồng ôm chầm lấy Thẩm Cảnh Nhiên, hung hăng hôn bẹp một cái. Thẩm Cảnh Nhiên cảm thấy gò má mình ướt nhẹp, đứa nhỏ này mỗi lần hôn, nhất định phải liếm sao?



Quan Tư Thành động thái kỳ này quả thực chấn động, thứ hai, Weibo trực tiếp lên sóng scandal đồng tính của Thẩm Cảnh Nhiên, nhưng đối tượng không phải Lâm Thu Đồng, mà là Liễu Tịch. Vừa đọc bài viết chấn động này, Thẩm Cảnh Nhiên cạn lời dở khóc dở cười, Lâm Thu Đồng thì tức muốn chết, còn Liễu Tịch thì mừng muốn chết, cô thật muốn hát vang: Đợi mãi cuối cùng cũng đến ngày này... Chủ bài viết quả là viết đủ sâu, bắt đầu lột trần từ thời đại học của Thẩm Cảnh Nhiên, Thẩm Cảnh Nhiên đọc Weibo, như thể hồi tưởng lại cả một hành trình, chỉ là hành trình này đã bị chen vào quá nhiều màu sắc khác biệt.



Chủ bài viết miêu tả rất sinh động Thẩm Cảnh Nhiên là được gả vào nhà giàu như thế nào, che giấu sở thích đồng tính của mình ra sao, chủ bài viết bày tỏ trên đời không có bức tường nào mà không có khe lọt, hắn sớm đã khám phá ra tất cả. Thẩm Cảnh Nhiên đọc cả bài, không cần phải nói, viết như chuyện thật vậy, trong đó, có tấm hình thân mật ăn cơm của cô với Liễu Tịch, ánh mắt cả hai nhìn nhau rõ là của những người bạn, nhưng lại bị miêu tả thành chứa chan tình cảm; một tấm là Thẩm Cảnh Nhiên ôn nhu vuốt ve đầu Liễu Tịch, gương mặt Liễu Tịch tràn đầy thân thiết; còn một tấm là Thẩm Cảnh Nhiên bước ra từ nhà Liễu Tịch, mặc quần áo của Liễu Tịch... Quan Tư Thành được chủ bài viết đối đãi thành một người đàn ông ấm áp trượng nghĩa bao dung, còn Thẩm Cảnh Nhiên vì đạt được mục đích lợi dụng người khác không từ thủ đoạn, giấu giếm tính hướng của mình, người đàn bà vô sĩ phá hủy hạnh phúc của Quan Tư Thành. Thẩm Cảnh Nhiên cũng là lần đầu tiên nhìn biểu cảm của mình khi xoa đầu Liễu Tịch, quả thật hơi mập mờ, tiểu hài tử Lâm Thu Đồng kia nhất định là bị chọc điên lên, dù biết chỉ là giả.



Weibo vừa lên, truyền thông liền bám sát tin tức tham gia thảo luận, Thẩm Cảnh Nhiên xem tin tức xong, trước tiên gửi tin nhắn.



Cảnh Nhiên: Đọc tin tức cũng không được nổi giận, biết chưa?



Lúc này Lâm Thu Đồng mới dễ chịu được chút, ra vẻ độ lượng hồi âm: Em mới không nổi giận. Thật ra chỉ hơi thấy tức, thật sự muốn xách Liễu Tịch rời khỏi mình phu nhân.



Truyền thông đều hướng bất lợi về phía Thẩm Cảnh Nhiên, rất hiển nhiên, có người đã động thủ trong tối, gây ảnh hưởng dư luận, phần lớn đều là cánh đàn ông lên án đạo đức của Thẩm Cảnh Nhiên, và những người xu hướng dị tính. Thẩm Cảnh Nhiên nhìn bọn họ dồn hết sức nổi lên từng đợt từng đợt bôi nhọ, cô đột nhiên lại cảm thấy, thì ra người đồng tính muốn come out lại dễ dàng đến vậy. Thẩm Cảnh Nhiên come out bây giờ, mới là cơ hội tốt nhất, nếu bây giờ mà phủ nhận, sau này sẽ lại bị nắm thóp, đến lúc đó sợ rằng khó mà trở mình, cô không muốn Lâm Thu Đồng ẩn mình cả đời bên cạnh cô, có lẽ cô nên cân nhắc mượn đề tài này để phát huy.



Nhưng bây giờ, chuyện quan trọng nhất, chính là chưa có được giấy ly hôn của Quan Tư Thành, Thẩm Cảnh Nhiên nói với Lâm Thu Đồng.



"Tối nay về nhà em náo loạn một trận thật lớn với chị, ngay trước mặt Quan Tư Thành."



"Hả?"



Lâm Thu Đồng đầu óc mơ hồ.



"Thu Đồng, tin chị không?"



Thẩm Cảnh Nhiên không tính giải thích, Lâm Thu Đồng do dự một lúc, nói.



"Ừm, em tin."



"Vậy tối nay liền đại náo một phen, xích mích càng lớn càng tốt."



Thẩm Cảnh Nhiên chỉ huy.



"Có thể nói, gây nhau xong, chị sẽ dọn ra ngoài, chúng ta trước cứ liên lạc nhau qua tin nhắn."



"Phu nhân, chị muốn làm gì, có thể nói toàn bộ cho em không?"



Lâm Thu Đồng không nhịn được hỏi.



"Mỗi lần làm việc chị đều vậy, âm thầm kín đáo, em không kịp chuẩn bị."



Lần này Quan Tư Thành cho bùng nổ, ai cũng đoán bọn họ sẽ ly hôn, Lâm Thu Đồng cũng nghĩ thế, nhưng bây giờ áp lực đè lên Thẩm Cảnh Nhiên quá lớn, cô không muốn lại đặt thêm vấn đề. Nền móng tình cảm các cô còn chưa vững, Lâm Thu Đồng rất sợ sẽ đánh mất, cô chưa từng nghĩ, Thẩm Cảnh Nhiên cũng có sợ như cô không.



"Thẩm Cảnh Nhiên, có phải chị cảm thấy em vẫn chưa đủ để chị dựa vào, hoặc em vẫn chưa xứng đáng với niềm tin của chị."



"Thu Đồng."



Thẩm Cảnh Nhiên cân nhắc một phen lại cất lời.



"Vậy chị nói cho em, chị chuẩn bị ly hôn với Quan Tư Thành, đây cũng là mục đích trước nay chị muốn đạt được..."



Thẩm Cảnh Nhiên chưa nói hết câu, đã nghe thấy tiếng &*^%#! đầu bên kia của Lâm Thu Đồng.



"Em không sao chứ..."



Đột nhiên Thẩm Cảnh Nhiên hơi hối hận. Lâm Thu Đồng gào khóc xong, nức nở nói.



"Thẩm Cảnh Nhiên! Chị thật là nữ nhân ngốc nhất trên đời, nếu đã có ý định này, nên nói sớm với em chứ!"



"......"



Có mẹ kế nào lại đi thảo luận chuyện ly hôn với con kế không.



***



Ừ thì, hồi đó đúng là Nhiên ở vào cái thế không thể thảo luận chuyện như vậy được, chào thua ngược của tác giả, hết tức rồi =))))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện