Hoá ra, tất cả chỉ vì muốn nhường chỗ cho Vãn Yên sao?
Anh ta thật sự rất yêu cô ấy.
Dù bị ánh mắt thế gian phán xét, cũng phải dành cho cô ấy vị trí đó.
“Được.”
Hưu thư thì hưu thư.
Tôi chẳng còn gì để bận tâm nữa.
Tạ Tu Văn lạnh mặt nhìn tôi một lúc, nghiến răng: “Được, tuỳ cô.”
Lần duy nhất anh ta thuận theo ý tôi sau khi kết hôn,
lại là vì muốn ruồng bỏ tôi.
Anh ta đã quyết, tôi chẳng còn lý do gì để phản đối.
Tôi trở về nhà, bắt đầu thu dọn hành lý.
Phòng tôi đang ở vốn là nơi anh ta ở trước khi cưới vợ.
Khi tôi gả vào, anh ta liền mang hành lý dọn sang phòng khác.
Từ đầu đến cuối, chỉ có tôi sống một mình trong căn phòng này.
Nhưng vì phải quản lý tiệm vải, tôi thường xuyên không ở nhà.
Ba năm làm dâu, hành lý của tôi chẳng có bao nhiêu.
Có vài món trang sức và quần áo do chính Tạ Tu Văn đưa đến.
Ban đầu tôi ngây thơ nghĩ rằng, đó là cách anh ta muốn hoà giải với tôi.
Tôi cài đoá hoa ngọc trai anh ta tặng, vui mừng đến tìm anh ta.
Anh ta không nói gì, nhưng kỹ nữ bên cạnh lại cười khẩy:
“Anh Tạ mua cho tôi, tôi không thích, không ngờ chị lại coi như báu vật nhỉ?”
Cô ta cười nhìn tôi: “Nếu chị thích, sau này những thứ họ không cần, tôi sẽ mang qua cho cô.”
Tôi tái mặt, không nói nổi một lời.
Vội vã quay về, tháo đoá hoa ra, khoá vào tủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ đó, mọi thứ anh ta đưa tới, tôi chưa từng nhìn lại.
Chỉ ba năm ngắn ngủi, tủ của tôi đã đầy ắp những thứ ấy.
Thậm chí còn có vài tấm lụa nguyệt quang.
Không biết được bỏ vào từ bao giờ.
Chắc là Vãn Yên không thích màu này.
Những thứ kỳ trân dị bảo mà người khác không thèm, chất đầy cả tủ tôi.
Được anh ta yêu chiều hẳn là một điều hạnh phúc.
Chỉ tiếc rằng, cả đời này tôi sẽ chẳng bao giờ được cảm nhận.
Tôi đóng tủ lại.
Những thứ này tôi không định mang theo.
Chờ đợi mãi mấy ngày, vẫn không thấy Tạ Tu Văn trở về.
Nửa đêm, tôi đang ngủ mê man.
Bỗng nghe một tiếng “rầm”, anh ta đá văng cửa phòng.
Tiếng động lớn khiến tôi giật mình, run rẩy.
Ánh trăng đổ xuống, chỉ thấy anh ta tràn đầy tức giận.
Như một con quỷ dữ vừa bò ra từ địa ngục.
Anh ta nhìn cái vali tôi đã chuẩn bị.
Cười lạnh một tiếng, rồi ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh.
“Thảo nào cô không tiếc bị ruồng bỏ cũng muốn đi, thì ra là tình nhân cũ của cô trở về rồi phải không?
Nên ở bên tôi một khắc cũng không muốn nữa?”
“Tôi không biết anh đang nói gì!”
“Hay lắm, không biết tôi đang nói gì!”
Anh ta chậm rãi bước tới, từng bước áp sát tôi.
Tôi lùi lại đến khi không còn đường thoái, lưng chạm vào mép giường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương