Lời từ chối vừa lên đến miệng lại bị tôi nuốt ngược xuống.
“Nếu Yên nhi thích, sẽ có thưởng.”
Nghe thật nực cười.
Đường đường là vợ của nhà họ Tạ – gia tộc giàu nhất Túc Châu,
vậy mà lại phải sống nhờ vào tiền thưởng khi may đồ cho những người phụ nữ của chồng mình.
Đã không giữ được tình yêu của anh ta, tôi chẳng có lý do gì để từ chối tiền bạc.
Đây là công sức tôi làm ra, không ai có quyền coi thường.
Tạ Tu Văn thấy tôi nhận tiền, liền cười lạnh, nói ba tiếng “tốt lắm”.
Tôi không hiểu nổi, tôi đã để anh ta sỉ nhục, anh ta còn giận cái gì nữa?
Tạ Tu Văn nói, giọng lười biếng:
“Da của Yên nhi trắng như tuyết, màu hồng đào sẽ rất hợp.”
Vãn Yên ngượng ngùng đỏ mặt, liên tục trách yêu.
Nghe đến đây, lòng tôi thắt lại.
Chiếc kéo trên tay vô ý cắt vào lòng bàn tay, tôi cũng chẳng cảm nhận được đau đớn.
Anh ta cố tình dùng chuyện này để sỉ nhục tôi.
Tôi nhớ rất rõ.
Đêm đó, khi tôi bất chấp xấu hổ cởi hết đồ để dụ dỗ anh ta.
Tôi cũng mặc một chiếc áo lót màu hồng đào.
Anh ta chê tôi không biết điều như những kỹ nữ.
Năm ngoái, mẹ chồng ngày ngày nhắc chuyện muốn có cháu bồng.
Nhưng từ sau khi kết hôn, anh ta chỉ ngủ ở phòng riêng.
Một người vợ như tôi còn nguyên vẹn, làm sao có con cho bà?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lần duy nhất, tôi gạt bỏ lòng tự trọng của mình, cởi hết quần áo trước mặt anh ta.
Lúc đó, anh ta đang xem ảnh một vũ nữ mà anh ta thích.
Ánh mắt chỉ liếc qua tôi một cái, đầy khinh thường.
“Trông như khúc gỗ vậy, học theo Nhuỵ nhi chút đi mà biết cách chiều chồng.”
Nhuỵ nhi là kỹ nữ nổi tiếng, cũng là người anh ta đang mê mẩn lúc bấy giờ.
Anh ta nói tôi không bằng cả một kỹ nữ.
Tôi nhặt lại quần áo, bỏ chạy trong tủi nhục.
Mỗi khi nghĩ lại, lòng tôi đau đớn không thôi.
Rõ ràng ngày bé, anh ta rất tốt với tôi.
Dù anh ta hay cùng tôi nghịch ngợm, nhưng mỗi lần bị phạt, anh ta đều đứng ra chịu tội thay.
Những chiếc bánh ngon nhất trong nhà, anh ta luôn để dành một phần, sáng sớm mang đến cho tôi.
Đi đâu, anh ta cũng muốn đưa tôi theo.
Vậy mà bây giờ, nhìn tôi thêm một giây thôi cũng khiến anh ta chán ghét.
Có lẽ, ngay từ đầu việc tôi thích anh ta đã là sai lầm.
Thay vì tiếp tục giày vò nhau, chi bằng thuận theo ý anh ta, đồng ý ly hôn.
Nhưng giờ đây, anh ta lại không chịu buông tay.
“Dù có ly hôn, cũng chỉ được phép là tôi nói trước!”
Tôi nhìn anh ta, mệt mỏi:
“Được, anh nói đi, tôi đồng ý.”
Anh ta cười lạnh:
“Bây giờ cô mới chịu đồng ý ly hôn thì đã muộn, tôi sẽ viết hưu thư, cô còn phải đồng ý sao?”
“Anh Tạ, ngàn vạn lần đừng vì em mà ruồng bỏ chị. Anh biết em không màng danh phận mà. Nếu anh ruồng bỏ chị, sau này chị ấy làm sao lấy chồng được?”
“Nhưng anh chỉ muốn cho em những điều tốt nhất. Ngoài anh ra, còn ai chịu cưới cô ấy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện