Edit: Phạmnhi

Lúc này trong đầu Cảnh Vân Chiêu tràn đầy những hình ảnh ở kiếp trước bị Kiều Uý Dân động tay động chân, nhất là ngày Kiều Uý Dân chết kia, đôi tay kia ở trước mặt cô lắc lư, mặt thô bỉ làm cho cô càng muốn nôn mửa hơn, cho đến hình ảnh trong đầu ngừng lại ở cảnh Kiều Úy Dân ngã trong vũng máu không thể dậy được nữa, mới cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Cảnh Vân Chiêu đột nhiên cảm thấy mình có chút nóng máu, tối thiểu lúc này nghĩ đến máu tươi trong lòng có cảm giác muốn hả giận, thậm chí có chút kích động hưng phấn.

Thở hổn hển mấy cái, sau khi bình tĩnh lại, lau miệng, ánh mắt có chút vô tội.

Chính mình nhìn xem một người đàn ông như Lê Thiếu Vân còn phản ứng như vậy, về sau sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn phải không? Hoàn hảo phát hiện chính mình chưa tới mười sáu tuổi, phía trên vừa không có người lớn thúc giục, đời này không tìm người đàn ông cũng có thể sống rất tốt.

Cảnh Vân Chiêu vừa hiểu ra, trong đầu lại nghĩ tới phía sau mình cách đó không xa còn có một người đàn ông đang nhìn cô, lập tức lưng như bị gai đâm, sau một khắc nhìn thấy một chiếc xe taxi đi ngang qua, lập tức đưa tay ngăn lại, giống như không cảm giác được những tầm mắt ở phía sau, trực tiếp đi mất.

Lê Thiếu Vân khóe miệng giật giật, hành động vừa rồi của Cảnh Vân Chiêu không gây ra cho anh ta nhiều tổn thương về thể chất, hiện tại đau đớn không còn dữ dội như lúc trước, nhưng trong lòng thì. . . . . .

Lê Thiếu Vân tư vị phức tạp, trên mặt lại giống như không bị bất kỳ đả kích gì, nhấc chân đi vào thang máy.

Phía sau, một đám nhân viên phục vụ tự tập lại với nhau.

"Ông chủ thật đáng thương, hẳn là rất đau, nhưng vẫn phải giả bộ như không có chuyện gì. . . . . ." Nhân viên phục vụ Giáp đồng tình nhìn hướng Lê Thiếu Vân rời đi nói.

"Ông chủ của chúng ta sẽ không ở trong thang máy lăn lộn dưới đất chứ. . . . . ." Nhân viên phục vụ Ất không nhịn được tưởng tượng.

Nhưng khi hiện lên trong đầu cảnh tượng kia cũng không nhịn được rùng mình một cái, nếu ông chủ luôn luôn từ chối người ngàn dặm làm ra hành động như vậy, sẽ dọa người ta chết khiếp.

"Phải nói bạn học nữ đó thật lợi hại, vừa rồi nhìn thật đẹp trai!" Nhân viên phục vụ Bính hiển nhiên bái phục trước sự can đảm của Cảnh Vân Chiêu.

Lúc này Cảnh Vân Chiêu cũng không nhịn được hắt hơi một cái, sắc mặt có chút ửng đỏ.

Người trong Thiên Hương Lâu chắc hẳn đang bàn tán về cô, xem ra sau này cách xa nơi này một chút, đánh ông chủ của bọn họ, ai biết thời điểm đi ăn cơm có thể bị lén bỏ thêm nguyên liệu hay không?

Sự an ủi duy nhất chính là thành quả ngày hôm nay, về phần Lê Thiếu Vân, về sau tránh một chút là được, xem chừng sau lần này, Lê Thiếu Vân sẽ không muốn gặp cô.

Sau khi Cảnh Vân Chiêu trở về Ôn Hinh Hoa Uyển, lập tức tiến vào không gian tiếp tục hấp thu Nạp Linh ngọc, mảnh Nạp Linh ngọc thứ hai chiều nay đã hoàn toàn dung hợp với cô, tốc độ so với trước kia còn nhanh hơn một chút.

Sáng sớm hôm sau, cứ theo lẽ thường đi một chuyến tới một căn nhà nhỏ đã thuê, sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn Đỗ Lâm cần mới đi tới trường học.

Những nguyên liệu nấu ăn này do cô trực tiếp thuê tài xế taxi đưa qua, tài xế này kinh nghiệm vài lần cũng có thể làm rất tốt, hơn nữa tính tình ông thật thà ngay thẳng, Cảnh Vân Chiêu đã nhờ Đỗ Lâm thay mình cùng ông ký trước một phần hợp đồng, cũng không sợ ông cắt xén nguyên liệu nấu ăn.

Cảnh Vân Chiêu vừa tới trường học, liền bị Tiêu Hải Thanh báo tin Kiều Hồng Diệp vừa mới xin nghỉ phép với giáo viên.

"Cậu không có nhìn thấy, trên người Kiều Hồng Diệp quần trắng đều muốn thành màu đen, trên đùi bị thương một mảng lớn, mặt cũng có chút bầm tím, đôi mắt đờ đẫn giống như kẻ ngốc, cũng không biết tối hôm qua cô ta đã làm gì. . . . . ." Tiêu Hải Thanh ha ha cười nói.

Cảnh Vân chiêu ban đầu rất kinh ngạc, sau đó cũng cười, xem chừng tối hôm qua Kiều Hồng Diệp ở một mình trong bóng tối đi rất lâu?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện