Nhưng nào ngờ, anh ấy dẫn hết cô này đến cô khác đến tiệm vải của tôi để sỉ nhục tôi mỗi ngày.
Khi thì là những ca kỹ phong tình vạn chủng.
Lúc lại là những đào hát dịu dàng như nước.
Hoặc những vũ nữ nhỏ nhắn, ngây thơ.
Cưới anh ta ba năm, tôi mới biết vùng Túc Châu này có nhiều mỹ nhân đến vậy.
Kiểu nào anh ta cũng thích.
Chỉ là không thích tôi mà thôi.
Nhưng chưa bao giờ anh ta dẫn người nào đến tiệm tôi lần thứ hai.
Ngoại trừ hoa khôi của Xuân Phong Lâu, Vãn Yên.
Cô ta, đối với Tạ Tu Văn, thực sự khác biệt.
Anh ta đã chi cả nghìn lượng vàng để mua đêm đầu tiên của cô ấy.
Hôm sau, liền đưa cô ta đi khắp nơi khoe khoang, cuối cùng là đến tiệm vải của tôi.
Khi biết tôi là vợ của Tạ Tu Văn, cô ta bẽn lẽn gọi tôi một tiếng “chị”.
Tạ Tu Văn nhẹ nhàng cạ mũi cô ta: “Cô ấy làm sao xứng đáng làm chị em với em?”
Phải, trong lòng anh ta, tôi thậm chí còn không xứng đáng làm vợ.
Mũi tôi cay xè.
Miễn cưỡng cười, giúp cô ta chọn vải, đo kích cỡ.
Chẳng bao lâu sau, anh ta lại đưa cô ta đến.
Lần này, cô ta không còn lúng túng như lần trước khi biết thân phận của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Biết rằng Tạ Tu Văn không phải chỗ dựa của tôi, cô ta tự nhiên chẳng xem tôi ra gì.
Cô ta thản nhiên chọn tới chọn lui.
“Toàn là loại vải tầm thường, chỉ có tay nghề thêu của phu nhân là khá, chứ không thì tôi cũng chẳng thèm nhìn.”
Tạ Tu Văn dựa hờ vào khung cửa, dáng vẻ lười biếng.
Đôi mắt như sóng nước khẽ gợn, chỉ chăm chăm nhìn cô ta.
“Vợ tôi thêu giỏi, làm ra bộ đồ nào cũng hợp với sắc đẹp của em.”
“Anh Tạ, anh nói xem loại vải nào hợp với em nhất?”
Tạ Tu Văn đưa ngón tay thon dài, chỉ vào một tấm vải.
Vãn Yên cười vui: “Tấm lụa này mềm mại, may đồ lót chắc sẽ rất hợp.”
Đã đành là phải may quần áo cho phụ nữ của anh ta.
Nhưng lại muốn tôi làm cả yếm cho cô ta?
Anh ta thật sự giẫm nát lòng tự trọng của tôi dưới chân.
Tôi định từ chối thì Tạ Tu Văn đưa cho tôi một thỏi vàng.
Dù nó không thể so với số vàng anh ta bỏ ra để mua đêm đầu tiên của Vãn Yên.
Nhưng cũng đủ bằng lợi nhuận mấy năm trời của tiệm tôi.
Tạ Tu Văn thường xuyên dẫn người đến tiệm tôi quậy phá, cả thành ai cũng biết.
Mọi người đồn đoán, chẳng lẽ tôi không giữ đạo làm vợ, nên mới không giữ được trái tim chồng?
Tin đồn lan khắp nơi, khiến tiệm vải của tôi không còn khách nào lui tới.
Nếu không nhờ Tạ Tu Văn thỉnh thoảng ghé qua, cùng một vị khách quen bí ẩn luôn ủng hộ,
Thì có lẽ tiệm này của tôi đã sập từ lâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện