-" Nguyệt nhi, nam nhân này không bình thường, thực lực của y rất mạnh, vả lại ta thấy y rất quen mắt."

Mặc Nguyệt không phủ nhận gật đầu, nam nhân này quả thực vô cùng mạnh, thậm chí phải xếp vào hàng cường giả của đại lục, trên cơ thể y toát ra cỗ uy áp vô hình, khiến nàng cảm thấy bị áp bách.

Còn quen hay không.....nàng thật sự không hiểu nổi, vì sao y lại mang cho nàng cảm giác thân quen như vậy.

-" Ta là Phượng Thiên....à...là Hoàng Đế Tử, cảm ơn đã giúp đỡ."

Nam nhân yêu nghiệt cười cười dịu dàng. Mặc Nguyệt cũng gật đầu lạnh nhạt đáp :

-" Mặc Nguyệt, Mặc Kinh Phong."

-" Ta có thể đi cùng các ngươi cho đến khi bằng hữu của ta đến không ?"

Hoàng Đế Tử chớp mắt nhìn nàng và hắn, trong mắt là sự chờ mong. Nhìn ánh mắt khẩn cầu của y, Mặc Nguyệt có chút mềm lòng, gật đầu với Mặc Kinh Phong :

-" Ca, muội nghĩ vẫn nên quay về thay đổi y phục trước đã."

Hoàng Đế Tử mỉm cười theo phía sau, nhìn hai huynh muội, ý bất giác nở nụ cười dịu dàng :

-" Đại ca, không tốn công đệ chạy khắp nơi, cuối cùng đã tìm được huyết mạch thuần khiết nhất rồi."

-" Phượng Thiên Viễn Cổ Hoàng Tộc chúng ta, xem ra đã có hy vọng. Tương lai, phải để hai đứa nhỏ gánh lấy trách nhiệm này rồi."

Trong kinh thành phồn hoa náo nhiệt, trên một tửu lâu, một nam tử tuấn tú không thể dời mắt khỏi cửa tiệm y phục, nữ tử tuyệt mỹ bên cạnh không khỏi tò mò, hỏi :

-" Ca, huynh sao cứ nhìn xuống dưới vậy ?"

-" Ta chỉ vừa phát hiện ra một tiểu mỹ nhân, Lạp, đi điều tra xem đó là tiểu thư nhà ai ?"

Trong bóng tối khẽ truyền ra một tiếng động nhỏ rồi lại yên tĩnh như trước, nữ tử bất mãn nhìn nam tử, chu miệng nói :

-" Ca, huynh lại muốn nạp tiểu thiếp ? Trong cũng của huynh ngoại trừ chưa có chính phi thì trắc phi cùng tiểu thiếp xếp thành một hàng dài đó !"

-" Sưu tập mỹ nhân là sở thích của ta."

Nam tử nhấp một ngụm rượu, hài lòng gật đầu, sau đó quay sang nhìn nữ tử tuyệt mỹ :

-" Vô Song, lần này muội biết nhiệm vụ của mình rồi chứ ?"

Nữ tử tuyệt mỹ khẽ nháy mắt nói :

-" Lạc Tư, ca yên tâm, chiến thần vương gia Đế Nguyệt Quốc sẽ bị muội lừa tới tay thôi."

Chiến thần vương gia ? Thính lực của Mặc Nguyệt vô cùng tốt, vừa theo chân Mặc Kinh Phong thay đổi y phục ra khỏi cửa tiệm y phục. Nghe thấy câu nói này liền bất giác ngẩng đầu, nhìn lên gương mặt tuyệt mỹ của nữ tử, bất giác nhíu mày. Chiến thần vương gia, không ai không biết, người đó ngoại trừ Thiên Xích Viêm, căn bản không còn ai được xưng tụng như vậy.

Vô Song, Lạc Tư ? Công chúa hoàng tử Đông Trùng Quốc ?

Thanh danh Cổ Vô Song lan rất xa, Mặc Nguyệt không muốn cũng không thể không biết. Dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, tài năng xuất chúng, xuất thân cao quý, là nữ tử trong mơ của hàng vạn nam nhân. Mặc Nguyệt nở nụ cười trào phúng, kiếp trước không gặp, kiếp này lại gặp phải, đúng là tình địch khó tránh.

Tất nhiên, chỉ câu nói đó của Cổ Vô Song, Mặc Nguyệt đã đem nàng ta ghép vào dạng tình địch muốn cướp nam nhân của nàng.

Mặc Kinh Phong cũng thấy nàng đột nhiên nhìn lên một tửu lâu cũng nướng theo ánh mắt của nàng, lại bất ngờ chạm ngay một ánh mắt mang theo dục vọng không che giấu nhìn Mặc Nguyệt, khuôn mặt như tiên của hắn trầm xuống.

Phanh !

Một viên đá bay tới, nhắm ngay một con mắt của Cổ Lạc Tư, y vội vàng né tránh, viên đá chỉ sượt qua mặt y, làm thủng một lổ trên mái tửu lâu.

Trúc Cơ ?

Cổ Lạc Tư có chút ngoài ý muốn, nếu y không né nhanh, một con mắt của y đã bị phế đi rồi.

-" Ca !"

Cổ Vô Song vội vàng bật dậy, gương mặt tái mét. Cổ Lạc Tư phất tay, ý bảo nàng ta ngồi xuống, bản thân lại quay sang nhìn xuống dưới, nhưng đã không thấy bóng dáng ba người. Y có chút thất vọng, mỹ nhân rời đi rồi. Còn cả tên nhóc lúc nãy dám tấn công y, nếu để y tìm được thì y sẽ lột da hắn.

Mặc Phủ _

Mặc Đặc lau lau mồ hôi nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt. Nữ tử bạch y như tuyết, tinh khiết mà lạnh lùng, gương mặt trang điểm tỷ mỹ làm nàng ta giờ càng thêm kiều diễm.

Mặc Nguyệt và Mặc Kinh Phong mang theo Hoàng Đế Tử vừa bước chân vào cửa, muốn quay về viện của mình, liền bị quản gia chặn lại, cung kính nói :

-" Thiếu gia, gia chủ đang chờ người."

Mặc Kinh Phong hừ lạnh, chỉ Hoàng Đế Tử :

-" Đây là khách quý của bản thiếu gia, cứ dẫn người đến viện của ta, tiếp đãi cho chu đáo ! Nguyệt nhi, theo huynh."

Quản gia gật đầu như băm tỏi, nhìn bóng dáng hai huynh muội đi mất, mới thở ra, nhìn Hoàng Đế Tử. Quản gia vừa nhìn đến gương mặt kia, liền không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.

Trên đời này, ngoại trừ Viêm Tần Vương, lão chưa thấy ai đẹp như vậy.

-" Mời công tử theo lão nô."

Mặc Kinh Phong dẫn Mặc Nguyệt đi tới, vừa thấy nữ tử ngồi ở chủ vị, liền ánh mắt chán ghét không che giấu, khẽ thì thầm vào tai nàng :

-" Đại tiểu thư Vân Trang Tông, Vân Cảnh Tuyết."

Mặc Nguyệt ậm ừ, thì ra đây chính là nữ tử bám riết lấy ca ca ở Vân Trang Tông. Nàng nghe giọng điệu của Mặc Kinh Phong liền biết hắn vô cùng chán ghét vị đại tiểu thư này, vậy mà nàng ta vẫn theo tới tận đây, đúng là khâm phục.

Vân Cảnh Tuyết nhìn thiếu niên lạnh lùng đi tới, trên mặt không tránh khỏi vui mừng, nàng ta vội vàng đứng lên, gọi hắn :

-" Phong ca, huynh tới."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện