Edit: Phạmnhi
Lê Thiếu Vân muốn tự xưng là chú, dù sao người bề trên càng có uy nghiêm hơn, nhưng lại biết tính tình Cảnh Vân Chiêu lợi hại, tránh làm cô mất hứng, cho nên mới sửa lại.
Hắn và lão Từ biết nhau, lão Từ còn nhờ hắn chăm sóc Cảnh Vân Chiêu, tuổi hắn chỉ lớn hơn Cảnh Vân Chiêu tám chín tuổi, nói là anh trai cũng không quá đáng.
Lê Thiếu Vân cảm thấy đó là đương nhiên, Cảnh Vân Chiêu lại trừng mắt nhất thời không hiểu nhìn chằm chằm hắn.
Ông Đường cũng có chút hồ đồ, trước cùng nha đầu Cảnh Vân Chiêu trò chuyện, cô nói không có người thân mà? "Thì ra Cảnh nha đầu còn có một anh trai? Thật là thất kính thất kính, tôi cùng nha đầu này coi như là bạn cao niên, hôm nay ở chỗ này tụ họp, cũng không có gì chuyện." Ông cũng không thể nói mình tới mua chậu lớn được, đến lúc đó vừa hỏi giá tiền, khó tránh khỏi sẽ gây phiền toái cho nha đầu này, càng không thể nói nha đầu này chữa bệnh cho cháu trai, dù sao người anh trai đột nhiên xuất hiện rốt cuộc là họ hàng xa hay họ hàng gần còn chưa biết.
Mắt Lê Thiếu Vân híp một cái: "Còn đây là. . . . . ."
Người hắn nhìn dĩ nhiên là Đường Tử Hoa.
Đường Tử Hoa là một nam sinh nhỏ, không thể tránh khỏi việc bị vẻ ngoài của Lê Thiếu Vân làm kinh ngạc một phen, thấy mình mất hồn, bây giờ khi bị đối phương hỏi, sắc mặt đột ngột đỏ bừng, mà ông Đường sắc mặt không đổi, cười nói: "Đây là cháu trai của tôi, là bạn học của Cảnh nha đầu."
Lê Thiếu Vân khóe miệng nhếch lên, bạn học? Không giống lắm.
Nhưng mà đối phương không nói hắn cũng có thể đoán được đại khái, nam sinh nhỏ đang mặc trên người một bộ quần áo hàng hiệu bình thường bán ở Ninh thị, chiếc đồng hồ điện tử trên tay nhìn qua đơn giản, cũng không mua được nếu không có mấy vạn khối, mà ông lão một thân phái đoàn, thần sắc bình tĩnh, thân phận tất nhiên không đơn giản, hơn nữa chiếc xe hắn tra xét bên ngoài kia. . . . . .
Nói tóm lại, nói là bạn học cái gì, đều là giả.
Chân mày Lê Thiếu Vân cau lại, hàn huyên vài câu, chủ động tiến lên tiễn hai người rời đi, từ đầu tới đuôi, thật giống như thật rất quen thuộc với Cảnh Vân Chiêu.
Cảnh Vân Chiêu trong đầu chỉ hiện lên bốn chữ: không giải thích được.
"Hai người này đại gia tộc nào đó ở Ninh thị phải không?" Xe hơi mới vừa cách xa tầm mắt, Lê Thiếu Vân liền đột ngột nói ra một câu, nói xong, đột nhiên ghé sát đầu tới gần Cảnh Vân Chiêu ngửi một cái, lại nói: "Nam sinh nhỏ vừa rồi ngồi rất gần với em?"
Một thân có mùi như ấm sắc thuốc.
Trước kia trên người Cảnh Vân Chiêu cũng có mùi thuốc, nhưng tương đối mát mẻ, ngửi thấy rất thoải mái, nhưng bây giờ mặc dù cùng trước kia khác biệt không lớn, nhưng lại có một chút mùi giống như trên người nam sinh nhỏ kia.
Mắt Cảnh Vân Chiêu choáng váng: "Anh cũng có thể đoán được?"
Khứu giác, cũng quá nghịch thiên.
Lê Thiếu Vân tự đắc hừ một tiếng, lại nói: "Mặc dù anh không hiểu y thuật, nhưng nhìn ra được, người bạn học kia của em là một con ma bệnh, nhìn bề ngoài tất cả bình thường, nhưng hai mắt mệt mỏi vô hồn, đôi môi trắng bệch không có chút máu, da không đủ tinh xảo, nhìn lại ông lão kia một bộ dạng che chở cho con, cũng có thể đoán được hắn bệnh không nhẹ, chính là người bước một chân vào quỷ môn quan, hơn nữa gia cảnh của đối phương cũng không tệ, dựa vào tình hình hiện tại của em, không thích hợp cùng bọn họ quá thân cận."
Nha đầu này, rốt cuộc không có bao nhiêu tâm cơ.
Hắn đương nhiên nhìn ra được đối phương đối với Cảnh Vân Chiêu không có ác ý, nhưng cái này lần là vậy, nhưng lần sau thì sao?
Loại giao tình này, vận khí tốt có thể có là sự trợ giúp, vận khí không tốt đụng phải người đạo đức kém, sau lưng tùy tiện làm chút việc xấu, là có thể làm cho cô mất cả người lẫn của, không có chỗ mà khóc.
Cảnh Vân chiêu vốn không quá vui lòng khi hắn quản chuyện của mình, nhưng nhìn hắn mặc dù có vài phần bướng bỉnh, lại nói lời nói tự cao tự đại, hình như đang đặc biệt nhắc nhở cô, cũng không tiện tính toán chi li.
"Bệnh của cậu ta em có thể chữa khỏi, còn trẻ như vậy nếu gặp chuyện không may cũng rất đáng tiếc." Cảnh Vân Chiêu khách khí đáp lại nói.
Ánh mắt Lê Thiếu Vân liếc xuống phía dưới liếc nhìn cô một cái, ma xui quỷ khiến nói: " Buổi sáng nay anh hắt hơi một cái, em giúp anh nhìn xem đi, kẻo nó trở nên nghiêm trọng đến nỗi anh chết sớm ở tuổi xuân."
Lê Thiếu Vân muốn tự xưng là chú, dù sao người bề trên càng có uy nghiêm hơn, nhưng lại biết tính tình Cảnh Vân Chiêu lợi hại, tránh làm cô mất hứng, cho nên mới sửa lại.
Hắn và lão Từ biết nhau, lão Từ còn nhờ hắn chăm sóc Cảnh Vân Chiêu, tuổi hắn chỉ lớn hơn Cảnh Vân Chiêu tám chín tuổi, nói là anh trai cũng không quá đáng.
Lê Thiếu Vân cảm thấy đó là đương nhiên, Cảnh Vân Chiêu lại trừng mắt nhất thời không hiểu nhìn chằm chằm hắn.
Ông Đường cũng có chút hồ đồ, trước cùng nha đầu Cảnh Vân Chiêu trò chuyện, cô nói không có người thân mà? "Thì ra Cảnh nha đầu còn có một anh trai? Thật là thất kính thất kính, tôi cùng nha đầu này coi như là bạn cao niên, hôm nay ở chỗ này tụ họp, cũng không có gì chuyện." Ông cũng không thể nói mình tới mua chậu lớn được, đến lúc đó vừa hỏi giá tiền, khó tránh khỏi sẽ gây phiền toái cho nha đầu này, càng không thể nói nha đầu này chữa bệnh cho cháu trai, dù sao người anh trai đột nhiên xuất hiện rốt cuộc là họ hàng xa hay họ hàng gần còn chưa biết.
Mắt Lê Thiếu Vân híp một cái: "Còn đây là. . . . . ."
Người hắn nhìn dĩ nhiên là Đường Tử Hoa.
Đường Tử Hoa là một nam sinh nhỏ, không thể tránh khỏi việc bị vẻ ngoài của Lê Thiếu Vân làm kinh ngạc một phen, thấy mình mất hồn, bây giờ khi bị đối phương hỏi, sắc mặt đột ngột đỏ bừng, mà ông Đường sắc mặt không đổi, cười nói: "Đây là cháu trai của tôi, là bạn học của Cảnh nha đầu."
Lê Thiếu Vân khóe miệng nhếch lên, bạn học? Không giống lắm.
Nhưng mà đối phương không nói hắn cũng có thể đoán được đại khái, nam sinh nhỏ đang mặc trên người một bộ quần áo hàng hiệu bình thường bán ở Ninh thị, chiếc đồng hồ điện tử trên tay nhìn qua đơn giản, cũng không mua được nếu không có mấy vạn khối, mà ông lão một thân phái đoàn, thần sắc bình tĩnh, thân phận tất nhiên không đơn giản, hơn nữa chiếc xe hắn tra xét bên ngoài kia. . . . . .
Nói tóm lại, nói là bạn học cái gì, đều là giả.
Chân mày Lê Thiếu Vân cau lại, hàn huyên vài câu, chủ động tiến lên tiễn hai người rời đi, từ đầu tới đuôi, thật giống như thật rất quen thuộc với Cảnh Vân Chiêu.
Cảnh Vân Chiêu trong đầu chỉ hiện lên bốn chữ: không giải thích được.
"Hai người này đại gia tộc nào đó ở Ninh thị phải không?" Xe hơi mới vừa cách xa tầm mắt, Lê Thiếu Vân liền đột ngột nói ra một câu, nói xong, đột nhiên ghé sát đầu tới gần Cảnh Vân Chiêu ngửi một cái, lại nói: "Nam sinh nhỏ vừa rồi ngồi rất gần với em?"
Một thân có mùi như ấm sắc thuốc.
Trước kia trên người Cảnh Vân Chiêu cũng có mùi thuốc, nhưng tương đối mát mẻ, ngửi thấy rất thoải mái, nhưng bây giờ mặc dù cùng trước kia khác biệt không lớn, nhưng lại có một chút mùi giống như trên người nam sinh nhỏ kia.
Mắt Cảnh Vân Chiêu choáng váng: "Anh cũng có thể đoán được?"
Khứu giác, cũng quá nghịch thiên.
Lê Thiếu Vân tự đắc hừ một tiếng, lại nói: "Mặc dù anh không hiểu y thuật, nhưng nhìn ra được, người bạn học kia của em là một con ma bệnh, nhìn bề ngoài tất cả bình thường, nhưng hai mắt mệt mỏi vô hồn, đôi môi trắng bệch không có chút máu, da không đủ tinh xảo, nhìn lại ông lão kia một bộ dạng che chở cho con, cũng có thể đoán được hắn bệnh không nhẹ, chính là người bước một chân vào quỷ môn quan, hơn nữa gia cảnh của đối phương cũng không tệ, dựa vào tình hình hiện tại của em, không thích hợp cùng bọn họ quá thân cận."
Nha đầu này, rốt cuộc không có bao nhiêu tâm cơ.
Hắn đương nhiên nhìn ra được đối phương đối với Cảnh Vân Chiêu không có ác ý, nhưng cái này lần là vậy, nhưng lần sau thì sao?
Loại giao tình này, vận khí tốt có thể có là sự trợ giúp, vận khí không tốt đụng phải người đạo đức kém, sau lưng tùy tiện làm chút việc xấu, là có thể làm cho cô mất cả người lẫn của, không có chỗ mà khóc.
Cảnh Vân chiêu vốn không quá vui lòng khi hắn quản chuyện của mình, nhưng nhìn hắn mặc dù có vài phần bướng bỉnh, lại nói lời nói tự cao tự đại, hình như đang đặc biệt nhắc nhở cô, cũng không tiện tính toán chi li.
"Bệnh của cậu ta em có thể chữa khỏi, còn trẻ như vậy nếu gặp chuyện không may cũng rất đáng tiếc." Cảnh Vân Chiêu khách khí đáp lại nói.
Ánh mắt Lê Thiếu Vân liếc xuống phía dưới liếc nhìn cô một cái, ma xui quỷ khiến nói: " Buổi sáng nay anh hắt hơi một cái, em giúp anh nhìn xem đi, kẻo nó trở nên nghiêm trọng đến nỗi anh chết sớm ở tuổi xuân."
Danh sách chương