- Ý anh là tôi nhỏ nhen? Đường Lạc Lạc nghiến răng, quả nhiên đàn ông là sinh vật đơn bào, được mỹ nhân khóc vài tiếng giả vờ tự sát một cái là mềm lòng rồi, đúng là đáng hận!

- Tôi không có...

Trong lòng Mặc Thiệu Đình thoáng qua chút ưu sầu, phụ nữ mà không nói lý lẽ thì đúng là không cách nào lý luận nữa, anh nào có nói qua Đường Lạc Lạc không nói lý chứ?

Chờ đã, chủ đề vừa nãy không phải là Đường Lạc Lạc say rượu đêm khuya sao?

Tiểu nha đầu này có năng lực chuyển chủ đề cũng mạnh quá đó! Bây giờ bản thân trở thành bên lý sự cùn sao?

Vả lại, còn là bên lý sự cùn bị cho ăn hai cái tát nữa...

- Lâm Uyển Du thành tâm hối lỗi, Lâm Uyển Du trong lòng buồn rầu, xí! Tôi còn nhìn thấy anh lần nữa tôi cũng muốn tự sát luôn! Mặc Thiệu Đình, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!

Đường Lạc Lạc tức tối đầy Mặc Thiệu Đình ra ngoài:

- Tôi không muốn nhìn thấy anh, anh cứ thỏa sức ở bên Lâm Uyển Du đi!

- Lạc Lạc, đừng ghen nữa mà.

Mặc Thiệu Đình cạn lời.

- Ai ghen chứ? Tôi không có!

Đường Lạc Lạc đẩy Mặc Thiệu Đình ra khỏi phòng tắm, còn cảm thấy cơn giận chưa nguôi, trực tiếp đầy Mặc Thiệu Đình ra khỏi phòng ngủ, ném một cái gối đi:

- Ngày mai sẽ ly hôn, lập tức ly hôn! Sau đó anh muốn thăm Lâm Uyển Du thế nào thì thăm thế đấy! Tôi toại nguyện cho anh!

Mặc Thiệu Đình:...

Vừa nãy còn đang uy phong lẫm liệt như Mặc Thiệu Đình, lúc này cạn lời đứng trước cửa phòng, trong tay chỉ có một cái gối cô đơn, quả nhiên đắc tội cái gì cũng không nên đắc tội với phụ nữ, đắc tội với phụ nữ nào cũng không được đắc tội với vợ, lúc này, cả sofa cũng không có mà ngủ.

Đường Lạc Lạc đuổi Mặc Thiệu Đình đi rồi, bản thân thay bộ đồ ngủ, giận đến không ngừng xoay vòng vòng tại chỗ, Mặc Thiệu Đình chết tiệt, không ngờ lại lừa cô, còn cảm thấy Lâm Uyển Du thành tâm hối cãi nữa chứ?

Hứ! Với cái bộ dạng đắc ý sáng nay của Lâm Uyển Du, quỷ mới tin cô ta sửa đổi đó!

Nhưng... lỡ như Lâm Uyển Du thật sự muốn tự sát thì sao?

Đường Lạc Lạc vừa mắng bản thân thánh mẫu não tàn, vừa không kiềm được nghĩ, nếu như sáng nay Lâm Uyển Du chịu sự đả kích, buổi chiều thật sự muốn chết thì sao?

Vậy bản thân, chẳng phải đã trở thành tên đầu xỏ ép chết người sao?

Vừa nghĩ thế, cơn giận giảm đi một nửa, thậm chí còn nghĩ có nên nhờ Mặc Thiệu Đình dẫn cô đi thăm Lâm Uyển Du hay không, chỉ là, cho dù thế nào, Mặc Thiệu Đình lừa cô nói đang họp, cũng rất đáng trách, không thể tha thứ!

Đường Lạc Lạc suy cho cùng cũng là cô gái rất dễ mềm lòng, suy nghĩ đắn đo mãi, sự thù hận đối với Lâm Uyển Du bất giác tiêu tan đi một chút, vừa lẩm bẩm mắng Mặc Thiệu Đình, vừa mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi trên giường.

Sáng sớm hôm sau.

Đường Lạc Lạc giống như mọi ngày, từ phòng ngủ trên lầu đi xuống, cùng dùng bữa sáng với La Nhã và Mặc Thiệu Đình trong phòng ăn.

La Nhã thường ngày rất ít nói, ngoài lúc tâm trạng không vui sẽ mỉa mai Đường Lạc Lạc vài câu, những lúc khác đều tỏ vẻ lạnh lùng, thần sắc Mặc Thiệu Đình cũng bình thường, chỉ là hai mẹ con đều ít nói như nhau, không dễ gì chờ La Nhã dùng xong bữa sáng, đứng dậy rời đi, Đường Lạc Lạc bỗng đứng phắt dậy, cúi người ghé sát trước mặt Mặc Thiệu Đình, vẻ mặt nghiêm túc:

- Đừng giả vờ, Mặc Thiệu Đình, hôm nay tôi muốn ly hôn với anh!

- Được thôi.

Mặc Thiệu Đình nho nhã dùng khăn ăn chùi mép, vẻ mặt nửa cười nửa không, nhìn Đường Lạc Lạc:

- Tôi không có ý kiến.

- Vậy đi thôi.

Đường Lạc Lạc cứng miệng, trong lòng bất giác có chút thất vọng, lần này ngay cả níu kéo cũng không thèm luôn ư?

Mặc Thiệu Đình quả nhiên là muốn bản thân chủ động rời đi, sau đó anh ta có thể sánh đôi với Lâm Uyển Du!

Đúng là thâm hiểm và vô liêm sỉ!

- Chờ đã.

Mặc Thiệu Đình chậm rãi đứng dậy, đôi tay chống trên bàn, buồn cười nhìn về phía Đường Lạc Lạc:

- Cô muốn ly hôn, ít ra phải đem chứng nhận kết hôn ra đây, đúng không? Nếu không sao làm thủ tục chứ?

Chứng nhận kết hôn?

Toàn thân Đường Lạc Lạc ngẩn ngơ, đúng vậy, ly hôn thì phải cần chứng nhận kết hôn mà.

Nhưng, chứng nhận kết hôn ở đâu chứ?

Cô là thế thân đột xuất trong đêm Đường Phù Dung mất tích mà, vốn không biết chứng nhận kết hôn cái quỷ đó trong tay ai, trong tay Đường Quý Lễ, hay là trong tay La Nhã, hoặc giả, trong tay Mặc Thiệu Đình?

Tóm lại, cô ngay cả chứng nhận kết hôn cũng chưa thấy qua.

Nhìn biểu hiện kinh ngạc của Đường Lạc Lạc, Mặc Thiệu Đình giả vờ như rất khó xử chau mày:

- Không có sao? Vậy thì khó rồi, Lạc Lạc, thật ra tôi cũng không muốn làm khó cô đâu, nhưng hiện tại, đúng là không thể ly hôn được thật!

- Cũng... cũng đúng, tôi không biết chứng nhận kết hôn ở đâu cả?

Đường Lạc Lạc lắp bắp nói:

- Trong tay mẹ anh hả? Hay là trong tay ba tôi... anh.... anh cũng phải biết chứ đúng không?

- Tôi không biết thật!

Mặc Thiệu Đình nhếch nhếch mày:

- Nếu mẹ tôi biết cô muốn ly hôn, nhất định không đưa giấy chứng nhận kết hôn ra đâu, người lớn mà, không thích người trẻ trong nhà đòi ly hôn, tôi nghĩ người nhà cô cũng vậy, vì thế... chắc là phải khiến cô thất vọng rồi, hôn sự này, thật sự khó ly lắm!

Nói xong đưa tay lên, nhìn đồng hổ Rolex trên tay anh:

- Thời gian đi làm sắp đến rồi, cần tôi đưa cô đi một đoạn không?

Đường Lạc Lạc há hốc mồm cứng đơ, sau đó phản ứng lại chỉ biết nghiến răng, địch thủ quả nhiên quá gian xảo đi.

Mặc Thiệu Đình quả nhiên bỉ ổi vô liêm sỉ lại giảo hoạt, đưa ra một yêu cầu mà bản thân vốn không thể nào hoàn thành được, lúc này giấy chứng nhận kết hôn không rõ tung tích, chứng nhận ly hôn không thể lãnh, cô không thể ly hôn được...

- Anh đúng là gian xảo, Mặc Thiệu Đình.

Đường Lạc Lạc trừng to đôi mắt:

- Được, anh chờ đấy! Hôn sự này, sớm muộn gì tôi cũng phải ly thôi!

Nói xong, giận đùng đùng lắc lư đuôi tóc chạy ra khỏi cửa.

Mặc Thiệu Đình nhún nhún vai, nhìn bóng lưng của Đường Lạc Lạc, mép miệng không kiềm được lộ nụ cười đắc ý, Đường Lạc Lạc ơi là Đường Lạc Lạc, tôi sẽ không để cô rời khỏi tôi đâu.

Tiểu nha đầu còn not lắm! Muốn ly hôn ư? Bít cửa!

Đường Lạc Lạc xông ra khỏi biệt thự nhà họ Mặc, lấy điện thoại gọi cho Diệp Tiểu Manh, thời gian còn sớm, Diệp Tiểu Manh vừa tỉnh giấc từ trong cơn mộng, cứ ngáp liên tục:

- Sớm thề này sao cậu lại gọi điện vậy? Lạc Lạc....

- Cậu không biết Mặc Thiệu Đình vô liêm sỉ cỡ nào đâu.

Đường Lạc Lạc nghiến răng, vừa giơ tay bắt taxi, vừa than thở với Diệp Tiểu Manh:

- Mình muốn ly hôn với anh ta, anh ta hỏi mình chứng nhận kết hôn đâu, chứng nhận đó sao có trong tay mình được, mình bảo anh ta đi hỏi mẹ anh ta lấy đi, anh ta lại đưa đẩy không chịu, rõ ràng là muốn phá hoại mà! Rõ ràng dây dưa rễ má bên ngoài với Lâm Uyển Du, còn kéo theo mình, đúng là vô liêm sỉ!

Diệp Tiểu Manh nghe nửa hiểu nửa không:

- Chở đã, Lạc Lạc cậu nói gì? Cậu muốn ly hôn? Tại sao lại ly hôn? Còn nữa, còn cả Lâm Uyển Du là sao?

Cái miệng nhỏ Đường Lạc Lạc chề ra, nhớ lại chuyện ngày hôm qua, dường như muốn bật khóc luôn:

- Hôm qua anh ấy lừa mình nói là phải họp, kỳ thực là ở bên cạnh Lâm Uyển Du, cậu nói có đáng ghét không chứ? Mình một ngày cũng không chịu đựng nổi nữa, hôn sự này, mình nhất định sẽ ly!

- Thì ra là vậy à.

Diệp Tiểu Manh phụt một tiếng cưới to:

- Chẳng phải cậu đang ghen đó sao?

- Ai ghen hả?

Đường Lạc Lạc ngồi vào xe taxi, vừa nghe lời này dường như muốn nhảy dựng lên:

- Cậu nói ai ghen hả? Mình không có, không có ghen!

- Được được được, cậu không có ghen.

Diệp Tiểu Manh hết cách hỏi lại:

- Vậy cậu nói với mình, sao cậu lại biết Mặc Thiệu Đình và Lâm Uyển Du ở cùng nhau hả?

- Lâm Uyển Du nhắn tin cho mình, còn kèm cả hình ảnh nữa, mình nhìn rất kỹ, giá áo chỗ cô ta đang treo chính là áo khoác của Mặc Thiệu Đình.

Đường Lạc Lạc trong lòng tức tối:

- Nói cái gì mà Lâm Uyển Du tự sát, anh ta đi thăm... mình xí... nếu họ đã xứng như vậy, còn muốn mình giữ danh phận phu nhân Mặc làm gì, thôi thì mình toại nguyện cho họ luôn cho rồi.

- Khoan đã, là Lâm Uyển Du nói cậu biết? Còn tự sát?

Diệp Tiểu Manh bất lực thở dài:

- Đây rõ ràng quá rồi còn gì Đường Lạc Lạc, cậu ngốc vừa thôi! Lâm Uyển Du đang cố ý chọc tức cậu đó, cậu nghĩ thử xem, cô ta dù gì cũng là bạn của cậu chủ Mặc, tự sát gọi anh ta đến, anh ta có thể không đến sao? Cô ta cố tình gửi ảnh cho cậu, chính là muốn phá hoại hai người thì có, nếu họ thật sự là mối quan hệ như cậu nói thì cần làm vậy không? Có phải hôm qua cậu tức điên người luôn không? Còn có thái độ không tốt với cậu chủ Mặc nữa?

- Hình như... cũng không phải không tốt lắm....

Đường Lạc Lạc có chút chột dạ lẩm bẩm:

- Chỉ tát anh ấy hai cái, sau đó... sau đó còn đi uống rượu với em trai anh ấy nữa.

Diệp Tiểu Manh:...

Cậu còn định không tốt đến mức nào hả?

- Đường Lạc Lạc, cậu nghe cho rõ đây, cậu trúng kế rồi, Lâm Uyển Du chính vì muốn cậu như thế, cô ta mới thừa nước đục thả câu, cậu như thế chẵng phải vừa hay đúng ý nguyện của cô ta sao? Cậu quả thật ngốc thật luôn!

- Là vậy sao?

Đường Lạc Lạc lúc này mới hiểu ra, quả nhiên người trong cuộc mù quáng, sự việc này đã rõ ràng đến mức này rồi mà cô còn cần nghe những lời này từ Diệp Tiểu Manh, cô mới phản ứng lại ư?

Tuy cô sớm biết, không cách nào lâu dài với Mặc Thiệu Đình, cũng không thể lâu dài được, nhưng bản thân lặng lẽ rời đi là một chuyện, bị Lâm Uyển Du tính kế đánh mất hôn nhân, có lợi cho Lâm Uyển Du lại là một chuyện khác, nếu thế thì cô không thể để Lâm Uyển Du lấn lướt được.

Loại phụ nữ có tâm kế như thế cho dù ở bên cạnh Mặc Thiệu Đình, cũng không phải là hạnh phúc của Mặc Thiệu Đình chăng?...

Ôi! Nói cho cùng thì bản thân tuy giận nhưng vẫn không tự chủ nghĩ cho Mặc Thiệu Đình, đúng là vô dụng mà!

......

Văn phòng tổng tài công ty nhà họ Mặc.

Mặc Thiệu Đình vào phòng không lâu, điện thoại bỗng reo lên, Mặc Thiệu Đình bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói yếu ớt của Lâm Uyển Du, còn tỏ ý cẩn trọng nữa:

- Thiệu Đình, hôm qua Lạc Lạc gọi cho em, chất vấn em có phải đang ở cùng anh không? Còn nói rất nhiều lời khó nghe, trong lòng em hoảng quá, bất cẩn nói toẹt ra luôn, anh không trách em chứ? Xin lỗi, đã gây phiền phức cho anh.

- Không sao.

Mặc Thiệu Đình đau đầu ấn ấn thái dương:

- Em cố gắng giữ gìn sức khỏe!

Muốn cúp điện thoại ngay.

Anh không hy vọng sự việc này là Lâm Uyển Du tự biên tự diễn, cũng không muốn dùng cái này đi suy đoán một bệnh nhân, nếu sau này Lâm Uyển Du an phận, vậy thì anh có thể xem chuyện này như chưa từng xảy ra.

- Vậy tối nay, anh vẫn đến thăm em chứ?

Lâm Uyển Du hỏi tràn đầy hy vọng:

- Một mình em trong bệnh viện đặc biệt chán, nhớ anh rồi.

- Tính sau đi!

Mặc Thiệu Đình lần này không do dự nữa, nói xong là cúp máy ngay.

Lâm Uyển Du là bạn của anh, rạch tay tự sát, bản thân vẫn phải đi thăm, nhưng chỉ thăm một lần thôi là đủ, không cần thiết ngày ngày vào thăm, Lạc Lạc đã hiểu lầm anh rất sâu rồi, anh không muốn vì thế mà khiến Lạc Lạc không vui thêm.

Anh đồng ý cho Lâm Uyển Du một cơ hội, nhưng cũng chỉ là cơ hội được làm bạn bình thường thôi.

Dù sao Lâm Uyển Du cũng đã từng làm ra những việc tồi tệ, không nên với Đường Lạc Lạc, anh không truy cứu, đã là sự cảm thông lớn nhất có thể rồi.

Chỉ là, tiểu nha đầu Lạc Lạc ngày ngày đều đòi ly hôn, đúng thật là khiến anh không vui.

Mặc Thiệu Đình ưu phiền ấn ấn thái dương, chưa kịp ngồi xuống, cửa văn phòng được gõ vang, anh lạnh lùng nói một tiếng “vào”, tiếp đó, cửa phòng được mở ra, bước vào một vị khách hiếm.

Mẹ của Mặc Lan, cô của anh, Mặc Như Nguyệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện