Cúp máy, Diệp Tu ngồi ngơ ngác trong phòng khách hồi lâu, đột nhiên cảm thấy, cả cô và Thẩm Cảnh Nhiên thật đáng tội nghiệp. Thật ra, nếu Diệp Tu muốn giúp chuyện này, quả thật dễ như trở bàn tay, không kể đến Diệp Thu có đồng ý hay không, chỉ cần cha nuôi cô ra mặt, Diệp Thu chỉ đành làm theo. Diệp Tu cũng nghĩ đến kết quả của việc trực tiếp đi tìm Diệp Thu, nhất định sẽ bị cự tuyệt, tính tình không nghe ai khuyên bảo trước giờ của nó, ngoại trừ có người cường thế hơn, dù uy hiếp hay dụ khị, nó cũng đều sẽ đồng ý. Diệp Tu không hiểu tại sao Diệp Thu muốn nhúng tay vào chuyện này, cô tìm thêm tin tức trên mạng, với những gì Lâm Thu Đồng nói ban nãy, liên hệ trước sau, không khó có được kết luận: Vợ chồng Quan Thẩm đang lục đục, rõ ràng sức lực họ Quan mạnh hơn họ Thẩm, bây giờ đang muốn ép cô ấy cúi đầu, nếu Thẩm Cảnh Nhiên đi vào khuôn khổ, vậy quan hệ vợ chồng của họ sẽ lại tiếp tục hòa thuận, nếu Thẩm Cảnh Nhiên không chịu...
Quan Tư Thành ly hôn Thẩm Cảnh Nhiên, với cô mà nói, là chuyện tốt, mặc kệ cuối cùng cô sẽ kết hôn với Quan Tư Thành hay không, Diệp Tu vẫn hy vọng, người cô thích sẽ độc thân, dù đã từng ly hôn. Cha nuôi Diệp Tu quyền lực có thể nói một tay che trời, nghĩ lại, mấy lần tập đoàn Kiến Nghiệp bị điều tra ra vấn đề, cuối cùng đều nhờ Diệp Tu tìm cha nuôi mới giải quyết được. Giúp đỡ Thẩm Cảnh Nhiên, cũng đồng nghĩa giúp chính mình, Diệp Tu hiểu rõ Quan Tư Thành, hắn thích nghe lời, còn mình luôn một mực nghe theo hắn. Trước đây Thẩm Cảnh Nhiên cũng rất hợp tác nghe lời, cho nên cuộc sống cả ba mới yên ổn vô sự, bây giờ, Thẩm Cảnh Nhiên không nghe lời nữa, Quan Tư Thành tự nhiên không hài lòng.
Đêm đó, Thẩm Cảnh Nhiên chưa kịp cân nhắc kỹ câu trả lời, liền nhận cuộc gọi Diệp Thu, khí thế hung hăng nói.
"Thẩm Cảnh Nhiên, cô có bản lĩnh!"
Thẩm Cảnh Nhiên còn chưa kịp hồi đáp, bên tai đã nghe tiếng cúp máy. Thẩm Cảnh Nhiên trầm nghâm nhìn điện thoại, di động kêu lên lần nữa, lần này là Tôn tổng công ty A.
"Thẩm tổng, tôi là Tôn XX công ty A, ngài xem, 10h trưa mai chúng ta ký hợp đồng, có tiện không?"
Thẩm Cảnh Nhiên không hiểu mọi chuyện đột nhiên sao lại thuận lợi như vậy, ông trời mở mắt rồi ư, không đến nổi vậy chứ?
Vì là cuối tuần, nên giờ này Thẩm Cảnh Nhiên vẫn ở nhà, Lâm Thu Đồng ra ngoài đi chợ. Lúc Lâm Thu Đồng từ ngoài về, quần áo đã bị ướt sũng.
"Ây~ về nửa đường thì trời đổ mưa."
Tiếng nói chuyện vang lên khiến Thẩm Cảnh Nhiên hồi thần, đứng dậy đi lấy khăn khô đưa Lâm Thu Đồng, đón lấy giỏ đồ ăn. Lâm Thu Đồng lắc đầu, nói lớn.
"Giỏ nặng lắm, chị lau giúp em nước trên mặt được rồi."
Thẩm Cảnh Nhiên nâng tay lau nước mưa cho Lâm Thu Đồng, tầm mắt trở nên rõ ràng, Lâm Thu Đồng liền cúi người nhanh chóng hôn Thẩm Cảnh Nhiên một cái.
"Cảm ơn phu nhân."
"...."
Thật là càng lúc càng không biết xấu hổ, kể từ cái hôm gọi một tiếng phu nhân xong, Lâm Thu Đồng liền quang minh chính đại gọi luôn, khi chỉ có hai người, luôn sẽ nhất định gọi cô là phu nhân. Hôm nay dứt khoát cho Triệu tỷ nghỉ một hôm, phòng bếp liền biến thành địa điểm hẹn hò khác biệt của Thẩm Cảnh Nhiên với Lâm Thu Đồng, đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của riêng Lâm Thu Đồng, Thẩm Cảnh Nhiên thật ra chỉ đơn thuần phụ giúp nấu cơm, bất đắc dĩ, lúc đang nấu có bị quấy rối đôi chút. Nếu nổi giận, thì giống chuyện bé xé ra to, không nổi giận, thì cái người này liền hăng hái xâm phạm, Thẩm Cảnh Nhiên thật sự hoài nghi có phải Lâm Thu Đồng đặc biệt yêu thích ôm ấp với hôn môi. Có lúc, Thẩm Cảnh Nhiên vừa quay đầu, liền nghênh đón nụ hôn Lâm Thu Đồng. Mỗi lần nếu không phải Thẩm Cảnh Nhiên chủ động đẩy ra, Lâm Thu Đồng sẽ càng lúc càng hôn sâu, buổi cơm này nấu quá gian khổ.
Lâm Thu Đồng làm bếp chính, chỉ cần Thẩm Cảnh Nhiên phụ giúp một ít, trên thực tế, Thẩm Cảnh Nhiên cũng không thích ra tay, nếu có nấu, cô cũng không thích phòng bếp có hai người, nhưng Lâm Thu Đồng không cho phép cô ra ngoài, nói một người nấu trong này rất đáng thương... Thẩm Cảnh Nhiên cũng không biết cô bé học ở đâu đạo lý này, bất quá cô ngược lại vẫn thuận theo.
Món cuối cùng là cá hấp, Lâm Thu Đồng làm xong đậy nắp, Thẩm Cảnh Nhiên thấy tất cả đã thỏa đáng vừa định ra ngoài, Lâm Thu Đồng kéo cô lại.
"Rửa tay trước."
Dứt lời, liền ôm lấy người vào lòng, đứng sau lưng rửa tay cho Thẩm Cảnh Nhiên, rửa tay cho chị ấy, cũng rửa cho mình luôn. Thẩm Cảnh Nhiên bị làm cho nhột, rụt người lại, không nhịn được bật cười.
"Chị có phải con nít đâu, cần người khác rửa tay giúp mình."
"Em thích vậy."
Lâm Thu Đồng cười toe toét, Thẩm Cảnh Nhiên gương mặt đẹp cười vui vẻ, Lâm Thu Đồng thấy mà rạo rực, chồm người tới hôn. Lúc Lâm Thu Đồng đang hôn say đắm, Thẩm Cảnh Nhiên bỗng rụt tay về lùi người lại, cũng tránh khỏi cái ôm của Lâm Thu Đồng. Lâm Thu Đồng đang không hiểu, cửa bếp đột nhiên mở ra, Quan Tư Thành đứng ở đó, ánh mắt sâu thẳm quan sát các cô.
Sợ khói bay vào phòng khách, nên lúc nấu cơm, cửa bếp luôn đóng lại. Thẩm Cảnh Nhiên không giống Lâm Thu Đồng chìm đắm sâu trong nụ hôn, cô hoảng hốt khi nghe thấy tiếng cửa mở, may là thoát kịp thời. Lâm Thu Đồng rất nhanh thì trấn định.
"Ba về rồi à."
"Ừ, cả hai đang làm gì?"
Sâu trong ánh mắt quan sát của Quan Tư Thành nồng đậm tìm tòi, Lâm Thu Đồng giơ khóe môi, cười giễu cợt.
"Còn có thể làm gì, mẹ kế đang nấu cơm, tôi vào giúp."
"Ra ngoài đi, tránh cho càng giúp càng bận."
Thẩm Cảnh Nhiên sầm mặt nói, chuyện này ngược lại là thật, Lâm Thu Đồng cười hì hì.
"Mẹ kế mất hứng, vậy thôi lát nữa tôi mới lại quấy rối tiếp ha."
Cả hai phối hợp tương đối ăn ý, cũng đúng, lúc trước Lâm Thu Đồng đối nghịch Thẩm Cảnh Nhiên, là oán giận, bây giờ có thể hiểu thành liếc mắt đưa tình, Quan Tư Thành không nhìn ra dị thường nào, nhưng vẫn chưa tin vào mắt mình. Lâm Thu Đồng trở ra phòng khách, đợi một hồi, quả nhiên lại mò vào bếp lần nữa, Quan Tư Thành đứng ngoài khe cửa nghe thấy tiếng Thẩm Cảnh Nhiên la mắng.
"Lâm Thu Đồng, cô cố ý phải không?"
"Sao có thể!"
"Chọc giận tôi cô vui lắm sao?"
"Đúng vậy, sao chị biết hay thế?"
Cửa, đột nhiên bị mở ra, Lâm Thu Đồng làm bộ dạng giật mình.
"Ba làm tôi hết hồn, tự nhiên đứng ở cửa vậy."
Lâm Thu Đồng nói với Quan Tư Thành. Quan Tư Thành nhìn vào mắt cô, không lên tiếng, quay trở về phòng. Xác nhận Quan Tư Thành đã hoàn toàn về phòng, Lâm Thu Đồng mới kéo cửa bếp, cười hì hì làm động tác OK, Thẩm Cảnh Nhiên đứng trong bếp mỉm cười, gật đầu. Lâm Thu Đồng không nỡ rời đi, nhưng lại sợ Quan Tư Thành trở ra, đành phải về phòng nhắn tin cho Thẩm Cảnh Nhiên.
Mộc Hòa: Nhìn bộ dạng ổng vẫn còn nghi ngờ nhỉ.
Mộc Hòa: Haha, em cảm thấy mình thật xấu xa nha.
Môc Hòa: Phu nhân à, sao mới chớp mắt mà chị không để ý em rồi?
Mộc Hòa: Còn tiếp tục lờ em đi, em sẽ trực tiếp vào bếp cường hôn chị đó nha.
....
Nhắn liên tục mấy cái tin nhưng Thẩm Cảnh Nhiên vẫn không có động tĩnh, Lâm Thu Đồng lại vào bếp, thì ra, di động Thẩm Cảnh Nhiên đang để trong phòng, cô phải đi lấy mới được, Thẩm Cảnh Nhiên ngăn cô lại, thấp giọng nói.
"Nhắc tới điện thoại, chị mới chợt nhớ, công ty A ban nãy có gọi điện nói hôm sau ký hợp đồng, chị nghĩ đây là nguyên nhân Quan Tư Thành đột nhiên trở về."
Lâm Thu Đồng mừng rỡ, hiệu suất làm việc của Diệp Tu quả là đáng tin cậy, phải mau gọi điện mới được. Lâm Thu Đồng vội vàng muốn chui ra ngoài, bị Thẩm Cảnh Nhiên kéo lại, quát.
"Vội vã cái gì?"
Dứt lời liền liếc cô một cái.
"Là em làm?"
"Làm gì?"
"Thì chị thắc mắc tại sao công ty A lại đột nhiên thay đổi thái độ."
"Không phải em, em nhờ người giúp đỡ đấy."
Lâm Thu Đồng cười haha trả lời.
"Mau thả tay để em ra ngoài, bằng không, lát nữa Quan Tư Thành ra ngoài bắt gặp em lại ở với chị cũng không hay."
Thẩm Cảnh Nhiên liếc cô một cái, oắt con, buổi tối xem chị làm sao thẩm vấn em. Lâm Thu Đồng về phòng gọi điện cho Diệp Tu, nhưng phát hiện đường dây đang bận, trong lòng cô ít nhiều hơi phát hoảng, lỡ Diệp Tu kể chuyện này cho Quan Tư Thành, vậy quan hệ giữa cô với Thẩm Cảnh Nhiên cũng sẽ bị kể. Trái gọi phải gọi, nhưng đều không gọi được cho Diệp Tu, Lâm Thu Đồng dứt khoát gõ cửa phòng Quan Tư Thành, đồng thời bấm số máy Diệp Tu, sau ba lần, điện thoại mới thông. Quan Tư Thanh mở cửa, trước cửa không có ai.
Lâm Thu Đồng cảm ơn Diệp Tu xong, kính nhờ cô giữ bí mật giúp, Diệp Tu cười cười, nói.
"Chẳng trách vừa rồi điện thoại liên tục có người gọi đến, sợ tôi mật báo làm em mất việc ở Kiến Nghiệp phải không."
Lâm Thu Đồng chỉ biết cười cười, có vài lời, nếu nói ra chính là nói dối, không nói thì hơn. Diệp Tu tự nhiên nghe ra Lâm Thu Đồng cười rất mất tự nhiên, nghiêm túc lại nói.
"Được rồi được rồi, nếu tôi đã giúp em, tự nhiên sẽ không nói linh tinh."
Với lại, nếu chuyện này nói không khéo, Quan Tư Thành sẽ cảm thấy cô ở sau lưng hắn làm chuyện xấu. Quan Tư Thành quả thật nghi ngờ Diệp Tu đang lén lút sau lưng hắn, nhưng Diệp Thu bày tỏ cô cân nhắc sau này, cảm thấy lúc đó hợp tác mới có lợi nhiều, cho nên từ chối khéo số tiền lớn của Quan Tư Thành. Người luôn vì tiền, là chuyện dễ hiểu, nhưng Quan Tư Thành vẫn không thể lựa chọn tin lời Diệp Thu, Diệp Thu chẳng thiếu tiền, tính tình lại cao ngạo, trừ khi tuân theo mệnh lệnh? Quan Tư Thành cười nhạt, lẽ nào Thẩm Cảnh Nhiên quen biết giới chức cấp cao? Khó trách muốn vội vã ly hôn, xem ra, cũng biết trèo cao a.
Chuyện cho tới lúc này, kế hoạch Quan Tư Thành rơi vào vô ích, có được hợp đồng với công ty A, dù Kiến Nghiệp cắt đứt mọi quan hệ hợp tác, tập đoàn Cảnh Trí cùng lắm gặp khó khăn chứ không đến mức ảnh hưởng quá lớn. Kế này bại, còn kế khác, Quan Tư Thành cho tới nay vẫn luôn là người có chuẩn bị, nếu Thẩm Cảnh Nhiên không chịu nhận thua, vậy hắn không ngại tặng thêm một kích. Bất kỳ tai tiếng nào liên quan Cảnh Trí cũng sẽ thương tổn tới Kiến Nghiệp, cho nên, tai tiếng này tốt nhất chỉ liên quan Thẩm Cảnh Nhiên, không hề liên quan tới Kiến Nghiệp, Quan Tư Thành ăn tối xong về phòng gọi điện, thu xếp ổn thỏa mọi chuyện kế tiếp.
Trong phòng ngủ Lâm Thu Đồng, dù Thẩm Cảnh Nhiên có gặn hỏi thế nào, cô cũng lắc đầu không nói, nếu bị dồn ép quá cô sẽ lấp liếm cho qua chuyện, cũng không phải vì nguyên nhân gì đặc biệt, Lâm Thu Đồng đã đồng ý với Diệp Tu, sẽ không nói ra. Giữ kín bí mật, nếu đã hứa, tự nhiên phải làm được. Thẩm Cảnh Nhiên rất ít khi truy hỏi chuyện gì, thỉnh thoảng có một lần lại không được kết quả, chuyện này khiến cô hơi căm tức. Dù sao cũng nói không thông Lâm Thu Đồng, vậy Thẩm Cảnh Nhiên liền đứng dậy về phòng, Lâm Thu Đồng ở sau nhỏ giọng thì thầm, nhớ để cửa cho em. Lúc đó Thẩm Cảnh Nhiên thầm nghĩ: Để cửa? Nằm mơ đi!
Thẩm Cảnh Nhiên hơi nổi giận rời khỏi phòng Lâm Thu Đồng, vừa vặn chặm mặt Quan Tư Thành từ phòng ngủ đi ra, thấy Thẩm Cảnh Nhiên cau mày, sắc mặt thì trầm thấp, hơi kinh ngạc.
"Chuyện gì làm cô nổi giận thế?"
Quan Tư Thành hiếm thấy Thẩm Cảnh Nhiên nổi giận, không khỏi tò mò. Thẩm Cảnh Nhiên ngẩng đầu, giọng trong trẻo lạnh lùng vang lên.
"Còn không phải cô con gái tốt nhà anh."
Thẩm Cảnh Nhiên mượn chủ đề phát huy, xoay người liền về phòng, để lại Quan Tư Thành sau lưng ngược lại lại đang cười.