Anh ta cúi người xuống, hơi thở phả vào tôi đầy mùi rượu nồng nặc, xen lẫn hương phấn son từ người Vãn Yên.
Nếu là trước đây, khi anh ta chịu gần gũi tôi như thế, có lẽ tôi đã vui mừng đến quên cả lối về.
Nhưng giờ, tôi nghiêng đầu.
Nụ hôn của anh ta rơi vào khoảng không.
Anh ta áp sát bên cổ tôi, bất động một lúc.
Tôi dồn sức đẩy anh ta ra, nhớ ra việc quan trọng hơn.
Tôi chìa tay ra trước mặt anh ta: ”Đơn ly hôn!”
Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt dường như đỏ lên.
“Chúc Linh, cô giỏi lắm!”
Anh ta kéo cánh tay tôi, đúng vào chỗ vết thương.
Tôi hít một hơi lạnh: “Buông tay, tôi đau.”
Anh ta siết mạnh thêm: “Đừng giả vờ.”
Anh ta kéo tôi đến nhà khác – nơi sắp xếp cho Vãn Yên.
Nơi đó không xa, ngay cạnh nhà của chúng tôi.
“Vì muốn hại con của Vãn Yên, cô đã giấu kim trong chiếc yếm tôi bảo cô làm cho cô ấy.
Không ngờ lại làm Vãn Yên bị thương.
Cô quỳ một đêm để tạ lỗi với mẹ con cô ấy, thế là quá nhẹ rồi!”
Chiếc yếm đó là tôi thức đêm mấy ngày để làm, trên đó thêu hình cá chép.
Khi tôi đưa cho Vãn Yên, cô ta chẳng nói gì, còn vui vẻ nhận lấy, khen ngợi tay nghề thêu của tôi.
Hoá ra, họ đã chuẩn bị sẵn cái bẫy này cho tôi.
Nghe tiếng ồn, Vãn Yên bước ra chào đón.
Đôi mắt cô ta vẫn đỏ hoe.
“Anh Tạ, anh thật sự gọi chị ấy đến xin lỗi em à? Làm gì có chuyện vợ phải xin lỗi một người không có danh phận như em .”
“Em đã chấp nhận không màng tất cả chỉ để được ở bên anh, thì cả em và đứa bé trong bụng đều tuỳ chị ấy đánh mắng thôi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vợ sao? Tôi sắp ly hôn rồi, cô ấy chẳng còn là vợ gì cả.”
Vãn Yên chớp đôi mắt nai con, giọng nũng nịu:
“Anh Tạ, anh thật tốt với em. Nhưng nếu em muốn chị ấy quỳ cả đêm để xin lỗi, có phải là quá đáng không?”
Nói xong, nước mắt cô ta lăn dài trên má.
Tạ Tu Văn nhíu mày khi nghe vậy.
Anh ta hạ giọng dỗ dành:
“Đừng khóc, bác sĩ bảo em không được buồn, không được khóc cơ mà.”
Đó là sự dịu dàng mà tôi đã rất lâu không được thấy.
Lâu đến mức nó chỉ còn xuất hiện trong giấc mơ.
Năm ngoái, có lần tôi bị sốt.
Trong mơ, tôi thấy anh ta dịu dàng an ủi, chăm sóc tôi suốt đêm.
Nhưng tất cả chỉ là giấc mơ mà thôi.
Ánh mắt anh ta nhìn tôi.
Sự dịu dàng tan biến, chỉ còn lại sự lạnh lùng.
“Cô không nghe rõ tôi vừa nói gì sao?”
“Nhất định phải như vậy à?”
Phải như vậy với tôi sao?
Khi cha mẹ tôi còn sống, tôi cũng từng là cô gái được cưng chiều trong lòng bàn tay.
Cắt may quần áo cho cô ấy, nhường vị trí cho cô ấy vẫn chưa đủ.
Còn phải quỳ xuống xin lỗi cô ấy sao?
Tôi nhếch môi.
Muốn cười một cái, nhưng lại chẳng cười nổi.
Tôi nhìn bầu trời đêm thăm thẳm.
Rồi quỳ xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương