Đổi lại thường ngày, Đường Lạc Lạc có thể sẽ không đồng ý, nhưng hôm nay thực sự đủ sầu não rồi, cứ ở trong nhà, bản thân sẽ không nhịn nỗi sốt ruột, cứ chờ đợi Mặc Thiệu Đình khi nào sẽ về nhà, ngước đầu nhìn gương mặt mong chờ của Mặc Tây Thành, Đường Lạc Lạc cắn răng:

- Được, đi thôi.

Mặc Thiệu Đình, nếu anh đã làm như thế, thì đừng trách tôi làm lại y hệt.

… …

Mặc Thiệu Đình xách về chè sago mới mua, để trước giường Lâm Uyển Du, giơ tay lên xem giờ, có chút sốt ruột nhếch miệng.

Lạc Lạc không biết ở ngoài dạo phố, đã về không, vừa nãy ra ngoài một chuyến, thấy trời có chút âm u, nếu như trời mưa, không biết cô có đem theo dù không? Vừa nghĩ thế, Mặc Thiệu Đình gật đầu với Lâm Uyển Du:

- Em dưỡng bệnh cho thật tốt, hy vọng em sớm ngày hồi phục, chuyện trước đây, tuy có lưu lại chút vết tích, nhưng em nói đúng, anh cứ không gặp em, cũng là cư xử chưa trưởng thành, sau này không như vậy nữa.

Lâm Uyển Du kiềm nén sự vui mừng khôn xiết trong lòng, làm ra vẻ mặt rụt rè nhìn Mặc Thiệu Đình, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp:

- Thiệu Đình, anh nói như vậy em rất vui, nhưng mà… Anh phải đi rồi sao? Người em bây giờ đặc biệt khó chịu, mất máu quá nhiều, cảm thấy đầu óc choáng váng, anh không thể ở cùng em một chút nữa được sao?

- Xin lỗi, hôm nay anh còn chút việc, có thời gian sẽ nói tiếp.

Mặc Thiệu Đình vừa đứng dậy, đã bị Lâm Uyển Du ôm chặt lấy eo, cả người Lâm Uyển Du dựa hẳn vào người Mặc Thiệu Đình, ôm lấy Mặc Thiệu Đình không buông, giọng nói vừa khẩn thiết vừa yếu ớt:

- Thiệu Đình, anh gấp gáp muốn về nhà với cô ấy lắm sao? Em cũng đã thế này rồi, anh ở cùng em một lát nữa thì có sao nào? Vì sao cô ta trong lòng anh quan trọng như thế, anh ngay cả một phút cũng không muốn ở cùng em? Em đáng ghét lắm sao? Cô ta rốt cuộc tốt ở chỗ nào, anh có thể nói cho em biết không?

Lâm Uyển Du chất vấn từng câu từng chữ, nước mắt rơi như mưa, nhìn vào tội nghiệp đáng thương, khiến người khác không khỏi thương xót.

Tuy nhiên Mặc Thiệu Đình chỉ lạnh nhạt kéo tay cô ta ra, lùi một bước, cúi đầu nhìn cô ta:

- Uyển Du, có một số chuyện, anh cảm thấy nên nói rõ với em, em hỏi anh, Lạc Lạc cô ấy rốt cuộc tốt ở chỗ nào phải không?

- Ừm.

Lâm Uyển Du cắn chặt môi gật đầu, cô không hiểu, bản thân tại sao lại thua một đứa nha đầu hoang thô tục như Đường Lạc Lạc, cô không thể lí giải, cũng không thể chấp nhận.

- Kì thực mà nói, Lạc Lạc cô ấy cũng có rất nhiều khuyết điểm.

Mặc Thiệu Đình ngẩn đầu, nhìn về phía xa, đôi mắt Mặc Thiệu Đình ánh lên sự âu yếm và tự hào:

- Cô ấy rất đơn thuần, rất lương thiện, lại hay mơ mơ màng màng, cô ấy rất lạc quan, rất thú vị, mỗi ngày đều tràn đầy sinh khí, cô ấy luôn sơ ý, luôn gây ra nhiều phiền phức, nhưng mỗi lần gây hoạ, bộ dạng chột dạ lại rất đáng yêu…

- Có lẽ trong mắt em, cô ấy không có gì đặc biệt, trên người toàn là khuyết điểm, nhưng trong mắt anh, khuyết điểm của cô ấy cũng là ưu điểm.

Mặc Thiệu Đình khoé miệng càng cười càng tươi.

- Em không lý giải được đâu, có người, ngay từ khi nhìn thấy cô ấy lần đầu, trái tim đã đập nhanh không ngừng, cảm thấy đầu óc choáng váng, và cảm thấy cuộc sống trước kia của bản thân, đều trôi qua một cách mơ hồ, tất thảy mọi thứ, đều chỉ vì chờ đợi người này.

- Đối với anh mà nói, người này chính là Đường Lạc Lạc.

Mặc Thiệu Đình mỉm cười đứng dậy, khoác áo vào trong lúc ánh mắt gần như đã tuyệt vọng của Lâm Uyển Du, đi về hướng cửa phòng:

- Hôm nay chúng ta đã nói rõ ràng mọi chuyện rồi, vì vậy Uyển Du, hy vọng em sẽ có thể gỡ bỏ nút thắt về Lạc Lạc, dù em nói anh trọng sắc khinh bạn cũng được, nói anh lạnh nhạt vô tình cũng được, anh vẫn sẽ luôn đứng về phía Lạc Lạc.

Anh anh vẫn sẽ luôn đứng về phía Lạc Lạc.…

Tất thảy mọi thứ, đều chỉ vì chờ đợi người này.

Đối với anh mà nói, người này chính là Đường Lạc Lạc.

Lâm Uyển Du chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cả thế giới đều rời bỏ cô ta, bên tai cô ta không ngừng lặp đi lặp lại giọng nói của Mặc Thiệu Đình, lời bày tỏ đẹp đẽ đó, lời bày tỏ mà cô ta nằm mơ cũng muốn nghe thấy, lại là Mặc Thiệu Đình nói với Đường Lạc Lạc…

Đường Lạc Lạc, Đường Lạc Lạc, người phụ nữ này chỉ cần còn tồn tại một ngày, thì cô ta sẽ không thể hoàn toàn chiếm lấy trái tim của Mặc Thiệu Đình, Đường Lạc Lạc, nhất định phải biến mất khỏi thế giới này!

… …

Mặc Thiệu Đình đi ra từ bệnh viện, liền vội một mạch trở về biệt thự nhà, vừa vào cửa, đã tìm kiếm bóng dáng của Đường Lạc Lạc tứ phía, thế mà nhìn từ lầu dưới đến lầu trên, cũng không tìm thấy hình dáng Đường Lạc Lạc, gọi điện cho Đường Lạc Lạc, lại hoàn toàn không liên lạc được.

Trong lòng không hiểu sao bắt đầu trở nên nôn nóng, Mặc Thiệu Đình từ trên lầu đi xuống, vừa khéo nhìn thấy La Nhã đang ngồi trong phòng khách uống trà, anh dừng bước, hỏi La Nhã.

- Thưa mẹ, mẹ có thấy Lạc Lạc không? Điện thoại cô ấy không liên lạc được.

- Con vội vàng về đây, là vì muốn tìm con tiểu yêu tinh đó ư?

La Nhã cười lạnh nhạt, ngước mặt lên nhìn Mặc Thiệu Đình, thần sắc tràn đầy giễu cợt:

- Lúc trước mẹ muốn gả nó cho con, chẳng phải con không vừa ý sao? Bây giờ thì lại hay, nâng trong lòng bàn tay sợ tan mất, xem ra ánh mắt của mẹ thật sự tốt, hai con đúng là trời sinh một cặp.

Giọng nói bà sắc bén, có ý chế giễu không thể diễn tả, đôi mắt lạnh lùng, nào có chút tình cảm mẹ con chứ?

Mặc Thiệu Đình nhếch miệng, lạnh nhạt cười một cái, không phản bác, cũng không phối hợp theo:

- Nếu như không nhìn thấy, con tiếp tục tìm vậy.

Từ nhỏ đã như vậy.

Thái độ La Nhã đối với anh và Mặc Tây Thành, người trên trời kẻ dưới đất, đối xử với anh trước giờ đều yêu cầu nghiêm khắc, chỉ cần có chút không đạt tiêu chuẩn, La Nhã sẽ hung dữ mà đánh anh, có một lần bài tập của anh chỉ thiếu một điểm là tròn điểm, La Nhã đánh anh đến gãy cả một thanh thép, đánh đến mức anh nằm trên giường nửa tháng trời không thể đi được.

Nhưng đối với Mặc Tây Thành, lại hoàn toàn là điệu bộ của một người mẹ hiền từ, chỉ sợ Mặc Tây Thành chịu một chút uất ức, ngay cả một ngón tay cũng không cho phép bị thương.

Lúc nhỏ, Mặc Thiệu Đình cho rằng La Nhã là một người mẹ đơn thân phải chăm hai đứa con, tâm thái khó tránh khỏi có chút cực đoan, rất cố gắng muốn cảm thông và giúp đỡ bà, hoàn thành bổn phận của một người anh, một người con.

Nhưng thời gian dần trôi qua, dưới sự giáo dục nghiêm khắc gần như khắc nghiệt của La Nhã, Mặc Thiệu Đình dần dần trưởng thành, trở thành một người đàn ông vui buồn đều không thể hiện trên mặt, lòng dạ thâm sâu không đáy, kèm năng lực quan sát đến kinh người, anh dần phát hiện, tất thảy đều không đơn giản như anh nghĩ.

Ánh mắt của La Nhã nói với anh, đối với anh, bà căn bản không có thứ tình cảm ruột thịt nên có, anh chỉ là một công cụ của La Nhã, dùng để phát triển nhà họ Mặc, chỉ là một công cụ để giữ vững địa vị của bà trong nhà họ Mặc mà thôi.

Có một suy đoán, luôn tồn tại trong tiềm thức của anh, đáng tiếc luôn không tìm đủ chứng cứ…

Mặc Thiệu Đình vừa bước ra khỏi cửa phòng, La Nhã liền gọi anh:

- Mẹ lúc nãy, hình như nhìn thấy con nha đầu Lạc Lạc, cùng với Tây Thành ra ngoài rồi, nói là đi quán bar gì đó… hình như gọi là Vòng Xoáy Xanh Lam gì đó.

Đi quán bar, còn đi cùng với Mặc Tây Thành ư?

Trước mắt Mặc Thiệu Đình, bỗng nhiên xuất hiện vẻ mặt cô đơn và không cam lòng của Mặc Tây Thanh ngày hôm đó, cùng là đàn ông, anh không thể không biết tâm tư của người em trai yêu quý, vì vậy đột nhiên tăng nhanh bước chân, mặt mũi anh tối sầm đi ra ngoài.

Phía sau anh, La Nhã cười âm mưu, dự cảm sẽ có một màn kịch hay sắp diễn ra.

Ngày tháng của Đường Lạc Lạc trôi qua quá thoải mái rồi, mang trên người thân phận thiếu phu nhân của Mặc gia, được Mặc Thiệu Đình che chở bảo bọc chặt chẽ, bà phí hết tâm tư lấy cô vào nhà, không phải muốn thấy cuộc sống hạnh phúc vui vẻ của cô đâu!

Ngày tháng thoải mái như thế, bà muốn Đường Lạc Lạc trôi qua một ngày sẽ ít đi một ngày!

… …

Quán bar Vòng Xoáy Xanh Lam, phòng VIP.

Đường Lạc Lạc nằm trên bàn, đôi mắt mơ màng đếm những chai rượu trước mặt.

- Một… Hai… Ba… Năm… wow, tửu lượng của mình tốt thật.

Mặc Tây Thành ngồi bên cạnh cô, có chút lo lắng nhìn cô.

- Lạc Lạc, cô uống nhiều rồi, cứ tiếp tục như vậy, không tốt cho sức khỏe đâu, tôi đưa cô về nhà nhé…

Vốn định cùng Đường Lạc Lạc uống chút rượu để gia tăng chút tình cảm, ai ngờ Đường Lạc Lạc mắt đỏ ngâu, vừa nhìn thấy rượu là bất chấp tính mạng, vô cùng đơn thuần không giả vờ nói đến uống rượu, đúng là chỉ uống rượu thôi.

Vừa chớp mắt, uống đến cả bàn đều đầy chai rượu, đây còn chưa kể đến, còn dùng tay đập bàn, bày tỏ sự uất ức là bản thân chưa uống đủ nữa …

Mặc Tây Thành thật sự hối hận về lời đề nghị gì mà “không say không về” của bản thân, Đường Lạc Lạc uống đến sắp gục rồi, căn bản không biết người trước mắt là ai, dự tính ban đầu của cậu ta là muốn bồi dưỡng tình cảm, hoàn toàn bị phá hoại rồi.

- Tôi còn có thể… còn có thể uống mười chai…

Đường Lạc Lạc nói lắp bắp, nhưng sự oán giận đối với Mặc Thiệu Đình trong lòng vẫn chưa thuyên giảm:

- Anh trai cậu cái tên đó, tôi nói cậu nghe, trên đời này không có người đàn ông nào tệ hơn anh ta… Hôm qua còn gọi tôi là Tiểu mật ngọt, hôm nay liền ra ngoài hẹn hò với thanh mai trúc mã của anh ta… Còn nói gì mà sẽ luôn ở bên cạnh tôi, ở cái ông cụ nhà anh ta ấy!

Mặc Tây Thành:…

Tuy nhìn thấy tình cảm giữa Đường Lạc Lạc và anh trai cậu xuất hiện rạn nứt, trong lòng rất vui sướng, nhưng ông cụ của Mặc Thiệu Đình, cũng là ông cụ của cậu, ông cụ của bản thân bị mắng mà còn cảm thấy mát dạ, phải chăng có chút thích ngược đãi hay không?

- Thật ra, Lạc Lạc, cô phải nhìn thoáng một chút, dùng một thái độ khoan dung nhìn nhận sự việc, cô sẽ phát hiện – Anh trai tôi thật sự không phải là cái gì cả.

Mặc Tây Thành dường như nhìn thấy có cơ hội thừa nước đục thả câu, một tay đỡ lấy vai của Đường Lạc Lạc, cẩn thận ghé sát lại gần, nhẹ nhàng xoa đầu Đường Lạc Lạc.

Đầu cô xù lên, tóc tai mềm mại, được cậu làm đến rối tung, đỉnh đầu còn có những sợi tóc tơ như thú cưng nhỏ, thật sự đáng yêu đến nổ tung.

Mặc Tây Thành xoa xoa vài lần, cảm nhận của tay rất tốt, bèn ra sức nói xấu nhiều hơn:

- Anh ấy từ nhỏ đã rất đẹp trai, cô không biết, lúc trước những nữ sinh theo đuổi anh ấy có thể xếp thành hàng từ trường học đến quảng trường Thế Kỷ, chảnh lắm luôn! Lăng nhăng thành thói từ trong bụng mẹ rồi, không sửa được, làm vợ anh ấy, chỉ có thể thích ứng, nhưng tôi thì khác, tôi luôn rất chung tình, không gần nữ sắc, yêu cầu đối với bản thân đặc biệt cao, đánh chết cũng không tuỳ tiện…

Tuy hành vi đổi trắng thay đen này có chút vô liêm sỉ, nhưng trong lòng Mặc Tây Thành tự an ủi bản thân, đây đều là vì theo đuổi tình yêu đích thực của bản thân mà thôi.

Hết cách, loại người mặt lạnh như băng ít nói như Mặc Thiệu Đình, về mặt theo đuổi con gái tuy không chuyên nghiệp lắm, nhưng lại phát huy tốt hơn thường ngày, bản thân cũng phải dùng một chút thủ đoạn mới được.

Mặc Tây Thành đang nói rất vui vẻ, vừa cúi đầu, nhìn thấy cả người Đường Lạc Lạc nằm gục trên bàn, nhắm nghiền mắt, đôi môi khẽ mở, phát ra tiếng thở nhịp nhàng.

Ngủ… Ngủ rồi sao?

Cậu chủ đây đang biểu diễn hết sức thế, khán giả duy nhất ngay cả chào hỏi cũng không có cứ thế mà ngủ mất tiêu ư?

Mặc Tây Thành thật sự không còn cách nào hình dung tâm trạng bi phẫn của mình…

Tuy nhiên, dưới ánh đèn vàng mập mờ, làn da ửng hồng của thiếu nữ, ngon lành như một quả đào mật vừa chín mọng, đôi môi mỏng khẽ mở, như đang phát ra lời mời gọi nào đó, hương thơm thoang thoảng trên người, từng chút một len vào trong mũi Mặc Tây Thành.

Trong lòng cậu ta khẽ rung, dường như vô thức, ghé sát lại gần đôi môi nhỏ của Đường Lạc Lạc…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện