Tim Mặc Tây Thành đập thình thịch rõ nhanh, bấy lâu thời gian luôn cẩn thận và thả thính, sắp bộc phát trong giây phút này, tuy nhiên ngay lúc đôi môi cậu ta chỉ cách bờ môi Đường Lạc Lạc vài cm nữa thôi thì....

Một thân hình quen thuộc, bỗng chốc đi vào trong tầm nhìn của cậu ta.

- Anh hai? Mặc Tây Thành bất ngờ hoảng loạn đứng thẳng dậy, bèn nhìn thấy Mặc Thiệu Đình vẻ mặt trầm dầm đứng ngay trước mặt, ánh mắt lạnh lùng tựa băng, u tối và sắc bén nhìn cậu.

Ánh mắt ấy chưa từng có qua, Mặc Tây Thành hai tay nắm chặt, nhanh chóng trên mặt mang biểu hiện không quan tâm và có vài phần địch ý.

- Em biết anh là anh hai em, thì tốt.

Mặc Thiệu Đình tiến lên trước, ánh mắt sắc lạnh đỡ Đường Lạc Lạc đang nằm gục trên bàn, lúc này Đường Lạc Lạc đã say bí tỉ, được Mặc Thiệu Đình kéo dậy, liền ngã vào trong lòng anh, miệng loáng thoáng lẩm bẩm:

- Mặc Thiệu Đình, đồ khốn.... Mặc Thiệu Đình.... củ cải thúi... anh... đi chết...

Thần sắc trên mặt Mặc Thiệu Đình, càng khó coi hơn.

Nha đầu chết tiệt! Không biết bị ai xúi quẩy gì mà say thế này rồi còn trù mắng anh nữa.

Mặc Tây Thành mắt nhìn Mặc Thiệu Đình bế Đường Lạc Lạc lên, nắm tay càng nắm càng chặt, nhìn chằm chằm vào Mặc Thiệu Đình, cậu ta chỉ cảm thấy ngọn lửa chịu đựng trong lòng, dường như sắp phun trào ra, khiến lý trí cậu ta sắp cháy đến tàn lụi:

- Em đương nhiên biết anh là ai, nhưng anh cũng phải biết bản thân là ai, một người đàn ông đã kết hôn, thời gian này, không phải nên ở bên cạnh vợ hay sao? Anh không bên cạnh, ắt sẽ có người khác bên cạnh.

Anh không bên cạnh, ắt sẽ có người khác bên cạnh.

Mặc Thiệu Đình đã bế Đường Lạc Lạc quay người, đi về hướng cửa quán bar, câu nói này của Mặc Tây Thành, giống như âm ma xuyên tai vậy, khiến toàn thân anh bỗng khựng lại, chầm chậm quay đầu lại.

Trong tiếng nhạc xập xình, ánh mắt sâu thẳm của Mặc Thiệu Đình mang ẩn ý sâu đậm, nhìn thẳng sâu vào trong mắt Mặc Tây Thành:

- Có thể bên cạnh cô ấy chỉ có anh, cho dù em là em trai anh, cũng không thể được, đây là lần cuối cùng, anh cảnh cáo em.

Nói xong, không quay đầu lại và bước thẳng ra ngoài.

Em trai anh, từ nhỏ đã tinh nghịch hoạt bát, được sự chiều chuộng hết mực từ mọi người trong nhà, anh nỗ lực làm một anh trai tốt, chưa từng tranh giành ghen tị, cũng không cảm thấy bất công.

Nhưng cứ thế trôi theo thời gian, anh phát hiện tất cả mọi thứ không đơn giản đến thế, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, cục diện anh em hòa thuận, có thể đã là quá khứ không thể quay lại được nữa rồi.

Bất kể là nhà họ Mặc hay Đường Lạc Lạc, anh cũng không cho phép người khác dòm ngó đến.

Tuyệt đối không.

Mặc Tây Thành nhìn bóng lưng kiên định của Mặc Thiệu Đình, trong mắt âm u hội tụ, đôi mắt đào hoa nheo lại, nghiến chặt răng, cậu ta không muốn vì Đường Lạc Lạc mà chống đối với Mặc Thiệu Đình, đó là anh trai từ nhỏ đến lớn luôn bảo vệ cậu, nhưng nếu anh ấy đã không biết trân trọng, anh ấy còn có thể dây dưa với người phụ nữ khác, tại sao còn chiếm lấy Đường Lạc Lạc chứ?

Lạc Lạc không vui, thời gian này mà cô ấy muốn ra ngoài uống rượu, nhất định là đang rất không vui.

Nếu đã thế, bản thân có cơ hội cũng là có lý do, cứu giúp Lạc Lạc ra khỏi bóng râm của Mặc Thiệu Đình... đó là cô gái duy nhất mà cậu ta động lòng, cậu muốn cô hạnh phúc, nếu Mặc Thiệu Đình không cho được, vậy bản thân không thể cho được sao?

......

Đường Lạc Lạc say đến mơ mơ hồ hồ, cử động khó chịu trong lòng Mặc Thiệu Đình, trong miệng vẫn luôn lầm bầm mắng chữi Mặc Thiệu Đình:

- Mặc Thiệu Đình chết tiết.... tôi sẽ ăn thịt anh... đánh chết anh... không muốn nhìn thấy anh nữa...

Giống con thú cưng nhỏ manh động, cứ múa máy tay chân trong lòng Mặc Thiệu Đình, khuôn mặt cứ ngọ nguậy trước ngực anh.

Trước mắt Mặc Thiệu Đình thoáng qua cảnh tượng bản thân vừa thấy khi nãy, dưới ánh đèn lay lắt, Mặc Tây Thành cúi người, sắp hôn lên môi của Đường Lạc Lạc, chỉ cần bản thân đến trễ một bước, vậy sau đó...

Anh không muốn suy nghĩ tiếp.

Một người là em trai anh yêu thương từ nhỏ, một người là người phụ nữ anh đem lòng yêu, mà thời khắc này tiểu nha đầu trong lòng lại đanh đá múa máy như thế, hơi rượu nồng nặc ập đến, khiến anh không kiềm được ôm chặt cô vào lòng hơn, trầm giọng cảnh cáo:

- Không được cử động!

Có lẽ vì lực ôm đột nhiên siết chặt của Mặc Thiệu Đình khiến cô khó chịu, cái miệng nhỏ Đường Lạc Lạc hứ một tiếng, sau đó giơ tay lên, lưu lại trên mặt Mặc Thiệu Đình một dấu tay rõ nét:

- Tôi hận anh!

Mặc Thiệu Đình:......

Cô ấy còn có lý sao?

Đem khuya ra ngoài uống rượu với người khác, uống đến say bí tỉ, bị bắt về còn ra tay đánh anh, tiểu nha đầu này đúng là được anh chiều hư rồi, càng lúc càng ngang ngược vô pháp vô thiên, trong lòng Mặc Thiệu Đình nảy lửa, giận dỗi ném Đường Lạc Lạc lên xe Ferrari, nghe thấy Đường Lạc Lạc khó chịu ứ một tiếng, trong lòng không kiềm được lại mềm đi, nhưng nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, Mặc Thiệu Đình trầm mặt ngồi lên ghế lái, đạp ga, về nhà rồi sẽ tính sổ với tiểu nha đầu này!

Chiếc xe phóng nhanh trên đường, tức tốc đã về đến trước cửa biệt thự nhà họ Mặc.

Mặc Thiệu Đình cả người lạnh lẽo, bế Đường Lạc Lạc vẻ mặt vô hồn vào trong biệt thự, đi thẳng vào phòng ngủ của cả hai, một chân đạp mở cửa phòng, mở đèn, đưa Đường Lạc Lạc vào trong bồn tắm, mở vòi nước, dội thẳng lên đầu cô.

Nước ấm nóng, nhưng đối với người say rượu như Đường Lạc Lạc, đột nhiên bị dội nước ấm lên đầu, vẫn khiến toàn thân cô rùng mình, đầu óc đang choáng váng bỗng chốc tỉnh ra vài phần, tiếp theo, cô cảm thấy có một đôi tay, cởi áo khoác ngoài của cô ra, cô đưa tay vuốt nước trên mặt, mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt điển trai quen thuộc, phút chốc tỉnh hẵn luôn:

- Mặc Thiệu Đình?

Sắc mặt Mặc Thiệu Đình u ám, ánh mắt sâu thẳm và kiềm chế, vốn dĩ chỉ là giận nảy lửa thôi, nhưng khi ném cô vào bồn tắm dưới vòi nước, cởi đi áo khoác ngoài, áo sát nách màu trằng bên trong của cô chạm nước, lại bộc lộ ra sự thuần khiết mê hoặc tột đỉnh, khiến ánh mắt anh càng âm trầm hơn.

Sắc mặt u ám tiến đến, đẩy Đường Lạc Lạc ép vào tường phòng tắm, trong hơi nước ấm nóng, khuôn mặt Mặc Thiệu Đình tăng thêm vài phần tà khí, làn da gần ngay trước mắt như tỏa ra màu sắc và độ ấm quyến rũ, Đường Lạc Lạc chỉ cảm nhận được bức tường sau lưng lạnh băng, trước người, lại là cơ thể tuyệt mỹ khiến cô không thể nào từ chối được.

Đôi mắt Mặc Thiệu Đình tỏa sáng nhưng thâm trầm, tựa như một biển nước màu xanh đậm, khiến người khác nhìn không thấy đáy, nhưng lại đắm chìm vào trong vô tận, giọng nói của anh nhuốm ý giận dữ và một chút khêu gợi không tự chủ, đưa tay nâng cằm Đường Lạc Lạc lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh:

- Ra ngoài uống rượu với em trai tôi rất vui hử? Đường Lạc lạc, nếu cô thật sự thấy cô đơn, có thể đến tìm tôi, tôi sẽ thỏa mãn cô.

- Đồ khốn!

Đường Lạc Lạc quay đầu theo bản năng, đưa tay đầy Mặc Thiệu Đình:

- Anh khốn nạn! Tôi ghét anh, ghét anh!

- Ghét tôi?

Sự giận dữ trên mặt Mặc Thiệu Đình càng rõ hơn, tay đang nâng cằm Đường Lạc Lạc dùng sức, sau đó không chút do dự cúi người, cắn hôn thật mạnh lên môi Đường Lạc Lạc.

Nụ hôn này bá đạo và mạnh mẽ, giống như trận mưa bão giông, khiến cả người Đường Lạc Lạc cuốn trôi vào trong.

Cơ thể anh áp sát thật chặt lên người Đường Lạc Lạc, nơi nào đó thân dưới đã không thể kiềm được sẵn sàng cho sự phản ứng, nụ hôn như mưa như bão, sâu như thế, âu yếm như thế, khiến Đường Lạc Lạc không thể đỡ nổi, định đưa tay kháng cự, nhưng bị Mặc Thiệu Đình nắm lấy bàn tay nhỏ, giơ cao khóa chặt lên tường.

Anh giống như bạo chúa thèm khát vô độ, dùng nụ hôn để giải tỏa cơn giận dữ và sự bất mãn, thể hiện sự chiếm hữu mạnh mẽ, và Đường Lạc Lạc hoàn toàn không phải là đối thủ, sự kháng nghị ban đầu bị nuốt chửng trong răng môi, giọng kháng nghị phát ra lại mang vài phần giống như ngữ khí nũng nịu....

Thân nhiệt Mặc Thiệu Đình càng lúc càng dâng cao, Đường Lạc Lạc cảm nhận được tay anh đang dần dần tiến vào trong áo của cô, toàn thân khẽ run, bèn cắn mạnh vào lưỡi anh theo bản năng.

Mùi máu tanh, bỗng lan tỏa trong miệng, Mặc Thiệu Đình chau mày, thần sắc dần hồi phục sự bình tĩnh và thanh minh, mới buông Đường Lạc Lạc ra.

“Bốp” một tiếng, một cái tát rõ to được Đường Lạc Lạc tát thẳng lên mặt Mặc Thiệu Đình, trong thần sắc giận dữ của Mặc Thiệu Đình, Đường Lạc Lạc vừa uất ức vừa phẫn nộ lên tiếng:

- Mặc Thiệu Đình, anh đúng là đồ khốn!

- Tôi khốn ư?

Trên mặt Mặc Thiệu Đình được Đường Lạc Lạc cho ăn cái tát, đây đã là cái tát thứ hai trong đêm nay, không kiềm được lửa giận trong lòng càng dâng cao:

- Đường Lạc Lạc, cô có biết cô đang làm gì không?

Cậu chủ nhà họ Mặc luôn đứng trên cao được người người o bế, chưa từng bị người khác chạm vào dù chỉ một ngón tay, chứ đừng nói gì là hai cái tát, mà còn là phụ nữ tát nữa...

Nha đầu Đường Lạc Lạc đây đúng là muốn lên tận trời!

- Tôi đương nhiên là biết.

Đường Lạc Lạc nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Mặc Thiệu Đình, vẻ mặt so với Mặc Thiệu Đình còn uất ức vô tội hơn nữa:

- Anh không đáng bị tát sao? Anh là đồ khốn, đồ tồi, Mặc Thiệu Đình, anh không thích tôi anh có thể nói thẳng, tôi cũng đề nghị ly hôn với anh rồi, là anh muốn tôi nhất định phải đóng giả trước mặt mẹ anh, mới kéo đến bây giờ, nhưng anh cứ kéo theo tôi mãi mà không cho tôi lý do, rồi còn lừa dối tôi đi với người khác, có phải càng quá đáng hơn không?

- Tôi lừa cô?

Mặc Thiệu Đình chau chặt mày, không lẽ là...

- Anh tưởng tôi không biết sao?

Đường Lạc Lạc cắn môi, nước mắt đảo đảo trong mắt:

- Nói gì mà họp hành, họp hành đến tận chỗ Lâm Uyển Du luôn hả? Tôi sớm biết hai người tình cảm tốt, chỉ có tôi là kỳ đà cản mũi thôi, tôi đâu có bám theo anh đâu, tôi muốn đi, nhưng anh lại không buông tôi đi, còn lừa tôi, rốt cuộc muốn tôi phải làm sao chứ?.....

Càng nói Đường Lạc Lạc càng cảm thấy uất ức, nước mắt thuận theo khóe mắt rơi lã chã, đưa tay chỉ về phía cửa phòng tắm:

- Tôi muốn ly hôn với anh, ngày mai là ly ngay! Không thèm diễn cùng anh nữa, anh đi đi!

Nhìn thấy bộ dạng tội nghiệp đáng thương của Đường Lạc Lạc, sự giận dữ và khuất mắc trong lòng Mặc Thiệu Đình dần dần tiêu tan, thì ra tiểu nha đầu biết anh không có họp hành, mà là đi thăm Lâm Uyển Du, nên mới nổi trận lôi đình như thế!

Lâm Uyển Du đã từng khiến cô ấy chịu sự khổ nhục lớn đến thế, cô nhất thời khó chấp nhận, cũng là lẽ thường tình.

Bản thân vì sợ cô ấy nghĩ nhiều, mới không trực tiếp nói rõ ra, mà lựa chọn nói dối, nhưng bây giờ xem ra, dường như quyết định ban đầu của anh là thiếu suy nghĩ, bỏ qua cảm nhận của cô ấy.

- Lạc Lạc, cô nghe tôi nói, tôi không phải cố ý lừa cô đâu, tôi chỉ sợ cô nghĩ nhiều, Lâm Uyển Du hôm nay rạch tay rồi, tự sát không thành, tôi mới đến bệnh viện thăm, nhìn bộ dạng đó thì thực sự cũng ăn năn hối lỗi với cô lắm....!

Mặc Thiệu Đình nắm lấy vai Đường Lạc Lạc:

- Tôi nói dối cô là tôi sai, nhưng khuya thế này rồi cô cũng không nên uống rượu ở bên ngoài, có đúng không?

Lần đầu hai người gặp nhau, chính là lúc Đường Lạc Lạc uống say bí tỉ, ai biết được tiểu nha đầu này uống say rồi sẽ làm gì, Mặc Thiệu Đình bây giờ nghĩ lại, cũng cảm thấy có chút lo lắng.

- Lâm Uyển Du cảm thấy ăn năn hối lỗi với tôi ư?

Đường Lạc Lạc không phải bạch liên hoa không biết đau cho dù vết thương đã lành, một người phụ nữ có thể làm ra những chuyện như thế với cô, loại người này còn biết hối lỗi sao?

Sáng nay còn chứng kiến bộ dạng sống nhăn nhăn của Lâm Uyển Du, chiều nay là rạch tay rồi, nghĩ không thông rồi?

Qủa thật là diễn xuất tài tình ghê!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện