Edit: Phạmnhi
Lê Thiếu Vân nói xong, lại ho khan hai tiếng, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm Cảnh Vân Chiêu, thật giống như đang cố ý chứng minh cho Cảnh Vân Chiêu rằng anh ta không có nói dối.
Lúc này, hai người ở gần hơn chút một chút, đầu Cảnh Vân Chiêu vừa đúng chạm vào cằm của anh ta, bởi vì thân hình cô hơi gầy, cho nên làm nổi bật lên sự to lớn cao ngạo của Lê Thiếu Vân.
Cảnh Vân Chiêu loáng thoáng có thể nghe được mùi thơm nhàn nhạt trên người anh ta, cũng không cảm thấy mệt mỏi nữa, hơn nữa giọng anh quả thật có vài phần dễ nghe, cũng rất khó khiến cho mọi người sinh ra cảm giác chán ghét, nhìn ánh mắt anh ta tha thiết như vậy, đành gật đầu một cái.
Lê Thiếu Vân đưa bàn tay năm ngón tay mảnh khảnh thon dài, chỉ là Cảnh Vân Chiêu lại nhìn thấy lòng bàn tay anh ta có vài vết chai, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Đỗ Lâm gọi anh ta là Lê Thiếu, mà anh ta lại trẻ tuổi như vậy có thể chống đỡ được Thiên Hương Lâu, người có tiếng ở kinh thành, chắc hẳn gia cảnh rất tốt, vết chai trên tay rõ ràng không hợp với anh ta, cũng không thể là do làm việc đúng không? Chỉ là con người cô lòng hiếu kỳ không quá nhiều như vậy, chút không hiểu chỉ là trong chốc lát, kiên nhẫn bắt mạch cho anh ta, nhưng chỉ cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ khiến cho Cảnh Vân Chiêu không nói lên lời.
"Lê Thiếu, thân thể anh rất tốt." Cảnh Vân Chiêu im lặng nói.
Khong chỉ là rất tốt? Một chút tật xấu cũng không có, có nghiêm trọng như anh nói không? Nhưng mà chỉ là hắt hơi một cái mà thôi, chắc có ai đang nhớ hắn thì sao!
Lê Thiếu Vân bĩu môi một cái, lộ ra vẻ kiêu ngạo, giống như đang cùng Cảnh Vân Chiêu khoe khoang thân thể cường tráng của anh ta.
"Anh đã không có chuyện gì, vậy thì tôi đi trước." Cảnh Vân Chiêu liếc nhìn anh ta một cái nói.
"Không được." Lê Thiếu Vân quả quyết mở miệng, nói xong, giọng nói lại thu lại mấy phần, chỉ vào bầu trời bên ngoài: "Một mình em thân con gái bây giờ đi về không an toàn, anh cho người sắp xếp cho em một căn phòng, em ở nơi này trước là được, sáng mai anh sẽ đưa em đi học."
Cảnh Vân Chiêu nhìn thấy ánh mắt của anh ta có chút kì lạ.
Hai người bọn họ từng gặp nhau vài lần, hơn nữa không tính là quen biết, thái độ này của anh ta có phải hơi quá tha thiết hay không? Chẳng lẽ là mình lớn lên rất giống em gái anh ta? Nếu không nữa thì. . . . . . Nhìn một chút vẻ mặt trêu hoa ghẹo nguyệt này của anh ta, trong lòng khinh bỉ một phen, không phải là muốn trâu già gặm cỏ non chứ?
Nội tâm Cảnh Vân Chiêu không phải là một tiểu nha đầu mười lăm mười sáu tuổi, cũng sẽ không bởi vì chút lấy lòng không giải thích được mà cảm động.
Lê Thiếu Vân thấy Cảnh Vân Chiêu không nói lời nào, trực tiếp cho là cô đồng ý, liền đưa tay muốn ôm Cảnh Vân Chiêu lại.
Anh ta vốn là đưa tay khách khí lịch thiệp, ngược lại không có nghĩ tới làm cái gì với Cảnh Vân Chiêu, tay mặc dù đụng vào bả vai Cảnh Vân Chiêu nhưng vẫn giữ một chút khoảng cách, cũng chỉ là đụng ảo mà thôi, huống chi chính anh ta cũng không ưa thích thân cận quá gần với phụ nữ, nhưng Cảnh Vân Chiêu tuổi còn nhỏ, cho nên căn bản không có nghĩ tới, lần đầu tiên trong đời làm ra hành động như vậy.
Ở trong mắt Cảnh Vân Chiêu lại hoàn toàn khác.
Kiếp trước ở nhà họ Kiều thì Kiều Uý Dân cũng sẽ làm vẻ vô tình mà động tay động chân, mặc dù bộ dạng Lê Thiếu Vân rất đẹp mắt, nhưng loại động tác vượt qua khoảng cách an toàn này lại trực tiếp làm cô nhớ đến kiếp trước, trong nháy mắt cảm thấy trong dạ dày cuồn cuộn, trực tiếp đẩy Lê Thiếu Vân ra, một giây tiếp theo nâng lên đầu gối húc thẳng vào bụng Lê Thiếu Vân.
Lê Thiếu Vân không nghĩ tới Cảnh Vân Chiêu phản ứng lớn như vậy, lui về phía sau một chút, nhưng vẫn bị Cảnh Vân Chiêu tấn công, nơi suy yếu nhất của cơ thể ngay lập tức cảm thấy đau đớn.
Trong nháy mắt sắc mặt tối lại, vẻ mặt không rõ ràng, nhìn lại Cảnh Vân Chiêu, lao ra cửa Thiên Hương Lâu nôn mấy cái, thái độ chán ghét này tuyệt đối không phải giả vờ.
Sắc mặt Lê Thiếu Vân cực kỳ đẹp, các nhân viên phục vụ phía sau cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh sợ, thấy Lê Thiếu Vân cao cao tại thượng giống như tiên trên trời lộ ra vẻ mặt đau khổ không nói nên lời, trong lòng vừa muốn cười vừa muốn khóc.
Buồn cười chính là, biểu cảm lúc này của ông chủ quá đáng yêu, muốn khóc chính là, lại có người nhìn ông chủ của bọn họ mà buồn nôn. . . . . .
Lê Thiếu Vân nói xong, lại ho khan hai tiếng, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm Cảnh Vân Chiêu, thật giống như đang cố ý chứng minh cho Cảnh Vân Chiêu rằng anh ta không có nói dối.
Lúc này, hai người ở gần hơn chút một chút, đầu Cảnh Vân Chiêu vừa đúng chạm vào cằm của anh ta, bởi vì thân hình cô hơi gầy, cho nên làm nổi bật lên sự to lớn cao ngạo của Lê Thiếu Vân.
Cảnh Vân Chiêu loáng thoáng có thể nghe được mùi thơm nhàn nhạt trên người anh ta, cũng không cảm thấy mệt mỏi nữa, hơn nữa giọng anh quả thật có vài phần dễ nghe, cũng rất khó khiến cho mọi người sinh ra cảm giác chán ghét, nhìn ánh mắt anh ta tha thiết như vậy, đành gật đầu một cái.
Lê Thiếu Vân đưa bàn tay năm ngón tay mảnh khảnh thon dài, chỉ là Cảnh Vân Chiêu lại nhìn thấy lòng bàn tay anh ta có vài vết chai, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Đỗ Lâm gọi anh ta là Lê Thiếu, mà anh ta lại trẻ tuổi như vậy có thể chống đỡ được Thiên Hương Lâu, người có tiếng ở kinh thành, chắc hẳn gia cảnh rất tốt, vết chai trên tay rõ ràng không hợp với anh ta, cũng không thể là do làm việc đúng không? Chỉ là con người cô lòng hiếu kỳ không quá nhiều như vậy, chút không hiểu chỉ là trong chốc lát, kiên nhẫn bắt mạch cho anh ta, nhưng chỉ cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ khiến cho Cảnh Vân Chiêu không nói lên lời.
"Lê Thiếu, thân thể anh rất tốt." Cảnh Vân Chiêu im lặng nói.
Khong chỉ là rất tốt? Một chút tật xấu cũng không có, có nghiêm trọng như anh nói không? Nhưng mà chỉ là hắt hơi một cái mà thôi, chắc có ai đang nhớ hắn thì sao!
Lê Thiếu Vân bĩu môi một cái, lộ ra vẻ kiêu ngạo, giống như đang cùng Cảnh Vân Chiêu khoe khoang thân thể cường tráng của anh ta.
"Anh đã không có chuyện gì, vậy thì tôi đi trước." Cảnh Vân Chiêu liếc nhìn anh ta một cái nói.
"Không được." Lê Thiếu Vân quả quyết mở miệng, nói xong, giọng nói lại thu lại mấy phần, chỉ vào bầu trời bên ngoài: "Một mình em thân con gái bây giờ đi về không an toàn, anh cho người sắp xếp cho em một căn phòng, em ở nơi này trước là được, sáng mai anh sẽ đưa em đi học."
Cảnh Vân Chiêu nhìn thấy ánh mắt của anh ta có chút kì lạ.
Hai người bọn họ từng gặp nhau vài lần, hơn nữa không tính là quen biết, thái độ này của anh ta có phải hơi quá tha thiết hay không? Chẳng lẽ là mình lớn lên rất giống em gái anh ta? Nếu không nữa thì. . . . . . Nhìn một chút vẻ mặt trêu hoa ghẹo nguyệt này của anh ta, trong lòng khinh bỉ một phen, không phải là muốn trâu già gặm cỏ non chứ?
Nội tâm Cảnh Vân Chiêu không phải là một tiểu nha đầu mười lăm mười sáu tuổi, cũng sẽ không bởi vì chút lấy lòng không giải thích được mà cảm động.
Lê Thiếu Vân thấy Cảnh Vân Chiêu không nói lời nào, trực tiếp cho là cô đồng ý, liền đưa tay muốn ôm Cảnh Vân Chiêu lại.
Anh ta vốn là đưa tay khách khí lịch thiệp, ngược lại không có nghĩ tới làm cái gì với Cảnh Vân Chiêu, tay mặc dù đụng vào bả vai Cảnh Vân Chiêu nhưng vẫn giữ một chút khoảng cách, cũng chỉ là đụng ảo mà thôi, huống chi chính anh ta cũng không ưa thích thân cận quá gần với phụ nữ, nhưng Cảnh Vân Chiêu tuổi còn nhỏ, cho nên căn bản không có nghĩ tới, lần đầu tiên trong đời làm ra hành động như vậy.
Ở trong mắt Cảnh Vân Chiêu lại hoàn toàn khác.
Kiếp trước ở nhà họ Kiều thì Kiều Uý Dân cũng sẽ làm vẻ vô tình mà động tay động chân, mặc dù bộ dạng Lê Thiếu Vân rất đẹp mắt, nhưng loại động tác vượt qua khoảng cách an toàn này lại trực tiếp làm cô nhớ đến kiếp trước, trong nháy mắt cảm thấy trong dạ dày cuồn cuộn, trực tiếp đẩy Lê Thiếu Vân ra, một giây tiếp theo nâng lên đầu gối húc thẳng vào bụng Lê Thiếu Vân.
Lê Thiếu Vân không nghĩ tới Cảnh Vân Chiêu phản ứng lớn như vậy, lui về phía sau một chút, nhưng vẫn bị Cảnh Vân Chiêu tấn công, nơi suy yếu nhất của cơ thể ngay lập tức cảm thấy đau đớn.
Trong nháy mắt sắc mặt tối lại, vẻ mặt không rõ ràng, nhìn lại Cảnh Vân Chiêu, lao ra cửa Thiên Hương Lâu nôn mấy cái, thái độ chán ghét này tuyệt đối không phải giả vờ.
Sắc mặt Lê Thiếu Vân cực kỳ đẹp, các nhân viên phục vụ phía sau cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh sợ, thấy Lê Thiếu Vân cao cao tại thượng giống như tiên trên trời lộ ra vẻ mặt đau khổ không nói nên lời, trong lòng vừa muốn cười vừa muốn khóc.
Buồn cười chính là, biểu cảm lúc này của ông chủ quá đáng yêu, muốn khóc chính là, lại có người nhìn ông chủ của bọn họ mà buồn nôn. . . . . .
Danh sách chương